Mạnh Xuyên tiếp tục, "Khi ra khỏi trường, ta đã tham gia quân đội, nơi ta học được tầm quan trọng của kỷ luật và tinh thần đồng đội.
Sau đó, ta rời quân ngũ để gia nhập vào gia nghiệp, và ngay cả trong kinh doanh, những bài học đó vẫn là nền tảng vững chắc cho mọi quyết định của ta."
Ôn Chung Ý ngồi trong khán phòng, lắng nghe từng lời Mạnh Xuyên nói, cảm nhận được sự thay đổi trong giọng điệu của anh ta khi nhắc đến quá khứ.
Dường như có một nỗi buồn sâu sắc ẩn sau những lời nói đó, một điều gì đó mà chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận hết được.
Mạnh Xuyên chia sẻ thêm, "Tai nạn cách đây bốn năm đã khiến ta mất tích, một trải nghiệm khiến ta suy ngẫm nhiều về ý nghĩa thực sự của cuộc sống và mục đích của mình.
Ta may mắn được trở về, và giờ đây, mỗi ngày của ta đều tràn đầy sự biết ơn và quyết tâm làm mới mình."
Khi nghe những lời này, Ôn Chung Ý cảm thấy trong lòng mình dấy lên một niềm hiểu biết sâu sắc.
Anh biết Mạnh Xuyên đã trải qua những khó khăn mà bản thân mình không thể nào hiểu hết được.
Anh cũng hiểu rằng dù cho họ có thể không còn là những người bạn chiến đấu cạnh nhau như ngày xưa, sự kết nối giữa họ vẫn còn đó, không dễ gì phai mờ.
Khi buổi toạ đàm kết thúc, Mạnh Xuyên nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả.
Ôn Chung Ý cũng vỗ tay, nhưng trong lòng anh, có nhiều cảm xúc hơn là sự ngưỡng mộ hay thán phục đơn thuần.
Anh biết rằng, dù cho cuộc sống có thay đổi như thế nào, hình ảnh Mạnh Xuyên luôn là một phần không thể tách rời trong ký ức của anh.
Mạnh Xuyên nghe vậy chỉ cười một cái, không hề để ý lời châm chọc của Ôn Chung Ý, đáp lại: “Ở đây tôi không có làm gì sai, chỉ là tò mò về cuộc sống hiện tại của bạn cũ mà thôi.”
Ôn Chung Ý nhìn Mạnh Xuyên, ánh mắt dường như lướt qua một tia suy tư, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
Anh thở dài nhẹ nhõm, thái độ có chút thờ ơ: “Có gì đâu để tò mò, cuộc sống của tôi rất đơn giản.
Giảng dạy, đọc sách, không có gì thay đổi nhiều.”
Mạnh Xuyên chợt nhíu mày, hỏi: “Vậy tại sao ngày hôm nay bạn lại ở đây? Tôi nhớ là bạn không thích những buổi toạ đàm như thế này.”
Ôn Chung Ý không ngại ngần trả lời: “Là một người bạn nhờ vả.
Hắn không thể tới nên tôi thay hắn tham dự.
Không phải tôi muốn tới đây.”
Mạnh Xuyên gật đầu, dường như đã hiểu rõ, sau đó anh chuyển sang một đề tài khác: “Tôi đã lâu không gặp bạn, có vẻ bạn vẫn khỏe.
Gần đây có dự án mới không?”
“Cứ theo dạy học và nghiên cứu thôi, không có gì đặc biệt.” Ôn Chung Ý đáp lại một cách đơn giản, không muốn tiết lộ nhiều về cuộc sống cá nhân mình hơn nữa.
Mạnh Xuyên dường như cảm nhận được khoảng cách mà Ôn Chung Ý tạo ra, anh chậm rãi nói: “Tôi hiểu.
Nhưng nếu cần trợ giúp gì, đừng ngần ngại liên hệ với tôi.”
Ôn Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu, một lần nữa khẳng định sự thận trọng và khoảng cách mà anh luôn duy trì.
Dù có chút bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Xuyên, anh không muốn đi sâu vào bất cứ mối quan hệ nào có thể khiến mình phải đối mặt với những ký ức xưa cũ.
Cuộc trò chuyện giữa họ không kéo dài thêm nữa khi Mạnh Xuyên nhận thấy rằng Ôn Chung Ý không có ý tiếp tục.
Anh chào tạm biệt Ôn Chung Ý và rời đi, để lại Ôn Chung Ý đứng đó, ngắm nhìn bóng lưng anh cho đến khi khuất xa.
Một mình, Ôn Chung Ý thở dài một cách khẽ khàng, trong lòng tràn đầy những suy nghĩ phức tạp.
Anh bước đi trong cái lạnh của mùa thu, mỗi bước chân như vang lên những suy tư và quyết định anh cần phải đối mặt trong tương lai.
Mạnh Xuyên lặng lẽ lái xe, ánh mắt lại thi thoảng lướt qua Ôn Chung Ý.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng thật khó để không nhận ra rằng người này dù sao cũng có một sức hút kỳ lạ.
“Đến nơi rồi.” Mạnh Xuyên phá vỡ sự im lặng khi xe dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ.
Ôn Chung Ý gật đầu, không nói lời nào mở cửa xe bước xuống.
Trước khi đóng cửa, anh hơi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Mạnh Xuyên: “Cảm ơn đã đưa tôi về.”
Mạnh Xuyên chỉ cười nhạt, gật đầu một cái: “Không có gì.
Nếu cần giúp đỡ gì, cứ liên hệ với tôi.”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Anh đi vào tòa nhà, để lại Mạnh Xuyên ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất vào bóng tối của lối đi.