“Ta xác định hắn không phải biến thái…” Ôn Chung Ý thầm nhủ, tự mình khẽ cười.
Nhưng sự thật thì sao? Chính hắn cũng không thể chắc chắn liệu Mạnh Xuyên sẽ như thế nào nếu nhớ lại mọi chuyện trước đây.
Liệu khi nhớ lại tất cả, Mạnh Xuyên có còn muốn ở bên cạnh hắn như trước không?
Ôn Chung Ý tựa người ra sau, nhắm mắt lại.
Những ký ức về Mạnh Xuyên lại ùa về như cơn sóng cuộn trào trong tim hắn.
Nỗi đau và sự tiếc nuối khiến trái tim Ôn Chung Ý siết chặt, như thể mọi cảm xúc đều đã bị phong ấn từ lâu giờ mới được giải thoát.
“Ngươi sẽ nhớ lại tất cả chứ?” Ôn Chung Ý thầm hỏi, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.
Trong màn đêm yên ắng, Ôn Chung Ý lặng lẽ thiếp đi, mơ về những ngày tháng đã qua, những ngày mà Mạnh Xuyên còn nhớ rõ hắn là ai, còn biết rõ những lời hứa giữa hai người.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà chính Ôn Chung Ý cũng không dám mong đợi quá nhiều…
“Ta cũng không rõ lắm.” Mạnh Xuyên thẳng thắn trả lời, trong lòng có chút trống rỗng kỳ lạ, như thể hắn đang thiếu một mảnh ghép quan trọng mà chính mình không thể nhớ ra.
Cô gái ngồi đối diện hơi nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên sự tò mò: “Vậy ngươi đã từng yêu đương chưa?”
Mạnh Xuyên nhấp nhấp ly rượu vang, tránh ánh mắt của cô gái: “Hẳn là đã từng, nhưng ta không nhớ rõ.”
Cô gái ngạc nhiên: “Không nhớ rõ? Làm sao có thể?”
“Có vài chuyện, dù ngươi muốn nhớ cũng không thể.” Mạnh Xuyên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại lộ vẻ mệt mỏi.
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Xuyên đổ chuông, phá vỡ không khí gượng gạo giữa hai người.
Hắn liếc màn hình, thấy tên người gọi đến là Ôn Chung Ý.
Cô gái ngồi đối diện nhìn thoáng qua: “Ngươi có cần nghe không? Có vẻ là cuộc gọi quan trọng.”
Mạnh Xuyên không ngần ngại mà bắt máy: “Alo?”
“Ta đánh không cháy bếp gas.” Ôn Chung Ý nói một cách thẳng thắn, giọng điệu bình thản nhưng đầy cương quyết.
Mạnh Xuyên hơi nhíu mày: “Ngươi thử nhấn nút khởi động lâu hơn chưa?”
“Đã thử, nhưng không được.” Ôn Chung Ý trả lời gọn gàng, không có chút cảm xúc thừa thãi nào.
“Được rồi, ta sẽ đến ngay.” Mạnh Xuyên ngắt máy, rồi quay sang cô gái đối diện: “Xin lỗi, ta có việc gấp phải đi.”
Cô gái ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi: “Không sao, ta hiểu mà.
Hy vọng lần sau sẽ có cơ hội trò chuyện nhiều hơn.”
Mạnh Xuyên chỉ gật đầu cảm ơn rồi vội vã rời khỏi nhà hàng.
Vừa lái xe, trong lòng hắn cảm thấy một chút khó chịu khó giải thích, như thể mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu lại bất ngờ dừng lại.
Khi đến nơi, Mạnh Xuyên thấy Ôn Chung Ý đang đứng đợi trước cổng tiểu khu, tay khoanh lại trước ngực, gương mặt có chút mệt mỏi.
Trông thấy Mạnh Xuyên đến, hắn chỉ nói đơn giản: “Cuối cùng cũng đến.”
“Ngươi làm sao mà đánh không cháy bếp vậy?” Mạnh Xuyên nhíu mày hỏi, giọng điệu có chút bực mình nhưng lại lộ ra sự lo lắng.
“Không biết, bếp có vấn đề.” Ôn Chung Ý đáp gọn.
Mạnh Xuyên lắc đầu, theo hắn bước vào nhà.
Sau một hồi kiểm tra và sửa chữa, bếp gas cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
Mạnh Xuyên đứng dậy, phủi tay, rồi quay sang nhìn Ôn Chung Ý: “Giờ thì ngươi có thể nấu ăn được rồi.”
“Cảm ơn.” Ôn Chung Ý đáp ngắn gọn, rồi quay lưng đi lấy nguyên liệu để nấu tiếp.
Mạnh Xuyên vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Ôn Chung Ý.
Hắn cảm thấy trong lòng có gì đó lạ lẫm, một cảm giác thân quen đến kỳ lạ nhưng không thể gọi tên.
“Ngươi lúc nào cũng như vậy sao?” Mạnh Xuyên bất ngờ hỏi.
“Như thế nào?” Ôn Chung Ý quay đầu lại, đôi mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên.
“Không thích nhờ vả ai, nhưng lại luôn khiến người khác không thể bỏ mặc.” Mạnh Xuyên nói, giọng nói có chút bất lực pha lẫn với sự chân thành.
Ôn Chung Ý không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn hắn trong giây lát rồi quay lại bếp, tiếp tục công việc của mình.
Một lúc sau, hắn khẽ nói: “Ta đã quen rồi.”
Không khí trong căn bếp đột nhiên trở nên lặng lẽ và nặng nề.
Mạnh Xuyên đứng đó một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần phải như thế.”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ tiếp tục nấu ăn, nhưng bàn tay hắn có chút run rẩy.
Mạnh Xuyên không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống ghế, im lặng nhìn Ôn Chung Ý chuẩn bị bữa tối trong ánh sáng dịu nhẹ của căn bếp.
Dù mọi ký ức dường như đã phai nhạt, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một sự liên kết khó giải thích, như thể có một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau, bất chấp mọi thứ đã xảy ra hay bị lãng quên.