Ồn Ào Nhỏ

Tần Lệ đã chết, cô ấy từ tầng 24 nhảy xuống, tự sát.

Ba mẹ ông bà ngoại, một đêm già đi rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối tôi cũng không khóc, có phải khi bạn bị tổn thương đến một giới hạn nào đó, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi chỉ là thứ dư thừa.

Đứng ở ban công tầng 24 nhìn xuống, chân có một chút run sợ, tôi nhớ Tần Lệ có chứng sợ độ cao, nhưng cô vẫn nhảy, thậm chí không có một chút do dự, tình yêu có thể lớn thế nào mới có thể làm được như vậy. Vào lúc này tôi mới hiểu, cô ấy bị tổn thương như thế nào. Cô dùng chính tính mạng của mình, chứng minh cho mọi người thấy.

Mẹ không cách nào chấp nhận nổi sự thật này, lúc này ngất xỉu, nằm ở bệnh viện, cha trong nháy mắt cũng suy sụp, hậu sự của Tần Lệ do một tay của tôi làm, bao gồm nghi thức cáo biệt bạn bè của Tần Lệ, tôi cũng không có thông báo với ai hết – tôi hy vọng sau khi Tần Lệ chết có thể ra đi thanh thản, đừng bị quấy rầy bởi những chuyện linh tinh ở thế gian này.

Đường Tống vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi không từ chối, giờ phút này tôi đã đến giới hạn của mình, tôi cần sự ủng hộ của hắn.

Tôi chọn nghĩa trang cho Tần Lệ bên cạnh mảng đất nơi Tần Lệ nằm có một cây lê, ngày hạ táng, hoa của cây lê nở rộ, tuyết trắng tinh khiết, một sinh mạng mới, một bắt đầu mới. Hình trên mộ bia Tần Lệ chụp vào sinh nhật năm cô 18 tuổi, lúc đó tôi ở bên cạnh cô ấy, trong hình cô nở nụ cười rực rỡ, giống như chưa bao giờ trãi qua cực khổ.

Tôi muốn Tần Lệ vĩnh viễn quên đi tất cả, lần sau chuyển thế, trong cuộc sống của cô ấy sẽ không có Dương Dương, cũng sẽ không có Phạm Vận.

Dương Dương cũng tới, nhưng đứng xa xa, hắn giờ phút này cũng mất đi hồn phách, tóc hỗn loạn, mặt mũi tiều tụy. Chờ mọi người sau khi rời đi, tôi đi về phía hắn.

“Tôi thật sự, thật không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy”. Dương Dương nhìn về phía mộ bia xa xa của Tần Lệ, ánh mắt đờ đẫn.

“Không, anh có nghĩ tới, trong giây phút anh quyết định vứt bỏ cô ấy, sâu trong lòng anh đã nghĩ đến những việc này, anh biết cô ấy sẽ bị thương, nhưng là anh không quản được, anh buông tay cô ấy ra, để đến với người phụ nữ khác, nếu anh cho rằng đó là tình yêu, thì tôi không có gì để nói”. Tôi lạnh lùng thốt ra lời thật tình, nhưng trong tiếng nói lại không có bao nhiêu hận ý, trách ai được? Cuộc đời như thế, ai cũng không thể trách.

“Thật….. thật xin lỗi”. Dương Dương lẩm bẩm nói.

“Không liên quan đến bất cứ ai, đây là nghiệt duyên, coi như cô ấy kiếp trước thiếu nợ anh, kiếp này đã trả sạch. Dương Dương, cứ như vậy đi, giữa hai người nợ nần đã kết thúc. Cô ấy làm như vậy, chính là vì quên anh, quên một cách triệt để. Tôi cũng hy vọng anh có thể quên cô ấy. Đến đây, hai người không còn nợ nần gì nhau, tương lai cho dù anh cùng với ai ở chung một chỗt chỗ, là quyền tự do của anh, anh có thể tìm được hạnh phúc của mình hay không, cũng không liên quan đến cô ấy. Tôi không hận anh, nhưng cũng không thể quên được chuyện này, sau này tôi mong anh đừng đến thăm Tần Lệ, cũng hy vọng anh sẽ không gặp mặt người nhà của tôi, đây là tỉnh cầu cuối cùng của tôi”.

Đây là lần nói chuyện cuối cùng của tôi cùng Dương Dương, sau đó, chúng tôi giữ đúng lời hứa. Dương Dương đi Canada, không trở lại nữa.


Mẹ cố gắng đứng lên rời khỏi giường bệnh để tham gia tang lễ của Tần Lệ, tang lễ vừa kết thúc, lập tức té xỉu. Mọi người đưa mẹ vào bệnh viện, tôi cùng Đường Tống cũng đến bệnh viện chăm sóc cho bà.

“Em nghĩ ngơi đi, để anh trông mẹ cho”. Đường Tống nhìn tôi, lo âu.

“Không cần, giữa mẹ và em, còn có chuyện chưa giải quyết, em nhất định phải đối mặt”. Tôi nói.

“Anh có thể làm gì cho em?” Đường Tống hỏi.

“Anh ở đây với em, như vậy là rất tốt rồi”. Tôi nhàn nhạt cười, trong lòng có một chút thanh thản.

Tôi đoán quả không sai, sau khi mẹ tỉnh lại, vẫn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn tôi chằm chằm.

Tôi muốn Đường Tống đi ra ngoài, để tôi một mình với bà ấy.

“Tiểu Lệ bị mày hại chết, mày có thể vui vẻ như vậy sao?” Đây là câu hỏi đầu tiên của bà ấy.

“Tại sao mẹ luôn cho là con sẽ hại Tần Lệ?” Tôi hỏi ngược lại, trong lòng không có uất ức, không có phẫn hận, rất là bình tĩnh.

“Bởi vì mày ghen tỵ với tiểu Lệ”. Đây là câu trả lời của mẹ tôi.

“Con ghen tỵ với cô ấy vì cái gì?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Mày ghen tỵ vì tiểu Lệ có mẹ thương yêu, mày ghen tỵ nó có một gia đình hoàn chỉnh, mày ghen tỵ nó có cha!” Mẹ sau khi nói xong bắt đầu thở, thân thể yếu đuối không chịu nổi kích động.


“Mẹ, con đã không còn là một đứa trẻ, tình yêu thuơng của mẹ có hay không đối với con đã không có quan trọng.” Tôi bình tĩnh nói ra lời thật lòng.

Mẹ xoay đầu đi, không nhìn tôi.

“Lúc còn nhỏ, con rất ghen tỵ với tiểu Lệ, nhưng dần dần con cũng hiểu là mình vô phúc, không có duyên phận với cha mẹ, sau này, cũng không suy nghĩ nữa”. Tôi đem suy nghĩ của mình nhẹ nhàng nói ra. “Tiểu Lệ xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người không dễ chịu, con hiểu rõ mẹ sẽ trách con, bởi vì nếu như không phải vì gả con cho Đường Tống, có thể cả đời Tần Lệ cũng sẽ không gặp Dương Dương. Nếu như con không coi trọng cô ấy, có thể bây giờ cô ấy vẫn rất tốt. Con thật xin lỗi Tần Lệ, con không phải là một người chị tốt” .

Mẹ vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía tôi, chỉ là thân thể đang run rẩy.

“Mẹ, con hiểu mẹ chán ghét con, con dù có làm gì cũng không thay đổi được phải không?” Tôi hỏi.

Mẹ hít sâu một cái, phun ra một câu nói khẽ run. “Có thể, chỉ cần mày vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi có thể tha thứ.”

“Rất đơn giản”. Tôi mỉm cười. “Mẹ, nếu như đây là nguyện vọng của mẹ, con sẽ thực hiện.”

“Mẹ khỏe rồi nhớ giữ gìn thân thể, con sẽ không bao giờ làm phiền mẹ.” Tôi nói.

Có thể tôi vĩnh viễn cũng không rõ tại sao mẹ lại hận tôi như vậy, nhưng trải qua một loạt chuyện, tôi đã không còn để ý lắm. Con người cũng chính là thứ rắc rối nhất.

Đường Tống cùng tôi trở về nhà, sau nhiều ngày xa nhau đây là giây phút kề cận gắn bó đầu tiên của chúng tôi. Tắm xong, tôi cùng hắn nằm ở trên giường, cứ như vậy ôm nhau. Tôi còn yêu hắn, giống như Tần Lệ đến chết vẫn yêu Dương Dương.

Đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tôi ôm Đường Tống, đầu tựa vào trong bộ ngực của hắn, nghe nhịp đập trái tim hắn, thoáng chốc hiểu ra lời nói “Muốn thời gian nhanh chóng trôi qua” của Tần Lệ.


Lúc tôi còn nhỏ cũng không thích Tần Lệ, nhưng cô ấy lại luôn bám theo tôi, như cái đuôi nhỏ, tôi đi đâu cô ấy cũng theo đó, bỏ rơi cũng bỏ rơi không được. Có một lần tôi bị mẹ mắng bởi vì cô ấy, quá tức giận, vừa lúc cô ấy tới quấn lấy tôi, tôi liền đem sự tức giận trút lên người cô ấy, đẩy cô ngã, cùi chỏ bị thương, đỏ một mảnh lớn. Cô nước mắt ràn rụa , cũng không dám khóc lớn tiếng, giống như con tiểu bạch thỏ chỉ nhìn tôi, cẩn thận từng li từng tí hỏi “Chị, chị giận em hả?” Tối hôm qua nằm mơ, tôi lại mơ thấy cảnh này.

Tôi ôm Đường Tống, nhẹ nhàng nói.

“Tất cả đã qua rồi, còn sống, nhất định phải sống thật tốt”. Đường Tống ôm tôi càng chặt hơn.

Con người là như vậy, luôn để đến lúc mọi chuyện không cách nào cứu vãn, thì mới hối hận. Tôi nghỉ lại thời điểm ôm lấy Tần Lệ, nói tiếng “Thật xin lỗi”. Lông mi của tôi chạm vào trước ngực Đường Tống, từng cái.

“Đừng suy nghĩ nữa, ngủ một chút đi, đã mấy ngày liên tục em không có nhắm mắt rồi”. Tay Đường Tống vỗ vào trên lưng tôi, làm tiết tấu, giống như bài hát ru con đều đều.

“Đường Tống, em không muốn hối hận lần nữa, đời này em đã làm quá nhiều chuyện hối hận rồi, cho nên em muốn hôm nay nói ra tất cả”. Ánh sáng của đèn dịu dàng là ảo ảnh, tôi có thể an toàn đem chuyện lòng của chính mình thổ lộ.

“Anh biết không? Thật ra thì lúc ở trường cấp 3 em đã thích anh”. Tôi nói.

Cuối cùng tôi cũng có thể đem chuyện này nói ra khỏi miệng, chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này vốn cho là sẽ giữ kín cả đời, không ngờ tâm sự trong lòng cứ như vậy nói ra trước mặt Đường Tống.

Đường Tống im lặng, tôi thật sự rõ ràng cảm nhận tim của hắn dừng lại, sau đó kịch liệt nhảy lên.

“Anh chưa từng chú ý tới em, nhưng em vẫn luôn nhìn anh. Anh đứng ở trên đài đọc diễn văn, hay đang lôi lôi kéo kéo ở cầu thang, ví tiền của anh cứ như vậy nhặt được, lòng của em cứ như vậy mất. Nó đi theo anh, anh không muốn, nó cứ như vậy lang thang quá nhiều năm, em muốn lấy lại cũng không được, nó không cần người khác, chỉ cần anh. Nếu nó nghe lời một chút, em đã sớm được giải thoát. Nhưng thiên hạ lớn như vậy, nó chỉ cần một người, em cũng hết cách rồi”. Tôi nói tiếp, có mấy lời một khi mở miệng, thì không thể nào ngừng được.

“Khi chúng ta gặp mặt xem mắt, anh không nhớ rõ em, em biết mình dù sao cũng chạy không thoát, đời này chính là muốn ràng buộc với anh. Em tin số mạng, em chấp nhận. Khi anh muốn em gả cho anh, em đồng ý. Đêm tân hôn anh bỏ đi, em không quan tâm. Bởi vì em biết bao nhiêu đó đối với em là đủ, em cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh anh, lo lắng cho anh thì trái tim anh sẽ mở ra đón nhận em. Nhưng anh đối với em ngày càng tốt, ham muốn của em ngày càng nhiều, thậm chí em bắt đầu muốn chiến đấu với đoạn tình cảm trong quá khứ của anh”.

Đường Tống vẫn im lặng như cũ, chỉ là tình cảm trong lòng bắt đầu nổi sóng, tôi cảm nhận từ trái tim của hắn.

“Đường Tống, thật ra em không hề mang thai. Đây là mưu kế của em, nhìn thấy Phạm Vận, em sợ hãi, yếu đuối, bắt đầu không từ thủ đoạn. Em giả bộ vô tâm nói chuyện mang thai, nhưng thật ra vô cùng đắc ý”.

“Anh hiểu”. Đường Tống che kín môi tôi. “Chuyện này anh hiểu, là anh chưa đủ tốt, anh để cho em đánh mất cảm giác an toàn. Tần Khinh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không, quên hết tất cả đi, cho anh một cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại”. (hic hic ta khóc >.


Tôi không trả lời, chỉ là vòng tay qua cổ của hắn, dùng môi đáp lại hắn. Dưới ánh đèn, cố hết sức cởi quần áo xuống, thân thể của chúng tôi hướng về nhau, tay chân quấn quít triền miên tình ý, lần này là tôi chủ động, giống như là muốn đem toàn bộ nhiệt tình bên trong thân thể buông thả bình thường. Cái gì tôi cũng đều cho hắn, thân thể, tình cảm, hơi thở, tư tưởng, tất cả những gì của tôi đều cho hắn.

Chỉ cần hắn muốn, cái gì tôi cũng có thể cho.

Kích tình đi qua, Đường Tống ngủ say. Tôi đứng dậy, mặc quần áo tử tế, trên bàn ánh đèn huỳnh quang hiện lên 3 giờ sáng. Mọi vật đều yên tĩnh, mà tôi lại phải rời đi. Là đi xa, mục đích không biết.

Tôi chỉ cầm tiền của ông bà ngoại cho, còn lại mọi thứ, tôi đều để lại.

Giống như chén nước đổ đi không thể nào hốt đầy, giống như Tần Lệ không thể nào sống lại, tôi cùng với Đường Tống cũng không cách nào bắt đầu lại lần nữa.

Tôi đi, không phải sám hối vì Tần Lệ chết đi, không phải vì trốn tránh, chỉ là vì tìm lại chính mình. Qua nhiều năm như vậy, tôi thủy chung rơi vào một chữ tình, tránh cũng tránh không được, chưa bao giờ nhìn xem trời cao bao nhiêu, lớn bao nhiêu.

Cái chết của Tần Lệ làm cho tôi hiểu ra rất nhiều, cô ấy là chị em với tôi, chúng tôi đều cố chấp như nhau, nếu vẫn còn ở lại đây, biết đâu chừng tôi sẽ là Tần Lệ thứ hai.

Trên thế giới có rất nhiều nơi đẹp hơn đặc sắc hơn, tôi cần đi xa để thoát khỏi cố chấp của mình, để nội tâm được bình tĩnh lại.

Sẽ dừng chân ở nơi nào, tôi không rõ lắm.

Tôi đã nói, con người cũng chính là thứ rắc rối nhất.

Cuối cùng tôi liếc nhìn Đường Tống đang ngủ say, nhìn lông mày của hắn mở ra rất anh tuấn rất đẹp mắt, nhìn quả Belle bên cạnh gối của hắn, nhìn tờ giấy thỏa thuận li hôn nằm trên bàn, tôi khép cửa phòng.

Đêm khuya ánh đèn ở trạm xe lửa sáng choang, cũng có không ít người lui tới, tôi mua một vé ngồi trên xe lửa, sáng sớm ngày thứ hai có thể đến một nơi khác.

Xe lửa khởi động, tôi cũng nhắm hai mắt lại, ánh đèn ở trên mặt tôi chuyển động mờ mờ, trong tôi giống như nhìn thấy gần nửa đời của rất nhiều người, rất nhiều chuyện, bọn họ cãi nhau, cuối cùng quay trở về bên nhau bình an yên ổn.

Lật người, tôi ngủ thiếp đi, không mộng mị, thật là an ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận