Ôn Chung Ý Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường


Ôn Chung Ý nghe Mạnh Xuyên hỏi về mối quan hệ của họ, hắn thở dài nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Xuyên, nói một cách nghiêm túc: “Chúng ta từng là đồng đội, là bạn chiến đấu cùng nhau trong chiến trận, còn hơn cả bạn bè.

Nhưng bây giờ, dường như chúng ta chỉ là hai người xa lạ.”



Mạnh Xuyên nghe xong, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Anh ta không biết phải xử lý thế nào với những thông tin này, vì đối với anh ta, những ký ức này không tồn tại.

Anh cảm thấy bất lực và có chút tức giận vì không thể nhớ lại quá khứ mà Ôn Chung Ý miêu tả.



“Nếu tất cả những gì mày nói là thật, tại sao mày lại dễ dàng chấp nhận việc bắt đầu lại như hai người xa lạ?” Mạnh Xuyên hỏi, trong giọng nói có chút thất vọng.



Ôn Chung Ý nhìn Mạnh Xuyên, mắt không chớp, giọng nói trầm ổn: “Bởi vì dù ký ức của mày có trở lại hay không, tôi vẫn là Ôn Chung Ý của ngày hôm qua, của hôm nay, và của ngày mai.

Tôi không thể chờ đợi và hy vọng vào những điều không chắc chắn.

Tôi phải sống với hiện tại.”




Mạnh Xuyên nghe vậy, trầm tư một lúc lâu.

Cuối cùng, anh ta nói: “Có lẽ mày đúng, chúng ta nên học cách chấp nhận hiện tại, dù cho quá khứ có thế nào đi nữa.

Vậy chúng ta hãy bắt đầu lại, như mày nói, như hai người xa lạ.”



Ôn Chung Ý gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt anh.

“Đó có lẽ là cách tốt nhất để chúng ta có thể tiếp tục với cuộc sống hiện tại, và không bị quá khứ chi phối.”



Cả hai cùng nhau dùng bữa trong không khí tĩnh lặng nhưng không còn nặng nề.

Họ bắt đầu trò chuyện về những chủ đề bình thường, như công việc, sở thích, như hai người quen mới gặp gỡ, dần dần tìm hiểu nhau từ những điều đơn giản nhất.
Dương Gia Nhiên vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, Ôn Chung Ý đã giải thích: “Bản Lật Tô, một người bạn mời tôi ăn.” Anh không muốn kể rõ là Mạnh Xuyên mời, tránh cho Dương Gia Nhiên thêm nhiều câu hỏi.



Dương Gia Nhiên cười cười, hơi đùa: “Bạn tốt nhỉ, ăn hoài cũng không hết! Nhìn thế này chắc phải để cả tháng mới ăn hết.”



Ôn Chung Ý nhẹ gật đầu, mỉm cười, cảm thấy hơi cảm kích và ngại ngùng về sự rộng lượng của Mạnh Xuyên: “Ừ, cũng được.”



Dương Gia Nhiên sau đó đổi chủ đề, không muốn để Ôn Chung Ý cảm thấy khó xử: “Cuối tuần này không biết có rảnh không? Có một bộ phim mới ra, nghe nói khá hay, mình muốn đi xem, không biết cậu có muốn đi cùng không?”



Ôn Chung Ý suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đồng ý: “Được, cuối tuần đi xem phim.” Anh thấy việc này cũng có thể là một cách để thư giãn đầu óc, không luôn bận tâm đến những chuyện khác.



Dương Gia Nhiên rất vui, lập tức lên kế hoạch: “Tuyệt! Mình sẽ đặt vé trước.

Chúng ta đi xem rồi sau đó có thể đi ăn tối.”



Ôn Chung Ý cười nhẹ, cảm thấy ấm áp vì tình bạn giữa họ.


Dù cuộc sống có nhiều thăng trầm, những khoảnh khắc như thế này khiến anh cảm thấy yên bình và biết ơn.



Khi Dương Gia Nhiên chuẩn bị rời đi, Ôn Chung Ý nhắc nhở: “Cảm ơn đã tới.

Cuối tuần gặp lại.”



Dương Gia Nhiên phất tay chào, cười nói: “Không có gì, luôn luôn vui vẻ được giúp đỡ bạn bè.

Hẹn cuối tuần nhé!”



Mối quan hệ của họ, dù không phải là tình bạn sâu sắc nhất, nhưng đủ để họ cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi ở bên nhau.

Điều đó cho Ôn Chung Ý thêm động lực để tiếp tục đối mặt với những thử thách trong cuộc sống hiện tại.
Dương Gia Nhiên gật đầu, dù không hoàn toàn đồng ý, nhưng không muốn cãi lại với Ôn Chung Ý.

Anh ta biết Ôn Chung Ý luôn có lý do cho những lời nói của mình, dù đôi khi hơi khó hiểu.



Ôn Chung Ý cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Gia Nhiên thấy vậy liền hỏi: “Cậu thật sự ổn chứ? Tôi nhìn cậu hình như không được khỏe lắm.”



Ôn Chung Ý lắc đầu, không muốn nói về tình trạng sức khỏe của mình, thay vào đó đổi chủ đề: “Cuối tuần này cậu không bận gì chứ? Có thể ra ngoài dạo một chút, thay đổi không khí.”




Dương Gia Nhiên đồng ý: “Được thôi, tôi cũng cần thư giãn đầu óc đây.

Mình đi công viên hay là ra bờ biển?”



Ôn Chung Ý suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Biển đi.

Lâu lắm rồi tôi không thấy biển.”



Dương Gia Nhiên cười, cảm thấy hào hứng với kế hoạch: “Tốt, tôi sẽ chuẩn bị đồ picnic.

Có gì cậu thích ăn không? Tôi sẽ chuẩn bị theo.”



Ôn Chung Ý nhẹ cười, thấy có chút yên tâm khi có Dương Gia Nhiên bên cạnh.

Dù cuộc sống ở thế giới này còn nhiều bấp bênh, nhưng những khoảnh khắc như thế này, cảm giác được quan tâm, giúp anh cảm thấy mọi thứ có thể sẽ ổn thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận