"Ngươi đúng là cố chấp," Mạnh Xuyên lẩm bẩm, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên chút dịu dàng không thể che giấu.
Ôn Chung Ý không đáp lại, chỉ đơn giản quay người bước đi.
Nhưng trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn Mạnh Xuyên, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng nữa: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Mạnh Xuyên đứng nhìn theo bóng dáng Ôn Chung Ý khuất dần trong bóng đêm, lòng ngổn ngang những cảm xúc không thể gọi tên.
Ôn Chung Ý lạnh lùng liếc Mạnh Xuyên, không trả lời ngay, chỉ nén giận nói: "Ngươi tránh xa ta ra."
Mạnh Xuyên cảm nhận được sự giận dữ lẫn trong lời nói ấy, bất giác lùi lại một bước, nhưng rồi lại nín cười mà tiến lên: "Ngươi đừng giận nữa, ta không có ác ý."
Ôn Chung Ý chỉ im lặng, không thèm liếc nhìn hắn thêm lần nào.
Cảnh sát tiếp cận, bắt đầu hỏi thăm tình hình, Ôn Chung Ý trả lời ngắn gọn, điềm tĩnh, không để lộ ra bất kỳ sự mệt mỏi nào.
Khi thủ tục làm việc xong, cảnh sát yêu cầu cả hai đến đồn để làm bản tường trình.
Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý: "Ta lái xe, đi chung với ta đi."
Ôn Chung Ý không từ chối, chỉ lẳng lặng bước về phía xe của Mạnh Xuyên.
Hắn mở cửa, cúi đầu vào xe mà không nói thêm lời nào.
Trên đường đi, không khí trong xe có phần nặng nề.
Mạnh Xuyên liếc nhìn Ôn Chung Ý qua kính chiếu hậu, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn chỉ cảm nhận được sự im lặng căng thẳng của Ôn Chung Ý, khác xa vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Cuối cùng, hắn hắng giọng, phá tan sự im lặng: "Ngươi thực sự không sao chứ? Nếu có gì không ổn, chúng ta có thể đi bệnh viện trước."
Ôn Chung Ý khẽ nhắm mắt lại, giọng trầm thấp: "Không cần, ta không sao.
Đến đồn cảnh sát là được."
Mạnh Xuyên ngậm ngùi, chẳng biết phải nói gì hơn.
Hắn chỉ biết tiếp tục lái xe, dõi mắt về phía trước.
Tuy nhiên, trong lòng Mạnh Xuyên không thể ngừng cảm giác tội lỗi, một loại cảm giác mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ được.
Sau khi tường trình xong ở đồn cảnh sát, Ôn Chung Ý không chần chừ, định bước ra khỏi đồn ngay lập tức.
Mạnh Xuyên vội đuổi theo, nắm lấy tay áo của hắn: "Ngươi định đi đâu? Ta đưa ngươi về."
Ôn Chung Ý giật tay lại, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần, ta tự về được."
"Ngươi còn giận à?" Mạnh Xuyên hỏi với chút bối rối.
"Ta không có giận," Ôn Chung Ý đáp lại, giọng khàn khàn, "Chỉ là...!mệt thôi."
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng dáng cô độc của Ôn Chung Ý khi hắn rời đi, lòng ngổn ngang.
Hắn không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy bồn chồn, lo lắng đến thế, nhưng một điều hắn biết chắc chắn: hắn không muốn thấy Ôn Chung Ý như vậy, không muốn thấy sự mệt mỏi ấy trên gương mặt người trước mặt mình.
Trong lúc Ôn Chung Ý ngủ say, Mạnh Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn, rồi lại quay lại nhìn đường.
Dáng vẻ Ôn Chung Ý khi ngủ có phần bình yên, nhưng nét mệt mỏi vẫn còn hiện rõ trên gương mặt.
Ánh đèn đường lướt qua khung kính, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên mái tóc đen của hắn.
Mạnh Xuyên đột nhiên cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Cả đêm nay, hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao Ôn Chung Ý lại cứ khăng khăng từ chối việc đi bệnh viện, ngay cả khi rõ ràng là sức khỏe của hắn đang không tốt.
Hắn thở dài, tự nhủ: *"Đợi hắn tỉnh lại, ta sẽ hỏi rõ ràng."*
Xe dừng trước khu chung cư của Ôn Chung Ý.
Mạnh Xuyên quay sang, nhẹ nhàng gọi: “Ôn Chung Ý, đến rồi.”
Ôn Chung Ý mở mắt, thoáng ngỡ ngàng trước khi nhận ra mình đã về đến nhà.
Hắn nhìn qua cửa sổ, xác nhận đúng là đã về rồi mới từ từ ngồi dậy, nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt.
“Ngươi thật sự không sao chứ?” Mạnh Xuyên vẫn chưa thôi lo lắng, giọng đầy sự quan tâm chân thành.
“Ta không sao,” Ôn Chung Ý trả lời, giọng khàn khàn, hơi lạnh lùng.
“Cảm ơn ngươi đã đưa ta về.”
“Không có gì,” Mạnh Xuyên nói, cố giấu đi sự bối rối trong lời nói của mình.
“Ngươi nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút.
Có chuyện gì thì cứ gọi ta.”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn mở cửa xe và bước ra ngoài, không quên khép cửa lại thật nhẹ.
Trước khi bước vào tòa nhà, hắn quay lại, nhìn Mạnh Xuyên qua lớp kính ô tô.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Đó là ánh mắt đầy sự phức tạp và lưỡng lự, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Mạnh Xuyên cảm thấy lòng mình rối bời.
Hắn muốn hỏi nhiều điều hơn, muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của Ôn Chung Ý, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.