Sau tám giờ tối, cậu bị Bạch Vũ tịch thu mấy chiếc laptop thân yêu, còn định tóm lấy cái điện thoại để tiếp tục xem phim thì bị anh lần nữa ngăn lại.
“Em còn chưa xem xong mà…” Cậu nằm trên giường, hai chân hai tay dang rộng, còn đập bình bịch xuống đệm êm, uất ức mà kêu la.
“Hôm nay em đi chơi cả ngày với Hướng Hương Vãn, lại còn xem phim gần ba tiếng đồng hồ rồi bây giờ đi tắm cho anh.” Bạch Vũ vẫn là dáng vẻ của một ông chồng nuông chiều vợ, chăm chú lục tủ đồ để kiếm quần áo cho cậu.
“Hông muốn… Anh làm em giận rồi…” Cậu nhăn mặt nhất quyết không chịu ngồi dậy, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ chịu ủy khuất.
“Em giận hả?!” Bạch Vũ nghe cậu nói vậy thì quay người lại nhìn, thấy dáng vẻ uất ức thấu tận trời của cậu thì buồn cười.
Anh ngồi lại cạnh giường nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó giận dỗi kia “Hóa ra bây giờ bé omega của anh cũng biết giận anh rồi cơ đấy.”
“Hừ hừ…” Cậu thấy Bạch Vũ nhìn mình liền quay đi, chỉ hừ hừ mấy tiếng mà không thèm nói gì.
Bạch Vũ nhếch môi cười gian, đưa tay lại cần người cậu.
“A…” Cậu theo phản xa mà kêu lên, giật bắn mình ngồi dậy, lại quay ra nhìn Bạch Vũ vẻ mặt còn tức giận hơn nữa “Anh… Nhéo em.”
“Không được giận dỗi nữa… Em phải đi tắm rồi.” Bạch Vũ thành công khiến cho cậu phải ngồi dậy, bàn tay vừa nhéo cậu giờ lại xoa xoa lớp da thịt non mềm nơi đùi cậu, sau đó anh dùng lực rất nhanh đã ẵm được cậu trên tay.
“Em không muốn… thả em xuống, mau thả em xuống…” Cậu bị Bạch Vũ ôm đến như vậy vẫn chưa chịu khuất phục, còn vùng vẫy mạnh hơn.
“Lâm Sơ Mặc… Em có còn quan tâm tới con trai em nữa hay không? Mau đi tắm cho anh.” Bạch Vũ thấp giọng nói với cậu, ánh mắt tuy không mang tia tức giận nào nhưng với ngữ khí như vậy hẳn là anh không còn vui nữa.
“Ư…” Cậu thấy Bạch Vũ như vậy thì dừng hết mọi động tác lại, bộ dáng ngoan ngoãn quay về cũng không nói gì thêm.
Bạch Vũ bế cậu vào trong phòng, đặt cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ đặt bên cạnh bồn tắm lớn.
Nước tắm và cả khăn tắm cũng đã được anh chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi.
“Em sao vậy?” Bạch Vũ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, nâng cằm cậu lên để cậu nhìn mình, giọng nói ôn nhu trở lại.
“Em xin lỗi…” Cậu không dám nhìn Bạch Vũ, lí nhí nói một câu.
“Tại sao lại xin lỗi?” Bạch Vũ nghi hoặc nhìn cậu.
“Em chỉ muốn… Em biết công việc của anh rất bận… Còn bỏ thời gian ra để lo cho em từng chút một như vậy, anh chắc chắn đã rất mệt… Em đã thử tức giận, thử ích kỷ, thử quậy phá như vậy để anh giận em, anh sẽ không phải lo lắng cho em nữa… Nhưng mà…” Cậu lần nữa cúi đầu, giọng run run như sắp khóc đến nơi.
“Em bị ngốc phải không?” Trái tim Bạch Vũ không hiểu sao lại rộn ràng một cách lỳ lạ, trong lòng anh lúc này vừa có vui sướng vừa có lo âu, đứa nhóc omega trước mặt anh đây kém anh rất nhiều tuổi, hiểu biết cũng không nhiều nhưng tại sao lại khiến tim anh thổn thức bao lần như vậy.
Anh dùng đầu gối chậm chạp tới trước mặt cậu, kéo cậu vào lòng mà vỗ về “Cứ phải khiến anh yêu em nhiều như vậy em mới hài lòng hả?!”
“Hả…” Cậu ngơ ngác không hiểu lời anh nói.
“Việc anh lo lắng và chăm sóc em như vậy là trách nhiệm của anh, là điều anh nên làm.
Em là vợ anh, là mẹ của con anh nên cho dù có không cần thì anh vẫn sẽ làm… Em đó, không biết bản thân mình ngốc tới mức nào đâu.
Sao anh có thể chỉ vì giận dỗi mà không lo cho em được chứ.” Bạch Vũ vỗ vỗ vào lưng cậu nhẹ nhàng, lại ôn nhu xoa xoa mái tóc cậu, cái ôm vừa chân thành vừa ấm áp cứ như vậy trao cho cậu, để cậu cảm nhận nhịp đập liên hồi phía trái tim.
“Anh có mệt không?” Cậu chui gọn trong lòng anh, hỏi nhỏ.
“Nếu là về công việc thì đương nhiên là có.
Nhưng chỉ cần về đến nhà, được em chào đón bằng vẻ mặt đáng yêu cùng nụ cười ngọt ngào là anh sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.” Ngữ khí trầm thấp, lại dịu dàng của Bạch Vũ giống như mật ngọt rót vào bên tai khiến cơ thể cậu chịu kích thích mà run nhẹ hai cái.
“Anh… Ngồi xa một chút, em nhột…” Cậu đưa hai cánh tay thon gầy đẩy Bạch Vũ ra để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Omega đang mang thai mặc dù không có trải qua kì phân hóa nhưng mẫn cảm hơn rất nhiều.
Cậu da mặt mỏng cứ như vậy bị giọng nói Bạch Vũ trêu đùa đến mặt đỏ tai hồng.
“Bảo bối, nghe anh nói nè… Em hiện tại là omega của anh, sau này cũng vẫn là như vậy.
Việc của em chính là thoải mái dựa dẫm vào anh, làm nũng cũng được, giận dỗi cũng được, vui vẻ trải qua từng ngày cùng với anh và con.
Còn những việc khác anh sẽ thay em gánh vác.” Bạch Vũ bình tĩnh nói với cậu, môi khẽ cong chỉ đối với cậu mà dễ dàng mỉm cười.
“Em biết rồi… Anh mau đi ra ngoài đi… Em muốn tắm…” Cậu nhận ra nơi nào đó trên cơ thể đang hưng phấn chỉ vì bị trêu chọc liền vội vàng đuổi anh ra ngoài, không dám cho anh thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này của mình.
“Em cứ tắm trước, lát sẽ đưa đồ cho em…” Bạch Vũ thừa biết tình huống của cậu nhưng vẫn không vạch trần mà đồng ý ra ngoài.
“Em biết rồi…”
Cậu phải đợi cho cánh của phòng tắm hoàn toàn đóng lại mới yên tâm mà thả lỏng người, chậm chạp thở dài một hơi.
Vì sự cố đáng xấu hổ mà Bạch Vũ gây ra nên cậu tắm lâu hơn mọi ngày một chút.
Dùng khăn tắm lau khô mái tóc ướt đẫm nước của mình, cậu lúc này mới nhận ra bộ đồ mà Bạch Vũ chuẩn bị cho mình.
Đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, cả cơ thể trắng nõn, mềm mại của cậu được phản chiếu trong gương giống như một thiên sứ xinh đẹp vừa thanh thuần cấm dục lại vừa quyến rũ, khêu gợi.
Cậu nhấc bộ đồ mà Bạch Vũ đặt trên giá để đồ lên, xoay qua xoay lại mấy lượt, đầu óc đột nhiên chấn động một hồi.
Trên tay cậu ấy vậy mà lại là một chiếc váy… Chiếc váy có màu hồng phấn, cổ tròn và dáng váy xòe, tay ngắn bồng bềnh có điểm thêm hai cái nơ hai bên.
Từ bên eo phải dọc xuống và vòng xung quanh gấu váy đều là mấy cái nơ xinh xắn đến lạ lùng.
Chiếc váy có vẻ rộng hơn so với cơ thể cậu, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng là váy dành cho bà bầu.
“Đây… Đây rõ ràng là… Váy bầu… Tại sao trong tủ đồ lại có cái này? Tại sao Bạch Vũ lại…”
Tìm kỹ lại trên giá để khăn tắm, ngoài chiếc váy đó ra thì không còn bộ đồ nào khác, ngay đến đồ lót cũng không có, cậu chết trân tại chỗ.
Nghi ngờ bủa vây lấy tâm trí, sau một lúc hoạt động hết công suất thì cuối cùng trong đầu cậu cũng đã có vài dự đoán.
Rất có khả năng Hướng Hương Vãn chính là người bày trò, cô ấy đã gửi cho Bạch Vũ mấy tấm ảnh ở trung tâm thương mại sau đó anh ấy đã… mua những thứ như thế này.
Cậu bặm môi tức giận nhìn ra phía cánh cửa phòng tắm, đắn đo một chút mới dám lại gần, cậu lên tiếng gọi người bên ngoài.
“Chồng ơi… Anh ơi…”
Không gian tĩnh lặng bên ngoài khiến cậu chợt vui mừng một chút, rất có thể Bạch Vũ có việc nên đã ra khỏi phòng rồi.
Cậu sẽ nhân cơ hội này mà chạy ra ngoài rồi thay một bộ đồ bình thường khác, Bạch Vũ chắc chắn sẽ không ngờ tới.
Trong phòng ngủ tuy không có người, cửa sổ và ban công cũng kín đáo cả nhưng cậu không dám không mặc gì mà đi vào.
Cậu nhìn chiếc váy, cắn răng mà che trước ngực rồi nhanh chân chạy về phía tủ đồ.
Nhưng khi cách tủ đồ còn mấy bước chân thì lại nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, cơ thể cậu lần nữa cứng đờ.
Người bước vào cũng không ngờ tới cảnh tượng này, anh vội vàng đóng cửa lại..