Nơi đầu tiên hai người Ôn Chu dừng chân khi vân du tứ phương là Kính Hồ Kiếm phái.
"A Nhứ còn nhớ không, lần đầu chúng ta giao thủ chính là tại rừng đào này, lúc đó ánh mắt ta tốt, nhìn ra gương mặt kia của huynh là dịch dung."
Ôn Khách Hành phe phẩy quạt đi dưới rừng đào, nhớ tới lúc hai người mới gặp nhau, vẻ mặt khó nén khoe khoang.
Chu Tử Thư cười cười không rõ ý vị, ngày ấy mới gặp lão Ôn, từ tửu lâu thấy hắn, ánh mắt Ôn Khách Hành mang theo tìm tòi nghiên cứu sáng quắc làm sao y không phát hiện được chứ.
Đi đến một chỗ, Chu Tử Thư đột nhiên chưởng về phía Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành cũng toàn tâm ngăn cản mà đánh trả, nội lực đánh vào thân cây chấn động khiến hoa rơi như mưa, hai người ở trong rừng đào xoay tròn bay vút, đánh đến khó phân thắng bại.
Sau đó thậm chí kéo người của Kính Hồ sơn trang tới, mời hai người vào trong trang, chiêu đãi như khách quý.
"Lão Ôn, nếu chúng ta đã đến Kính Hồ sơn trang, chi bằng đi thăm Thành Lĩnh một chút."
Chu Tử Thư vẫn nhớ đến đồ đệ ngốc kiếp trước.
Ôn Khách Hành cũng đồng ý, nhưng bọn họ tìm hồi lâu cũng không tìm được người, sau đó nghe hạ nhân nói Thành Lĩnh thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài mua điểm tâm cho phu nhân.
"Đây là chuyện quỷ gì."
"A Nhứ huynh đừng nóng giận, Thành Lĩnh cũng là hiếu thảo mà." Ôn Khách Hành thu lại cây quạt vỗ vỗ trên người Chu Tử Thư an ủi.
Chu Tử Thư lại không cảm kích, điểm tâm cũng không phải cho y, y đau lòng kịch liệt nói: "Ta chỉ là tiền bối giang hồ, cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thế hệ sau không bằng thế hệ trước."
Ôn Khách Hành kiến nghị, hoàn toàn có thể hướng Kính Hồ sơn trang ý tứ thu nhận đồ đệ, ngạch cửa của Tứ Quý sơn trang như vậy, Kính Hồ Kiếm phái cũng không cần Thành Lĩnh kế thừa, nói như vậy Kính Hồ đại hiệp có thể sẽ suy xét.
"Vẫn không được, đây là nhà của Thành Lĩnh."
Tuy rằng Chu Tử Thư nói không muốn thu nhận Thành Lĩnh, nhưng vẫn đề ra ý kiến với Kính Hồ đại hiệp, luận thân phận lẫn tài ăn nói phối hợp với biểu tình vô cùng đau đớn của người kế bên, làm Kính Hồ đại hiệp nghe được liên tục gật đầu.
"Chu trang chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, là Trương mỗ quá cưng chiều nhi tử." Kính Hồ đại hiệp lập tức tỏ vẻ phải gia tăng công khóa thêm cho Thành Lĩnh.
Chu Tử Thư vừa lòng gật gật đầu.
Lúc này mới nhớ tới kiếp trước Thành Lĩnh nói không học được chút võ công nào của Kính Hồ Kiếm phái liền tức giận.
Tâm tính và dũng khí quan trọng, nhưng nếu ngày đó không có y, không có lão Ôn, chỉ sợ Thành Lĩnh sớm đã là vong hồn cùng lão thuyền phu.
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành phiêu nhiên rời đi, Thành Lĩnh đáng thương từ bên ngoài trở về liền phát hiện trời đất xoay chuyển, cha vẫn luôn đau lòng cho cậu giờ đây bắt cậu dậy sớm đứng tấn, còn nói muốn đưa cậu đến Tứ Quý sơn trang học võ công, cha à, là ai hạ cổ cha vậy!
Chu Tử Thư đang cùng Ôn Khách Hành chơi trò đuổi bắt trên ngọn cây hắt xì một cái, có chút nghi hoặc, trời còn ấm, chẳng lẽ mình lại bị gió thổi cảm lạnh rồi.
"Lão Ôn."
"A Nhứ huynh nhanh lên đi, phía trước người nhiều, có lẽ là có náo nhiệt để xem đó."
Chu Tử Thư cười lắc lắc đầu, vận khinh công đuổi theo, mặt trời kéo cái bóng của hai người dài thật dài.
Đợi cho ngày mai trời quang mây tạnh, là lúc nhân gian tương phùng.
Nhân gian rất tốt, nhân gian có hắn.
Chúng ta đến nhân gian đi, ta muốn phơi nắng.
Cùng người trong lòng, đến nhân gian, cùng nhau đi trên đường, cùng uống rượu ngắm trăng.
Toàn văn hoàn..