Quý Thù rụt cổ lại, lên tiếng: "Đi uống một chút rồi về, sao?"
Mạnh Xuyên liếc mắt: "Ngươi không nghe tỷ nói sao? Chỉ cần bị phát hiện là chết chắc."
Quý Thù nhún vai, không quá để tâm: "Ngươi thật là càng ngày càng nhát gan.
Thôi được, về thì về."
Cả hai băng qua đường, đi về phía xe đậu bên lề.
Nhưng khi họ đang đi, ánh mắt Mạnh Xuyên bỗng khựng lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía bên kia đường.
Là Ôn Chung Ý.
Hắn đang xách theo một vài túi đồ, dáng vẻ trầm tĩnh như thường lệ, bước đi dưới ánh đèn đường.
Hình ảnh ấy như khắc sâu trong tâm trí Mạnh Xuyên, làm hắn cảm thấy lạ lẫm và thân thuộc cùng lúc.
"Chờ một chút!" Mạnh Xuyên gọi lớn, rồi vội vàng băng qua đường mà không đợi Quý Thù.
Ôn Chung Ý đang đi thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạnh Xuyên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Mạnh Xuyên chạy đến gần, hơi thở có phần gấp gáp vì bất ngờ: "Ngươi...!sao lại ở đây?"
Ôn Chung Ý không có vẻ gì là ngạc nhiên lớn, đáp lời bình thản: "Ta vừa đi mua sắm xong, đang định về."
Mạnh Xuyên nhìn thoáng qua những túi đồ trên tay Ôn Chung Ý, có chút ái ngại: "Trời lạnh thế này mà ngươi đi một mình, cũng không gọi ta đưa đón?"
Ôn Chung Ý hơi mỉm cười, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ý trêu chọc: "Ngươi không phải đang bận tương thân sao? Ta nào dám quấy rầy."
Mạnh Xuyên nghe vậy thì lúng túng một chút, mặt có chút đỏ: "Tương thân thì đã làm sao? Ngươi vẫn là người ta quen biết, đưa đón một chút cũng đâu có gì quá đáng."
Ôn Chung Ý chỉ lắc đầu, không muốn tranh luận thêm.
"Thôi, ngươi về nhà đi.
Ta tự lo được."
Mạnh Xuyên không chịu: "Không được, để ta đưa ngươi về.
Đêm muộn như thế này, ta không yên tâm."
Ôn Chung Ý muốn từ chối, nhưng ánh mắt của Mạnh Xuyên lại đầy chân thành, không chút đùa cợt.
Hắn chợt cảm thấy lòng mình dịu lại, không còn lạnh lẽo như trước.
"Được rồi, ta không từ chối nữa."
Mạnh Xuyên mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì cuối cùng đã giúp được Ôn Chung Ý.
"Vậy thì đi thôi."
Hai người sóng bước bên nhau, không nói gì thêm.
Dưới ánh đèn đường nhấp nháy, cả hai đều cảm nhận được một cảm giác ấm áp lạ thường trong đêm se lạnh này.
Ôn Chung Ý khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ lặng lẽ rút khăn giấy trong túi ra lau máu.
Gió lạnh luồn qua lớp áo khoác mỏng khiến hắn rùng mình, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bước chân đều đặn đi về phía trước, đôi mắt ánh lên vẻ bình thản đến lạ lùng.
Khi bước vào tiểu khu, cảnh vật tĩnh mịch bao quanh, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính hắn vang lên lẻ loi.
Từng nhịp vang lên đều đặn, giống như một bản nhạc buồn giữa đêm khuya.
Về đến căn hộ, Ôn Chung Ý đóng cửa lại, hơi dựa vào cửa một chút, rồi từ từ ngồi xuống sàn.
Hắn thả lỏng toàn thân, dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, đôi mắt khẽ nhắm lại như muốn trốn tránh mọi cảm giác trong khoảnh khắc này.
Trong lòng hắn tràn ngập sự trống trải, chẳng khác gì căn phòng vắng lặng này.
Những ký ức về Mạnh Xuyên cứ lần lượt hiện về, từ những cái ôm ấm áp đến nụ hôn dịu dàng, tất cả đều như mũi dao vô hình cứa sâu vào tim.
Đột nhiên, điện thoại hắn rung lên trong túi áo.
Ôn Chung Ý chậm rãi lấy ra, nhìn thấy số của Dương Gia Nhiên trên màn hình.
Hắn do dự một chút, rồi nhấn nghe.
“Ngươi về đến nhà chưa?” Dương Gia Nhiên hỏi, giọng nói lộ rõ sự lo lắng.
“Ta vừa về,” Ôn Chung Ý đáp, cố gắng giữ giọng bình thường.
“Ngươi không sao chứ? Nghe giọng có vẻ mệt,” Dương Gia Nhiên nghi ngờ.
“Không có việc gì.
Chỉ là đi bộ hơi lâu một chút, có chút mệt mỏi.” Ôn Chung Ý cười nhẹ để trấn an.
“Ngươi phải chú ý sức khỏe, nhất là lúc này,” Dương Gia Nhiên nhắc nhở, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
“Ta biết rồi, đừng lo lắng.” Ôn Chung Ý khẽ nói, nhưng trong lòng lại trào lên cảm giác cô đơn khó tả.
Cúp máy xong, Ôn Chung Ý dựa đầu vào tường, cảm nhận sự lạnh lẽo từ gạch đá truyền đến.
Đôi mắt khẽ nhắm lại, nhưng giọt nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuống.
Hắn biết rõ, sự đau đớn này không phải do vết thương trên tay, mà là từ nơi sâu thẳm trong tim.
Dường như tất cả những gì hắn cố gắng giữ lại đều đang dần tan biến, như cát bụi bị gió cuốn đi giữa đêm đen.
Ôn Chung Ý ngồi giữa giảng đường đông đúc, chăm chú lắng nghe giáo sư giảng bài.
Ánh mắt hắn dõi theo từng dòng chữ trên bảng, ghi chép cẩn thận như một sinh viên thực thụ.
Bất chấp việc hắn là người ngoài ngành, niềm đam mê kiến trúc đã thắp sáng đôi mắt hắn một cách khác thường.