Ôn Chu Đồng Nhân Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc


Viên đường thứ 15: Khuê nữ nhà ta 6
Lần thứ hai Niệm Tương xuyên qua cũng không cách lần đầu quá lâu, chỉ qua một buổi trưa nghỉ ngơi thì biến mất không thấy.

Cũng may mấy ngày này, vì đề phòng lỡ như nên hai người cha đem hết đồ vật tùy thân của nàng mang lên.

Niệm Tương ở bên này đang trong lúc ngủ mơ, đột nhiên cảm giác không trọng lực trực tiếp dọa nàng tỉnh dậy, ngay sau đó từ giữa không trung thấy được Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đang bị dược nhân vây công.

"!!!"
Niệm Tương nhanh chóng vận khí, thả người nhẹ nhàng dừng trước mặt hai người.

"Niệm Tương?!" Chu Tử Thư rất kinh ngạc, y còn tưởng nàng rằng nàng đã về nhà, sẽ không xuất hiện nữa.

Niệm Tương rút nhuyễn kiếm ra, một kiếm đánh bay dược nhân ra ngoài, sau đó quay đầu lại xem xét: "Cha, người không sao chứ?! Tiểu cha làm sao vậy ạ?"
Nghe được xưng hô "tiểu cha" này, khóe miệng Chu Tử Thư hơi giật giật, giải thích: "Trúng thuốc, thần trí không rõ."
Thuốc gì mà có thể khiến tiểu cha bách độc bất xâm trúng chiêu?
Niệm Tương theo bản năng tìm kiếm tay Ôn Khách Hành muốn bắt mạch, nào biết lại bị đối phương vô tình tránh né.

Ôn Khách Hành ghé vào trên lưng Chu Tử Thư, làm nũng nói: "Tử Thư, nơi này xấu quá, ta không muốn ở đây, chúng ta đi nhanh đi!!"
Ngữ khí làm nũng chơi xấu này rất quen thuộc......!Niệm Tương kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy bộ dáng Ôn Khách Hành đơn thuần vô tội ấu trĩ.

Ta khờ! Ta giả bộ!
Cái này......!giả bộ cũng thật giống!!
Đã từng thấy bộ dáng tiểu cha ngày thường chăm trồng hoa chọc ghẹo cha, nhưng mà loại trình độ kỹ thuật diễn này quả thực khó coi.

Thế mà Chu Tử Thư lại tin, Quỷ Lưỡi Dài ở bên kia không ngừng rung chuông điều khiển dược nhân, thấy dược nhân sắp vây lại đây, Niệm Tương nhanh chóng phi thân lên ngăn cản.

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư không còn cách nào, chỉ có thể dùng Bạch Y kiếm đâm Ôn Khách Hành một cái, sau đó liền đi lên nghênh địch.

Ôn Khách Hành "Ai da" một câu, mắt thấy Chu Tử Thư như nỏ mạnh hết đà lâm vào khốn cảnh, làm sao còn giả bộ được nữa, đánh bay đám dược nhân, dứt khoát lưu loát phóng cây quạt trực tiếp giết chết Quỷ Lưỡi Dài, bế Chu Tử Thư vận khinh công bay đi.

"Lão Ôn!! Niệm Tương!!!"
Ôn Khách Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt oán niệm của Niệm Tương, cười cười, cúi đầu nói với Chu Tử Thư: "Yên tâm, võ công của nha đầu này không tồi, không chết được."
Niệm Tương đương nhiên là không chết được, nhưng nàng tổn thương nha! Như thế nào cũng không nghĩ tới tiểu cha mà nàng thương yêu lại là loại người (vô nhân tính) thế này.

Nhưng điểm quấn quýt si mê cha thì một chút cũng không thay đổi.

Khi Niệm Tương thoát ra khỏi vòng vây của dược nhân, tìm kiếm một vòng, cuối cùng phát hiện tung tích của hai người bên bờ sông.

Hai người đang đánh nhau đến bất phân thắng bại, tuy rằng trong nhà hai người thường xuyên đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng đánh nhau dưới trăng lại ưu nhã như khiêu vũ, đây là lần đầu tiên Niệm Tương chứng kiến cảnh đẹp này.

Vì thái độ học tập tốt, Niệm Tương dứt khoát ngồi bên bờ sông, chống cằm, không chớp mắt nhìn hai người đấu võ (ve vãn) với nhau.

Kết quả là Chu Tử Thư rơi xuống nước.

Niệm Tương đang định lấy thuốc mang theo bên mình trị liệu cho họ, lại nghe thấy tiếng la thất thố kinh hoảng của Ôn Khách Hành.

Niệm Tương hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nữa, nhìn thấy Ôn Khách Hành đang tìm kiếm mọi nơi trên mặt nước.

Nhưng mà nàng nhớ là cha bơi giỏi lắm mà......!sau đó Niệm Tương thấy Ôn Khách Hành cũng nhảy theo vào trong nước, được rồi, cách thức ve vãn đánh yêu của người lớn, bạn nhỏ thật sự không hiểu.

Quả nhiên, không bao lâu, hai người cùng nhau trồi lên khỏi mặt nước, Niệm Tương nhanh chóng đi qua đốt lửa lớn hơn một chút.

Chờ hai người đi lên, Niệm Tương nhìn thấy Chu Tử Thư liền cười.

"Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?" Ôn Khách Hành tức giận hỏi.

"Quả nhiên bộ dáng vốn có của cha là đẹp nhất."
"Đúng không đúng không?" Ôn Khách Hành như tìm được tri âm: "Ta nói rồi, A Nhứ chắc chắn là một mỹ nhân, A Nhứ vẫn luôn gạt ta.

Với mắt nhìn xương của ta tuyệt đối sẽ không sai!"
"Ngươi lợi hại nhất, được chưa?" Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành ra, lập tức ngồi bên cạnh Niệm Tương.

Niệm Tương đưa khăn sạch qua cho y, giúp y phơi y phục ướt lên.

"Ha, A Nhứ, sao lại qua cầu rút ván như thế a! Cũng quá lãnh khốc vô tình!" Ôn Khách Hành nói như vậy, cũng không khách khí ném y phục ướt của mình cho Niệm Tương, còn muốn đi theo ngồi bên cạnh y, lại bị Chu Tử Thư trừng mắt nhìn một cái.

Không có lớp dịch dung, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, thật là phong tình, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy một cái liếc mắt kia đã liếc thẳng vào trong lòng hắn luôn rồi, làm trái tim hắn đập nhanh.

Niệm Tương nhìn khóe miệng hơi nhấc lên của Chu Tử Thư, và ánh nhìn ngơ ngác của Ôn Khách Hành, cảm nhận được bầu không khí ái muội giữa hai người đã quay trở lại, trộm cúi đầu......!đây nhất định là cảnh mà một bạn nhỏ không nên xem!
Dư quang quét đến động tác của Niệm Tương, Chu Tử Thư lại nghĩ tới "quan hệ đặc thù" giữa y và Ôn Khách Hành, ý cười trong nháy mắt ngưng lại, cầm theo một nhánh cây đang cháy đưa về phía Ôn Khách Hành: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Ôn Khách Hành lập tức nhấc tay đầu hàng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Niệm Tương đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

"Đúng rồi, vừa rồi ta muốn hỏi, A Nhứ, huynh có một đứa con gái từ khi nào vậy? Còn có, ta nhớ rõ nha đầu này tên Mỹ Nhân mà, đổi tên từ bao giờ vậy?"
Hai người bị điểm danh đồng thời cứng đờ, Niệm Tương hạ mắt, chết rồi, hình như vừa rồi cha lỡ miệng kêu ra.

Chu Tử Thư muốn giải thích, nhưng với tính cách sợ thiên hạ không loạn của Ôn Khách Hành, nhất định được một tấc muốn tiến một thước, quan hệ giữa hai người càng dây dưa không rõ.

Cũng không biết có phải thẹn quá thành giận hay không, Chu Tử Thư trực tiếp ném hồ lô rượu qua, tức giận nói: "Liên quan gì đến ngươi!"
Ôn Khách Hành bắt lấy hồ lô, cợt nhả nói: "Sao lại không liên quan tới ta, ta nhớ rõ nha đầu này là tiểu tỳ nữ của ta đó."
"Mơ đẹp quá!" Chu Tử Thư trực tiếp bắn một viên đá qua: "Sau này ta sẽ chăm sóc con bé, ngươi cách xa nó một chút!"
"Được được được! Của huynh của huynh hết." Ôn Khách Hành đáp lời, lại tiến đến bên người y thấp giọng nói: "Giữa chúng ta, đừng nói một tiểu nha đầu, cho dù là ta cũng là của huynh."
Niệm Tương yên lặng ăn dưa trừng lớn mắt, thì ra, cha và tiểu cha đã đính ước sớm như vậy rồi sao?
Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành nói đến trái tim run rẩy, dư quang đột nhiên nhìn thấy Niệm Tương âm thầm cười trộm, lập tức nhíu mày cảnh cáo: "Không được nghe tiểu, phi, Ôn thúc con nói hươu nói vượn."
"Dạ, cha." Niệm Tương lập tức thu ý cười lại đáp.

"Chậc chậc, tiếng cha này ngươi gọi cũng thật trôi chảy......" Ôn Khách Hành bĩu môi, hắn thật sự tò mò giữa nha đầu này và A Nhứ rốt cuộc sao lại như thế, nhưng hiển nhiên là A Nhứ cũng không muốn hắn biết.

Thôi, chờ cơ hội tới vậy.

Vì thế Ôn Khách Hành lại thay đổi đối tượng nhằm vào Niệm Tương.

"Niệm Tương? Là tên này đúng không? Không phải ngươi nói ngươi tên Mỹ Nhân sao? Thì ra là lừa đảo!"
Niệm Tương nhìn Chu Tử Thư một cái, đoán được y vẫn không muốn Ôn Khách Hành biết một số việc như trước, liền giải thích: "Con không có gạt người, Mỹ Nhân là nhũ danh của con, trưởng bối trong nhà đặt cho."
Ôn Khách Hành chống cằm: "Được rồi, tin ngươi một lần vậy.

Nhưng mà bản lĩnh tới vô ảnh, đi vô tung của ngươi hay lắm, có cơ hội cũng dạy ta đi!"
Chết rồi......!tiểu cha quả nhiên vẫn khôn khéo như vậy.

Với tính tình của người, hiện tại chắc là nể mặt cha nên không hỏi, nhưng chắc chắn sau khi có cơ hội bắt được mình thì sẽ truy hỏi cho bằng được.

Mấy ngày tiếp theo, mình nhất định phải quấn lấy cha, quyết không để tiểu cha có cơ hội bắt mình đi.

...còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:40 - 12/10/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui