Cậu bất giác giữ chặt chiếc váy trước ngực, lùi lại mấy bước, phía sau lưng hoàn toàn không có gì che đậy đang bị không khí trong phòng làm cho rùng mình.
“Sao lại không mặc hẳn hoi vào.” Bạch Vũ lên tiếng.
“Ưm… Không thích mặc… Không có hợp với em…” Hai má cậu lúc này ửng lên giống y như màu bộ đồ cậu đang ôm, lắp bắp trả lời anh.
“Anh đi tắm một chút, em mau mặc đồ vào đi nếu không sẽ bị cảm đấy.” Bạch Vũ hoàn toàn không có bất cứ thái độ khác lạ nào, chỉ với lấy bộ đồ đặt trên giường rồi đi vào phòng tắm.
“Ừm…” Cậu lí nhí đáp một tiếng rồi đợi cho Bạch Vũ vào phòng tắm mới dám quay người mở tủ đồ mà lục lọi khắp nơi.
Sau khoảng năm phút vội vã tìm kiếm, cậu dường như đã nhận ra thêm một chuyện…
Bạch Vũ đã giấu hết mấy bộ đồ ngủ bình thường của cậu, thay vào đó là một loạt những chiếc váy bầu bồng bềnh đủ màu sắc, đủ họa tiết.
Có cảm giác như Bạch Vũ mua cả cái gian hàng bán váy bầu về nhà ý.
Cậu cả người hoang mang không biết phải làm sao, không có lấy một bộ đồ bình thường để mặc, váy bầu cũng không thể mặc nên cơ thể không một chút che đậy cứ thế bị phơi bày giữa căn phòng.
Chợt tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cùng với đó là tiếng sột soạt khẽ khàng của đồ đạc.
Đến lúc này rồi thì không thể trốn tránh được nữa, cậu nhịn lại cái cảm giác xấu hổ kia mà mặc chiếc váy ấy lên.
Mặc dù đã che đậy được cơ thể nhưng bên dưới thì không mặc gì, lại không tìm thấy đồ lót, cậu nhanh chóng ngồi lên giường dùng chăn để quấn lấy eo và chân mình.
Bạch Vũ cũng vừa kịp lúc mở cửa bước ra.
Anh thấy cậu ngồi như pho tượng trên giường, trên người mặc chiếc váy mà mình đã chuẩn bị, không nói gì mà đi sấy tóc.
“Anh… Anh giấu đồ của em đi đâu rồi?” Cậu nhìn Bạch Vũ không mảy may quan tâm đến mình thì bắt đầu lên tiếng chất vấn.
“Đồ của em… Anh cất hết đi rồi…”
“Vậy tại sao lại bắt em mặc mấy thứ này…”
“Anh thích… Cảm giác em mặc lên sẽ rất đẹp.” Bạch Vũ ngang nhiên mà tỏ thái độ, thần sắc vẫn không có chút biến đổi.
“Nhưng mặc chúng như vậy rất xấu hổ…” Cậu ở trên giường đang cố gắng đòi lại quyền lợi cho mình.
Bạch Vũ cất lại máy sấy tóc vào trong tủ, sau đó đến trước mặt cậu ngồi xuống, ngữ khí nghe qua rất tủi thân.
“Anh chỉ là cảm thấy em mặc nó sẽ rất đẹp, đối với cơ thể em sẽ thoải mái hơn nhiều… Anh rất thích khi em mặc nó…”
“…” Cậu bị những lời ấy của Bạch Vũ lung lay, do dự không biết bản thân nên hay không nên mặc.
“Nếu như anh biết em không thích nó như vậy sẽ không cật lực làm việc rồi về sớm để mua nó… Còn nghĩ em sẽ mặc cho anh ngắm nữa…” Bạch Vũ không nhìn cậu mà quay đi một hướng.
“Em biết rồi em biết rồi… Mặc cho anh xem rồi nè…” Cậu thấy Bạch Vũ thất vọng như thế thì vội vàng kéo chăn sang một bên, bản thân thì tiến lại gần Bạch Vũ, dang hai tay ôm lấy cổ anh.
“Em mặc nó lên rất đẹp…” Bạch Vũ cũng thuận theo mà ôm lấy cậu, ghé sát tai cậu thì thầm.
Hơi thở bóng bỏng như có như không phảng phất bên tai cậu không ngừng kích thích, lại thêm những cái đụng chạm thân mật và mùi vị quen thuộc trên người Bạch Vũ.
Không cho cậu có thời gian để phản ứng, anh đưa tay vào trong làn váy mỏng rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nghịch ngợm mà bóp bóp cặp đào mềm mại của omega nhà mình.
Cậu bị trêu chọc đến cả người đều ửng lên, ánh mắt mờ mịt hơi nước nhìn Bạch Vũ, môi đỏ tìm đến môi anh cầu an ủi.
Bạch Vũ hôn ghì lên môi cậu, hai tay giữ lấy hai bên eo cậu, không cho cậu không gian trốn thoát.
Omega đang mang thai ngoài việc phải bưng thêm một cái bụng lớn, tính cách nhạy cảm hơn và chế độ ăn uống thay đổi ra thì còn lại đều không có khác biệt lắm.
Bác sĩ cũng đã từng nói với hai người trong khoảng thời gian mang thai vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng như bình thường, hơn nữa giai đoạn ba tháng đầu cũng đã qua đi, về cơ bản là không có gì đáng ngại.
Bạch Vũ trước nay vẫn luôn lo lắng về vấn đề này, anh có hơi sợ một chút nếu như làm chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đến cả mẹ và con hay không.
Đó là lí do khiến anh mỗi lần cậu phát nhiệt đều kìm nén, chịu đựng, chỉ thông qua việc đánh dấu và hôn môi để giảm cơn phát nhiệt.
Cho đến ngày hôm nay thì lại khác, omega của anh mềm ngọt như vậy, lại còn cực quyến rũ trong bộ váy bầu bồng bềnh kia nữa, Bạch Vũ quyết định vượt rào trộm ăn trái cấm.
Tất cả mọi thứ trên người cậu, từ đôi mắt trong veo vụn vỡ như sao đêm đến hai gò má nộn nộn thường ửng lên mỗi khi bị anh trêu, từ đôi môi hồng hồng khêu gợi đến xương cánh bướm quyến rũ tinh xảo.
Hay cơ thể mềm mại lúc nào cũng tỏa ra một mùi sữa ngọt ngào và cả tiếng rên khe khẽ mềm ngọt như mèo kêu… đều là những thứ cực kỳ cám dỗ đối với Bạch Vũ.
Tại sao trước đây anh lại chưa từng có loại cảm giác say mê nay với những omega khác kia chứ? Say mê đến mức anh muốn thưởng thức nó mỗi ngày, từng giây từng phút…
Triền miên trong những suy nghĩ tự vấn, trong cả cảm giác ngọt ngào mà bờ môi cậu mang lại… Bạch Vũ không hề có ý muốn dừng lại.
Phút chốc anh khiến cho cậu gần như tê liệt, cả người xụi lơ dưới thân..