Ôn Chu Đồng Nhân Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng


Hàn Anh rốt cuộc được như ý nguyện trở thành đồ đệ của Chu Tử Thư, cũng là đại sư huynh của Tứ Quý sơn trang, mỗi lần nhìn thấy sư phụ và sư thúc cùng tiến cùng lui, hắn đều không nhịn được cảm thán, sư phụ quả nhiên là một phu quân may mắn, trang chủ phu nhân lớn lên đẹp mắt, võ công cũng cao, khi làm nũng còn khiến người ta đau lòng.

Nhưng sau khi ở Tứ Quý sơn trang một thời gian, Hàn Anh mới phát hiện, hình như sư phụ nhà mình là người ở dưới.

Mỗi buổi sáng sư thúc đều sinh long hoạt hổ bận rộn trong phòng bếp, còn phân phó bọn họ chuẩn bị nước ấm, mà sư phụ đều là mặt trời lên cao mới được sư thúc đào từ trong chăn ra.

Hàn Anh cảm thấy mình hiểu lầm Ôn Khách Hành, cuống quýt muốn tìm hắn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy nói xin lỗi sẽ càng kỳ quái.

Vì thế hắn rối rắm suốt một thời gian, cuối cùng vẫn là sư phụ lên tiếng, trước mặt mọi người cam chịu vị trí của mình và sư thúc là như vậy như vậy, vấn đề này mới được bỏ qua.

Nhưng không có người nhắc lại không có nghĩa là chuyện gì cũng chưa xảy ra, mười chín đồ đệ càng thêm quan tâm tới thân thể của trang chủ đại nhân.


Sau đó Tứ Quý sơn trang có thêm một cô nương cổ linh tinh quái, cùng một thanh niên trường thanh tuấn tú.

Bọn họ vốn tưởng rằng là tiểu sư muội và tiểu sư đệ sư phụ và sư thúc mới thu nhận, nhưng ai biết vị cô nương này võ công không tầm thường, mà thiếu hiệp kia cũng đã là đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái.

A, thì ra là muội muội của sư thúc.

Vậy bọn họ nên xưng hô như thế nào, gọi là tiểu sư thúc, sư cô, hay vẫn gọi là Cố Tương tỷ?
Các ngươi hỏi thân phận của vị thiếu hiệp kia sao?
Thật ra Hàn Anh cũng rất nghi hoặc vấn đề này, sư phụ nói đó là con rể nửa đường nhặt được, nhưng vị thiếu hiệp kia không có cái giác ngộ này.

Thật ra thì cũng có chút giác ngộ, tuy rằng hắn vẫn lấy thân phận bằng hữu ở chung, nhưng thấy bộ dáng ân cần kia liền biết đời này chắc chắn chạy không thoát.

.


ngôn tình sủng
Hai người định hôn sự vào nửa năm sau, vị chưởng môn Thanh Phong Kiếm phái kia cũng đồng ý.

Chỉ là ngóng trông đồ nhi mang tức phụ từ Tứ Quý sơn trang về, cuối cùng lại thành ra cô nương Tứ Quý sơn trang bắt cóc đồ nhi của lão.

Có lẽ là nghĩ dù sao đồ nhi này cũng không phải kỳ tài võ học gì, hoặc cũng có lẽ là lão sư phụ kia có tính toán khác, vị Mạc chưởng môn kia thế mà tùy ý Tào Úy Ninh đến Tứ Quý sơn trang ở rể.

Hôn lễ của Tào Úy Ninh và Cố Tương được tổ chức ở Tứ Quý sơn trang, khách khứa không nhiều lắm nhưng đều là người quen biết thân thuộc.

Sau đó Cố Tương và Tào Úy Ninh xuống núi du ngoạn, mười chín đồ đệ từng người từng người cũng trưởng thành rồi thu đồ đệ, hai người Ôn Chu hoàn toàn buông tay tận hưởng cuộc sống của riêng mình.

Có người hỏi Hàn Anh, Chu trang chủ đi đâu, Hàn Anh chỉ nói sư phụ vân du tứ phương, nhưng trong lòng hắn biết sư phụ và sư thúc chắc là đang ở chỗ nào đó trong nhân gian phơi nắng mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận