Ồn Ào Nhỏ

Đọi Hòa Nhất làm xong vận động ý nghĩa piston không chính thức, quả thật tôi còn mệt hơn anh ta. Anh ta mệt thân thể còn tôi mệt mỏi tinh thần, từ sợ đến sợ.

Sau khi nghỉ ngơi xong, anh ta lật từ trên người tôi xuống, điều chỉnh lại hô hấp, bỗng nhiên nói: “Đại Khinh, hãy nhìn xem tôi yêu em nhiều như vậy, vì em mà tôi bắn máy bay.”

Tôi bị sặc, ý của câu nói kia là: Làm đàn ông giống như kim cương vậy, đứng trên đỉnh cao nhất, nhưng vì người con gái mình yêu mà bắn máy bay.

Cái tên Hòa Nhất này, làm một con người toàn diện không muốn, lại đi làm tinh tinh.

Anh ta tiếp tục ôm lấy tôi,nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi, đêm nay tôi bỏ qua cho em.”

Tôi cực kỳ tức giận, tức không phải vì lời nói của anh ta là sau đêm hôn nay sẽ có ý đồ gì gì kia với tôi, cũng không phải tức vì vừa rồi anh ta coi tôi như hình ảnh phim A, mà là tức vì anh ta không chịu trách nhiệm _ anh nói với hàng vạn con cháu của anh đi.

Chất lỏng kia vẫn còn lạnh buốt nằm trên bụng của tôi, lão ngài không thèm quan tâm trực tiếp nằm ngủ, khi dễ người quá đáng rồi.

Nghe nói, mục đích của Hòa Nhất muốn bắt cóc tôi là muốn đơn độc ở chung với tôi, mà quả nhiên anh ta đã làm như vậy. Từ khi tôi tỉnh lại ở Anh quốc, suốt ngày thằng nhóc này đều bám sát tôi. Ăn cơm cũng ăn chung, đi ngủ cũng ngủ chung một chỗ, đọc sách cũng ở chung một chỗ, đi bộ cũng đi theo, có lúc tôi nghĩ chắc là anh ta ở ngoài cửa canh chừng suốt.

Nhưng Tần Khinh tôi có năng lực thích ứng rất tốt, tại anh ta thôi, muốn giám sát thì cứ việc, dù sao tiện nghi lớn nhất anh ta cũng đã chiếm rồi.

Rốt cuộc đến ngày thứ tư, Hòa Nhất hỏi tôi: “Đại Khinh, tại sao mỗi ngày tôi đi theo em như vậy, em không cảm thấy phiền hoặc là bộc phát nổi giận?”

“Tôi thật sự thích anh mỗi ngày theo giám sát tôi như vậy.” Tôi ôm cuốn sách “gặm”, mắt cũng không thèm nhìn tới anh ta.


“Tại sao?” Hòa Nhất hỏi.

“Bởi vì, nhìn lâu vẻ đẹp sẽ bị suy yếu, anh sẽ không cảm thấy tôi đẹp nữa.” Tôi đáp.

Im lặng ba giây, Hòa Nhất mỉm cười: “Đại Khinh, em lo lắng quá nhiều rồi, tôi không phải yêu em vì hình dáng của em.”

Tôi không trả lời.

Hòa Nhất tiếp tục cười: “Đại Khinh à, có tức giận thì bộc phát ra, đừng cố nén lại, nhìn em đi, nghẹn đến đỏ mặt lên rồi.”

Tôi âm thầm nghiến răng: “làm sao mà không tức giận, lão tử khó mà có được nét thanh xuân, là nét thanh xuân đó!” Căn bản Hòa Nhất không biết ý nghĩ này.

“Tôi cũng không có nói dáng người của em xấu xí, tôi chỉ nói là kiểu người như em không đủ làm cho người ta kinh diễm.” Hòa Nhất sợ làm tổn thương tôi chưa đủ nên bắn một phát sung: “Em cũng biết đó, cái vòng lẫn quẫn này của chúng ta có rất nhiều mỹ nữ muốn nhào vô vớt lấy đó.”

“Tôi rất vui vì mình thu hút anh không phải nhờ gương mặt để thoáng qua rồi biến mất hoặc là bộ ngực cup D mềm mại ngon miệng nhưng dễ rũ xuống, mà là vì nội tâm và tư tưởng nên được lâu dài.” Tôi nói.

“Thất ra nội tâm của em cũng không có lương thiện gì mấy đâu, tư tưởng cũng không có chiều sâu.” Hòa Nhất nói.

Xem ra, ở trước mặt đứa con nít này, tôi không có ưu điểm gì rồi. “Vậy rốt cuộc anh coi trọng tôi ở điểm nào? Tôi hỏi.

“Có thể là do em đối với Đường Tống tình sâu nghĩa nặng, cảm thấy hiếm có người phụ nữ nào ngốc nghếch như em.” Hòa Nhất nói.


“Vậy anh có từng nghĩ qua, nếu như tôi vì anh mà bỏ rơi Đường Tống , loại thâm tình này không tồn tại nữa, lực hấp dẫn của tôi đối với anh biến mất, đây là một mâu thuẫn.” Tôi chỉ ra vấn đề.

“Đúng vậy, đây là mâu thuẫn.” Hòa Nhất nhìn tôi, gương mặt mang một chút vẻ lỗ mảng pha lẫn bất đắc dĩ.

Nói lý lẽ với anh ta không thông, rõ ràng là không nên nói, tôi tiếp tục đọc sách.

“Đúng rồi, em có muốn biết chuyện tình lúc trước của Đường Tống và Phạm Vận hay không.” Hòa Nhất đột nhiên hỏi.

Tôi bắt đầu cảnh giác trở lại, quả nhiên tiểu tà khí này không phải là một cái danh xưng kêu đại, thằng nhóc lại muốn tổn thương trái tim tôi.

Không muốn cho anh ta có cơ hội nói, tôi lập tức nói: “không muốn.”

Nhưng làm sao có thể ngăn chặn được cái miệng của anh ta chứ? Căn bản Hòa Nhất không quan tâm tới lời nói của tôi, anh ta bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

“Hai người họ nhờ một cái bóp tiền mà quen nhau, trong nhật ký của em cũng viết như vậy, lúc đầu Đường Tống cũng không có quan tâm tới Phạm Vận, nhưng vì cô ấy trả lại bóp tiền cho cậu ấy nên hai người mới có cuộc gặp gỡ đầu tiên ấn tượng. Việc này chính miệng Đường Tống nói cho tôi biết, Đại Khinh có thấy rất tức giận không? Nếu như lúc đó, em lấy hết dũng khí, nói không chừng mối tình đầu của Đường Tống chính là em.”

“Đàn ông đều cần phải trải qua nhiều yêu đương, ai lại đi yêu một xử nam đây?” Tôi mạnh miệng nói, song cười lớn.

Hòa Nhất không để ý đến tôi, tiếp tục câu chuyện: “Thời điểm đó, tôi và Dương Dương thường đến trường của tụi em tìm Đường Tống chơi, bỗng nhiên có một ngày, cậu ấy dẫn Phạm Vận lại giới thiệu với chúng tôi, nói rằng đây là bạn gái của cậu ấy. Nói thật, Phạm Vận là kiểu người có vẻ ngoài khiến cho đàn ông chúng tôi rơi vào vòng lẩn quẩn mê muội. Ngoại hình của cô ấy khá, tính tình tốt, đặc biệt có khí chất, quan trọng nhất là hoàn cảnh gia đình của cô ấy không tốt, cha của cô ấy ôm đau quanh năm, nằm suốt trên giường, chỉ dựa dẫm vào một người mẹ đi làm công nuôi dưỡng cô ấy. Đường Tống đã từng nói với chúng tôi, từ nhỏ Phạm Vận đều mặc lại quần áo của người chị họ, khi lần đầu cậu ấy dẫn cô ấy đi mua quần áo, cô ấy nhẹ nhàng nói: đây là lần đầu tiên cô ấy mặc quần áo mới. Chuyện cơm no áo ấm đối với con trai như tụi tôi mà nói cực kỳ dễ dàng có trong tay. Muốn chăm sóc cho cô ấy cả đời, Đường Tống rơi vào con đường này, cả Dương Dương cũng lặng lẽ rơi vào.”

“Hai người kết giao thuận lời, cùng học tập, cùng tiến bộ, đoán chừng, đánh vỡ não Đường Tống cũng không biết phía sau có em nhìn theo cậu ấy.”


“Từ lúc bắt đầu ba mẹ của Đường Tống không có ngăn cản chuyện của bọn họ, bởi vì nghĩ hai người còn nhỏ, kết quả là việc sau này. Lại nói, phạm vi của chúng tôi , có thể tùy tiện yêu đương, chỉ cần không đề cập đến chuyện kết hôn thì ba mẹ sẽ không can thiệp.”

“Cứ như vậy, hai người tự do nói chuyện qua lại với nhau vài năm, đến năm thứ ba đại học, ba mẹ Đường Tống bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Cẩn thận điều tra gia thế Phạm Vận, rồi nói chuyện với Đường Tống một lần, tỏ thái độ kiên quyết nói với cậu ấy, có thể tiếp tục qua lại với Phạm Vận, thậm chí có thề để cô ấy làm bạn gái, nhưng còn vợ của cậu ấy, nhất định phải là người mà ba mẹ cậu ấy chọn. Đêm đó, Đường Tống cãi nhau một trận ầm ĩ với ba mẹ cậu ấy, hẹn chúng tôi ra uống rượu. Tất nhiên, tôi khuyên cậu ấy rời khỏi Phạm Vận, nói xong luận điểm duy tâm, nhưng đây là cái vòng lẩn quẩn của con trai. Việc này không trách được người nào, con cái nhà người ta phải thức đêm đọc sách chèn nát đầu học tập để thi đại học chỉ vì mấy ngàn một tháng tiền lương sống dở chêt dở, còn chúng tôi dựa vào quan hệ của cha mẹ, hoặc dựa vào tổ tông phù hộ mười tám tuổi đã có thể bước đi thật xa. Vì vậy, nếu còn tự mình lựa chọn vợ thì thần tiên sẽ nhìn không thuận mắt.”

“Nhưng Đường Tống không nghĩ như vậy, Cậu ấy cảm thấy nhất định phải tự mình có trách nhiệm với Phạm Vận. Cứ vậy, trong nhà không ngừng có cuộc cãi vả. Thậm chí, gia đình Đường Tống tìm đến Phạm Vận buộc cô ấy bỏ đi. Tính cách của Phạm Vận kiên cường, chết cũng phải có tự trọng, bắt đầu cùng Đường Tống đấu tranh. Đoạn thời gian đó, thật sự tâm trí và khí lực của Đường Tống đều lao lực quá độ. Sau này, bởi vì thành tích ưu tú nên Phạm Vận đạt được học bổng ở nước Anh, cô ấy không nghe Đường Tống khuyên nhủ, bỏ đi. Khoảng cách của hai người xa thật xa, tự nhiên sẽ sinh ra khe hở, tình cảm đến giai đoạn này lại ầm ĩ lên, hoặc chia tay hoặc kết hôn. Đương nhiên, Đường Tống chọn vế sau, mua nhẫn đến nước Anh cầu hôn với Phạm Vận, Phạm Vận đã đồng ý. Sau đó, Đường Tống thưa lại với ba mẹ tiên trảm hậu tấu, vào đêm đó ba cậu ấy phát bệnh tim phải vào bệnh viện, bác sĩ báo cho biết bệnh tình của ông đã nguy kịch. Đường Tống phải thề trước mặt ba cậu ấy rằng tuyệt đối không kết hôn với Phạm Vận, lúc này bệnh tình của ông mới tạm ổn.”

“Sau đó, cậu ấy nói chuyện với Phạm Vận, tuy hai người không buông tha tất cả, nhưng phàm là người sống không thể chỉ biết bản thân mình, chỉ biết nhịn đau thương mà rời bỏ nhau. Sau khi chia tay, đoạn thời gian đó tinh thần của Đường Tống sa sút trầm trọng, phải nói có thể xác nhưng không có linh hồn. Trong nhà bắt đầu thu xếp đối tượng cho cậu ấy, cái duyên phận phân chó, đối tượng đầu tiên là em. Đối với Đường Tống lúc đó mà nói, người phụ nữ nào cũng được, vì vậy mà hai người mới có kết quả.”

Tôi nghĩ, hẳn là lời nói của Hòa Nhất là thật, anh ta nói rõ lúc đó chuyện tình cảm của Đường Tống và Phạm Vận có khe hở, không có cố ý sửa đổi để làm cho tôi chết tâm.

“Tôi nói xong rồi, nghe xong những chuyện này, em không có biểu đạt gì sao?” Hòa Nhất hỏi.

Tôi lắc đầu, chỉ nói một câu: “duyên phận này chết tiệt, chuyện tình này chết tiệt.”

Minh minh chi trung, thật sự không biết người nào nắm giữ tình cảm của người nào, nếu thật có sợi dây tơ hồng, vậy tôi, Hòa Nhất, Vĩ Vĩ, Duy Nhất, Đoạn Hựu Hồng, Tần Lệ, Dương Dương, Đường Tống, Phạm Vận ở trong mối tơ hồng, chắc là rối loạn, ầm ĩ lắm.

Quả thật trong khoảng thời gian không tới một cái chớp mắt kia, trong lòng mình nghĩ không biết bao nhiêu người.

“Đàn ông sẽ không quên mối tình đầu của mình.” Hòa Nhất nói: “Đường Tống không có khả năng quên Phạm Vận.”

“Vậy mối tình đầu của anh thì sao?” Tôi tò mò.

“Mối tình đầu của tôi là em.” Hòa Nhất vừa nhìn tôi vừa cười, tôi cứ nghĩ là anh ta đang nói đùa nhưng trong nụ cười của anh lại rất nghiêm túc.


“Đối với tôi, định nghĩa mối tình đầu là, lần đầu tiên tôi yêu người phụ nữ chứ không phải lần đầu tiên tôi ở trên người phụ nữ.” Hòa Nhất giải thích xong. “Cho nên mối tình đầu của tôi chính là em.”

Tôi im lặng.

“Nghe xong lời này, có cảm giác gì?” Hòa Nhất hỏi.

Tôi rất muốn, rất muốn phun ra bốn chữ.

Cảm giác kinh sợ.

Xem vẻ mặt của Hòa Nhất, làm tôi biết mình cuối cùng thắng được một ván.

Mặc dù nói Hòa Nhất không có dùng sức mạnh đối với tôi, nhưng đậu hủ bị chiếm không ít, lúc ngủ thì không cần phải nói, giở trò coi như là nhẹ. Có khi tôi ngồi trên ghế sofa, anh ta cảm thấy không có việc gì làm liền qua đây xoa bóp. Tôi phản kháng anh ta làm càng mãnh liệt, có nhiều lần tôi hoàn toàn cảm giác được tiểu Hòa Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực giương cung bạt kiếm, sợ hãi bị gì gì kia, sau cùng tôi chỉ có thể chịu nhục sống tạm bợ, mặc cho anh ta sờ soạng.

Cuộc sống tạm bợ này thật quá ngột ngạt, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng của mình ký thác lên người ông xã nhà mình, hy vọng anh tới đây nhanh một chút, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng mà chờ đợi mòn mỏi vẫn không thấy bóng dáng Đường Tống đâu, chờ không nỗi nữa, cầu người không bằng tự cầu mình, vào một ngày kia, tôi thấy điện thoại di động của Hòa Nhất, liền nghĩ ra cái ý nghĩ này.

Vì đề phòng tôi, trong căn nhà này vật duy nhất có thề liên kết thông tin với bên ngòai chỉ có duy nhất cái điện thoại của anh ta, để lấy được nó không phải dễ dàng gì. Vì khi chúng tôi ngủ, Hòa Nhất đưa điện thoại di động cho ngưới quản gia, chính vì muốn phòng ngừa tôi gọi điện thoại vào lúc nửa đêm. Cho nên đến nay, tôi chưa xuống tay được.

Vừa khéo, chiều hôm đó, tôi ngâm nước trong hồ bơi nhiệt độ ổn định, Hòa Nhất ở một bên nhìn, ánh mặt trời ôn hòa, không bao lâu làm anh ta chói mắt. Càng vừa đúng lúc nữa, điện thoại di động của anh ta để trên bàn nhỏ.

Dùng động tác nhẹ nhàng, bước từng bước đến gần anh ta, lẳng lặng đưa tay lấy được điện thoại di động, nhanh chóng bấm số điện thoại Đường Tống.

Nói thật, tâm trạng rất kích động, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, màng nhĩ cũng bị chấn rung đến đau rát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận