Ồn Ào Nhỏ

Tôi muốn cùng Phạm Vận kết hôn, đây chính là quyết định sau cùng của tôi.

Trong lúc gia đình tụ hợp đông đủ, trên bàn cơm tôi nói ra quyết định này, tất cả mọi người nhìn tôi, tựa hồ không thể tin được, từ trước giờ tôi vẫn là đứa con hiếu thuận, vâng lời cha mẹ trong trường hợp này lại chọn cách cãi lệnh cha mẹ.

Cha mẹ không đồng ý hôn sự của tôi cùng bạn gái Phạm Vận, bọn họ cho là tôi nên giống như anh chị xung quanh, cưới người vợ môn đăng hộ đối, mà Phạm Vận, chỉ là con gái của một gia đình bình thường. Bởi vì điều này, tôi cùng với cha mẹ gần đây cãi vả không ít, hai bên cũng mệt mõi.

Mà tình cảm của tôi cùng Phạm Vận, cũng bởi vì điều đó từ từ phai nhạt – chúng tôi đều trưởng thành rồi, tự nhiên hiểu được, tình cảm không chỉ là chuyện của hai người.

Ví dụ đơn giản nhất, lúc mới bắt đầu tôi cũng từng mang cô ấy đến nhà khi ăn cơm, khi sum hợp gia đình, vậy mà không đợi cha mẹ nói gì, mấy anh mấy chị chê cười cũng làm không khí khó chịu không ít, cuối cùng chỉ có thể đưa cô ấy về trước.

Phạm Vận cái gì cũng không nói, nhưng suốt ngày buồn buồn không vui. Tôi hiểu cô là người bị hại – cô là người có lòng tự ái rất cao, bởi vì tôi, bị không ít tổn thương, tôi cũng vì vậy đối với cô rất nhân nhượng. Có một lần a Vane nói với tôi, “Đường Tống, em chưa từng thấy người đàn ông nào đối xử với bạn gái tốt như anh”.

Tôi quay lưng lại, chỉ có thể cười khổ, nếu như mà tôi thật đối tốt với Phạm Vận, thì sẽ không để cô chịu nhiều uất ức như thế.

Phạm Vận bắt đầu khuyến khích tôi rời khỏi gia đình, ra ngoài gây dựng sự nghiệp, thật ra tôi cũng không nghĩ mình sẽ tiếp nhận tài trợ của cha mẹ, nên vui vẻ đồng ý.

Kết quả, cha mẹ càng tạo áp lực cho tôi, mà Phạm Vận cũng ép tôi ngày càng chặt, cô ấy hy vọng tôi giảm bớt số lần về nhà.

"Bởi vì sau khi về nhà, tâm trạng của anh đều xuống cực thấp". Cô nói như vậy.

Tôi hiểu sự lo lắng của cô, cô sợ tôi sau khi về nhà, gặp người nhà nói ra nói vào sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Cô nói không phải không có lý, tôi bắt đầu giảm bớt số lần về nhà.

Nhưng trong một trận cãi nhau với cha mẹ, cha có nói một câu “Nếu con nhất quyết cưới Phạm Vận, cha mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con”, sau khi nghe câu nói kia, Phạm vận bắt đầu trầm mặc, hồi lâu, cô chợt nói ra một câu, “vậy quyết định của anh như thế nào?”.

“Anh nhất định sẽ lấy em, sống chung một nhà với em”. Tôi hứa chắc chắn với cô.

“Như vậy anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao với cha mẹ sao?” Trong mắt Phạm vận lóe lên một tia ánh sáng.

“Dĩ nhiên không thể nào, họ là cha mẹ của anh”. Tôi nói.

“Như vậy nếu phải lựa chọn giữa em và gia đình, anh sẽ chọn ai?” Phạm Vận nhìn thẳng tôi.

“Em cùng gia đình, đều là người quan trong nhất trong cuộc sống của anh”. Tôi nói.

“Đường Tống, trên thế giới không chuyện gì là hoàn hảo”. Phạm Vận ép hỏi.

“Em cùng gia đình, anh sẽ không từ bỏ bên nào”. Tôi lặp lại lời hứa với cô.

“Đường Tống, chuyện tới bước này, anh phải đưa ra quyết định, hoặc là em hoặc là cha mẹ của anh?” Phạm Vận đứng tại chỗ, nhưng tôi cảm giác bóng dáng của cô giống như đè lên tâm trí mình.

“Anh sẽ không bao giờ nói cho cha mẹ biết anh từ bỏ em, hoặc nói với em anh từ bỏ cha mẹ”. Tôi nói.

“Đường Tống, anh như thế là muốn ép em”. Phạm Vận đưa ra cảnh cáo cuối cùng.

“Em cũng đừng ép anh, cha mẹ sinh anh ra và nuôi lớn anh, anh không thể nào cùng họ đoạn tuyệt quan hệ”. Giờ phút này, tôi cảm thấy một loại vô lực bi ai.

“Đường Tống, anh để em đấu tranh một mình. Thật xin lỗi, em không thể kiên cường như vậy, em từ bỏ”. Phạm Vận nói xong những lời này, liền rời khỏi cửa.

Tôi đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng của cô, chỉ có thể ảo não nắm chặt quả đấm.

Tôi không nghĩ tới, Phạm Vận cứ như vậy đi Anh Quốc, mấy tháng trước cô ấy nhận được một suất học bổng ở Anh, chuyện này tôi cũng không biết được.

Cô là một phụ nữ thông minh, đã sớm nghĩ xong đường lui. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình, tôi không phản đối. Hòa Nhất nói cho tôi biết.

Thật ra thì tôi không trách Phạm Vận, là tôi không giử được lời hứa. Tôi nghĩ như vậy.

“Đường Tống, thật ra thì cậu và Phạm Vận cũng không thích hợp”. Hòa Nhất tay cầm điếu thuốc, tay bưng ly rượu, vẻ mặt cợt nhã. “Chẳng lẽ cậu không phát giác, cậu cùng cô ấy hai người ở hai thế giới khác nhau à?”

“Chúng tớ rất hòa hợp”. Tôi nói

“Nếu chỉ là yêu đương thì không sao, nhưng nếu muốn sống cả đời, thì hai người chắc chắn không thích hợp”. Hòa Nhất nhã khói thuốc, giống như là một thầy bói đang tiên đoán tương lai. “Cho tới bây giờ đều là cậu chìu cô ấy không phải sao? Cậu rời khỏi gia đình, thay đỗi chỗ ở, quen biết rất nhiều bạn bè thân thích. Tất cả chỉ là hoàn cảnh khách quan bên ngoài, cậu không thể thay đổi thói quen cuộc sống đã ăn sâu trong xương máu của cậu. Đường Tống, niềm vui của cậu xen lẫn khó chịu”.

Hòa Nhất là một người như vậy, cả ngày vui vẻ đùa giỡn, nhìn như phóng đãng không phép tắc, nhưng trong số bạn bè, hiểu tôi nhất chính là hắn.

Lời của hắn cũng không sai, tôi cùng với Phạm Vận trong vui sướng xen lẫn khó chịu. Tôi và cô là người của hai thế giới, nếu sống cùng nhau, phải có người nhượng bộ cùng hy sinh. Cô là một người kiêu ngạo, mà tôi yêu cô cũng vì điều đó, cho nên, tôi quyết định làm người nhượng bộ cùng hy sinh, dùng cái này để dung dưỡng sự kiêu ngạo của cô.

Tôi hiểu rõ bản thân cũng không vui vẻ gì, nhưng cho đến giờ phút này, tôi cũng chưa bao giờ đặt ra vấn đề – Phạm Vận, là người thật sự thích hợp với tôi sao?

Cái vấn đề này quá mức khó khăn, tôi không muốn nghĩ tới.

Phạm Vận như là một ngọn lửa, kiêu ngạo xinh đẹp tràn đầy ánh sáng.

Mới bắt đầu, là cô chủ động nói chuyện với tôi. Lúc ở trường cấp 3, một lần tôi lơ đãng đánh rơi ví tiền, là cô nhặt được, trả lại cho tôi, nói giỡn muốn tôi mời cô ăn cơm. Sau đó, cô thường xuyên tới tìm tôi đàm luận về bài tập, chúng tôi dần dần thân quen. Sau đó, thuận nước đẩy thuyền, hai người hợp lại với nhau. Trong lúc đó cũng không tránh khỏi cãi vả, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ bên nhau suốt những năm học.

Mãi đến khi đi vào xã hội, mới hiểu được làm người rất khó khăn.

Sau khi Phạm Vận đi Anh Quốc, mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho cô, cho dù ở trong điện thoại, tôi cũng có thể cảm thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của cô, cho đến một ngày chúng tôi lại tranh cãi với nhau vì chuyện của cha mẹ, rốt cuộc nói ra hai chữ chia tay.

Mấy ngày sau đó, tôi chỉ ở nhà, cái gì cũng không muốn làm. Cho đến khi a Vane nói cho tôi biết, mấy ngày nay cô không liên lạc được với Phạm Vận, hy vọng tôi có thể đi Anh Quốc thăm cô ấy.

Tôi nghĩ lại rất nhiều chuyện, nghĩ đến lời hứa của mình, tôi đã hứa với Phạm Vận rất nhiều lần, nhất định sẽ sống chung với cô ấy.

Tôi không muốn thất hứa với cô ấy.

Tôi lập tức bay qua Anh Quốc, cầu hôn với cô, sau đó bay trở về nước, vừa đúng lúc hợp mặt gia đình, lòng tôi nóng như lửa đốt, không muốn chậm trễ, vì vậy trong bữa tiệc gia đình nói ra câu nói kia.

“Con muốn cùng Phạm Vận kết hôn, đây chính là quyết định sau cùng của con.”

Sau đó, tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cuồng phong bạo vũ sắp đến, nước mắt của mẹ, tát tay của cha, tôi đều có thể chịu đựng.

Nhưng không ngờ tới một vật nặng trực tiếp ngã xuống đất.

Cha của tôi, người đàn ông cao 1m85, cứ như vậy té xuống đất, che ngực, sắc mặt trắng bệch.

Chúng tôi lập tức đưa ông vào bệnh viện, bác sĩ bảo chúng tôi chuẩn bị tình huống xấu nhất.

Khoảng thời gian chờ đợi đó, so với cả đời cũng khá dài. Tôi nhớ lại bộ dáng khi còn bé cha vác tôi lên đầu, nhớ lại khi tôi bị té trên đất bể đầu chảy máu, cha bất chấp tất cả ôm tôi chạy đến bệnh viên, nhớ lại ánh mắt ông nghiêm nghị nhưng lại rất cưng chìu.

Thật may là, tính mạng của cha tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Mẹ khóc lóc van xin tôi, bảo tôi đồng ý chia tay Phạm Vận. Nhìn ánh mắt yếu đuối của cha, tôi rốt cuộc gật đầu.

Tôi chưa từng nghĩ tới, làm người, sao có thể khó đến như vậy.

Khó đến nổi tôi không cách nào tiếp nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui