Ôn Chu Đồng Nhân Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng


Chu Tử Thư một đường thông suốt, lúc bước lên bậc thang vào vương cung y còn gặp Đoàn Bằng Cử.

Thấy tư thế đi đường của gã như là trên người có thương thế, sau khi nhìn thấy Chu Tử Thư sắc mặt gã càng trầm, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một mặt cười giả tạo hành lễ với y.

Chu Tử Thư gật gật đầu xem như đáp lại, trong lòng lại có rất nhiều suy đoán.

Đã nhiều ngày Đoàn Bằng Cử được Tấn Vương phái ra khỏi Tấn Châu chấp hành nhiệm vụ, nếu việc Tấn Vương triệu kiến y có liên quan tới Đoàn Bằng Cử, chẳng lẽ là gần thành Tấn Châu có chuyện khẩn cấp gì sao?
Bảng hiệu cung điện treo cao, trong điện Lê Thuần.

Tấn Vương vẫn là bộ dáng vô cùng coi trọng Chu Tử Thư, mở miệng đều gọi Tử Thư xưng cô vương.

"Có Tử Thư ở đây tất nhiên có thể giải quyết chuyện lửa sém lông mày này."
"Rốt cuộc là chuyện gì làm Vương gia lo lắng như thế?"
Tấn Vương giải thích hoàn chỉnh mọi việc một lần, Chu Tử Thư nghe xong đã rõ ràng.

Thì ra là bởi vì Độc Hạt ngầm mở phân đà ngoài thành Tấn Châu, Đoàn Bằng Cử muốn chiếm công lao này nên không báo tin tức lên, kết quả nhiệm vụ không thành công, bây giờ Tấn Vương muốn Chu Tử Thư ra tay.

Đây không phải là cơ hội đưa tới cửa sao, đang lo tìm không được nhiệm vụ đủ mục tiêu đây.

"Vương gia yên tâm, nhiều nhất là ngày mốt, Tử Thư sẽ khiến cho phân đà của Độc Hạt này biến mất."
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm mà sắm vai một cỗ máy giết người không có tình cảm, vẫn như ngày thường mà nhận nhiệm vụ.

Nhưng lúc y muốn rời đi, Tấn Vương lại gọi y hỏi về việc của Ôn Khách Hành.

"Nghe nói gần đây ngươi thu một vị hồng y mỹ nhân, Tử Thư đừng hiểu lầm ý cô vương, những bằng cớ buộc tội ngươi đã được cô vương trả về.

Ý của cô vương là nếu ngươi thích, ta sẽ tìm thêm mấy tuyệt sắc giai nhân cho ngươi, bảo đảm tư vị thượng thừa, ngươi muốn chơi như thế nào cũng được."
Tấn Vương đè thấp giọng, ý cười doanh doanh nhìn Chu Tử Thư, mà Chu Tử Thư chỉ nghĩ thầm quả nhiên gã vẫn trước sau như một, coi khinh mạng người như thế.

Ở trong mắt Tấn Vương, có người trời sinh để làm vật hy sinh.

"Vương gia, ngài biết Tử Thư thích thanh tĩnh."
Tấn Vương nghe xong bừng tỉnh thở dài: "Ây dà, là cô vương hồ đồ, nhưng mà cô vương rất tò mò, vị hồng y mỹ nhân kia rốt cuộc là có tư sắc như thế nào mà có thể lọt vào mắt của ngươi."
Nghĩ đến nội thương của Chu Tử Thư có khả năng còn chưa khỏi hẳn, Tấn Vương lại hứa hẹn lần vất vả này để y tự mình dẫn người đi làm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ ban thưởng cho y và các huynh đệ.

Lại bảo y tự dẫn người đi?
Chu Tử Thư chưa từng để lộ nghi hoặc của mình, chỉ rũ mắt xuống, mở miệng cảm tạ.

Sau khi ra khỏi vương cung Tấn Châu, Chu Tử Thư trực tiếp ra cửa hàng ngọc khí ngoài phố.

Y ném vàng lên trên quầy, sau đó lấy cây trâm ngọc sang quý hôm qua Ôn Khách Hành thích, cất vào trong lòng ngực.

Tuy rằng lời Tấn Vương tràn đầy ý vị sâu xa, nhưng lễ vật không thể quên, sắp tới ngày thực hiện kế hoạch, ngày sau sợ là ít có cơ hội tới thành Tấn Châu này.

****************
Thiên Song, trong phòng của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành như người không xương dựa đầu lên trường kỷ: "A Nhứ, tiểu Tấn Vương kia không làm khó dễ huynh chứ?"
"Ai có thể làm khó dễ ta, gã tặng cho chúng ta một cơ hội ra tay.

Nhưng mà khi ta rời khỏi, trong Thiên Song có ai làm khó dễ đệ không?"
Tấn Vương rõ ràng là có hứng thú với Ôn Khách Hành, nếu gã theo dõi Ôn Khách Hành, cho rằng Ôn Khách Hành là uy hiếp của Chu Tử Thư, có lẽ khi y không ở đây, người của gã trong Thiên Song sẽ làm gì đó với hắn.

Nhưng mà với thủ đoạn của Ôn Khách Hành thì có gặp phải cũng được hắn xử lý sạch sẽ.

Ôn Khách Hành không nghĩ tới Chu Tử Thư hỏi mình như vậy, cười nói: "Vị Hàn thống lĩnh kia vừa rồi mới hỏi ta một đống nghi vấn, khiến thư sinh văn nhược như ta sợ tới mức tay chân run rẩy."
Chu Tử Thư ngẩn ra, bật cười.

"Đứa nhỏ Hàn Anh này khá tốt, đệ đừng làm khó dễ nó."
Sau khi Ôn Khách Hành nghe xong chống nạnh hừ hừ nói: "Ta sao dám làm khó dễ hắn, Ôn đại thiện nhân ta là loại người như vậy sao, Chu Tử Thư, tim huynh không hướng về ta thì thôi còn hướng về người khác!"
Chu Tử Thư cười khẽ, lấy cây trâm từ trong lòng ngực ra, thở dài nói: "Có người nói ta không quan tâm hắn, vậy cây trâm này chắc là không tặng được rồi."
Chu Tử Thư làm bộ làm tịch vừa cảm thán vừa định cất đi, vị mỹ nhân kia liền muốn đoạt cây trâm, nhưng thân thủ của Chu Tử Thư vốn dĩ nhanh nhẹn, Ôn Khách Hành bại một chiêu lại muốn đoạt tiếp.

Chu Tử Thư một tay giấu cây trâm sau lưng, một tay đỡ trước người ngừng chiến.

"Ta cũng không phải không tặng đệ, ngồi yên, ta cài lên cho đệ."
Ôn Khách Hành đã từng chải đầu cài trâm cho Chu Tử Thư, hiện giờ y cũng thay hắn búi tóc cài trâm, nhìn Ôn Khách Hành trong gương nhất thời cảm khái vạn ngàn.

Nhưng tiểu tử vô tâm vô phế này chỉ lo đẹp, nhìn gương sờ sờ cây trâm trên đầu.

Ôn Khách Hành sờ cây trâm mấy lần, sau đó xoay người ôm eo Chu Tử Thư cọ cọ: "Ta biết A Nhứ tốt với ta nhất, lễ vật của huynh ta rất thích."
Chu Tử Thư vô cùng bất đắc dĩ, y thật vất vả mới ấp ủ được bầu không khí thương cảm mà!.

Hết chương 10.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 20:12 - 01/11/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui