Ôn Chung Ý Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường




Ôn Chung Ý trong giọng nói có chút không rõ ràng ý cười: “Ngươi vốn dĩ đã ngốc.”



Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tạo ra tiếng động nhỏ nhẹ, Mạnh Xuyên mở mắt nhìn ra ngoài, mới nhận ra trời đã nhanh chóng tối.



Hắn đã uống thuốc hạ sốt nhưng không có tác dụng, cơn nóng trong người càng ngày càng mãnh liệt.



Mạnh Xuyên lật người, cuộn tròn lại, đầu gối tựa vào bụng trống rỗng, cằm đặt lên màn hình điện thoại, thở ra hơi nóng làm màn hình mờ đi.



“Ôn Chung Ý.” Mạnh Xuyên gọi tên hắn bằng giọng thấp, môi dán vào microphone, nhắm mắt lại, nói: “Ta thật sự khó chịu.”



Ôn Chung Ý nắm chặt điện thoại, ra tiếng dò hỏi: “Ngươi hiện tại ở đâu?”



Mạnh Xuyên mơ màng trả lời: “Ở trên giường.”



“……” Ôn Chung Ý kiên nhẫn hỏi lại: “Ở nhà sao?”




“Ân.” Mạnh Xuyên xác nhận.



“Địa chỉ cho ta biết.”



Mạnh Xuyên thường không thích tiết lộ địa chỉ của mình, nhưng không biết sao, hắn lại không tự giác buông lỏng cảnh giác với Ôn Chung Ý, chậm rãi nói địa chỉ ra.



Ôn Chung Ý thay đồ, cầm dù và xuống lầu bắt xe.



Tuyết rơi làm đường trơn, xe chạy rất chậm.

Ôn Chung Ý ngồi ở ghế sau, tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối mình.
Mạnh Xuyên sống không xa nơi này, nhìn bản đồ thì công ty chỉ cách có hơn hai mươi phút.

Sau khi Ôn Chung Ý xuống xe, hắn mở dù, cẩn thận bước trên tuyết.



Ôn Chung Ý rất ghét mùa đông, ghét cái lạnh, ghét cái cảm giác ướt dầm dề của giày.

Nhưng hắn không thể để Mạnh Xuyên tự lo tự xử.

Dù người này không nhớ rõ hắn, lại thường làm cho hắn cảm thấy không hài lòng, như hôm trước còn treo điện thoại của hắn, nhưng Ôn Chung Ý vẫn quyết định lặn lội trong cơn tuyết để đến gặp.



Sau khi hoàn tất việc đăng ký tại phòng an ninh, lên thang máy, Ôn Chung Ý lại gọi điện cho Mạnh Xuyên.



Mạnh Xuyên nửa tỉnh nửa mê tiếp điện thoại, lẩm bẩm: “Ngươi thật phiền, Ôn Chung Ý.”



Ôn Chung Ý đứng trước cửa nhà hắn, tức giận đáp: “Ngươi cũng thật phiền.

Mật mã cửa nhà ngươi là bao nhiêu?”



Mạnh Xuyên giật mình một lúc, không thể tin được: “Ngươi đã đến rồi sao?”



“Vô nghĩa.” Ôn Chung Ý một tay cầm điện thoại, tay kia che miệng thổi hơi ấm, thúc giục: “Nhanh nói mật mã.”




Vừa dứt lời, khóa cửa kêu “cùm cụp” một tiếng, cửa được mở ra.

Mạnh Xuyên mở cửa, nhìn thấy Ôn Chung Ý đứng bên ngoài.



Ôn Chung Ý vẫn giữ điện thoại trong tay.

Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, chiếc áo này là của Mạnh Xuyên nhưng hắn chưa lấy lại.

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trên người Ôn Chung Ý dính không ít bông tuyết, tóc bị gió thổi rối bù, mặt hắn hơi tái, mũi cũng đỏ, trông rất lạnh.



Mạnh Xuyên ngây ra một lúc nhìn hắn, hoảng hốt chớp mắt.

Ôn Chung Ý cắt đứt cuộc gọi, liếc nhìn Mạnh Xuyên một cái, rồi tiến một bước, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hắn: “Không cho ta vào sao?”



Mạnh Xuyên lúc này mới như tỉnh mộng, nhích sang một bên để Ôn Chung Ý vào.



Ôn Chung Ý bỏ dù vào góc tường, thay giày, cởi bỏ áo khoác.

Trong phòng ấm áp, hắn nhanh chóng cảm thấy cơ thể ấm lên sau khi đã đông cứng.



Không chỉ ấm áp, mùi hương từ tin tức tố của Ôn Chung Ý càng làm không khí thêm nồng nàn, khiến Mạnh Xuyên không thể không hít vào thật sâu.



Hắn ngửi thấy mùi hương mạnh mẽ, không kìm được mà tiến gần hơn: “Sao ngươi lại thơm như vậy?”



Mùi hương làm Mạnh Xuyên cảm thấy thoải mái hơn hẳn, quên đi cơn khó chịu trong người.


Ôn Chung Ý rót hai ly nước ấm, một ly cho mình, một ly cho Mạnh Xuyên: “Uống chút nước, môi ngươi sắp nứt rồi.”



Mạnh Xuyên nghe lời uống cạn ly nước, liếm môi, ánh mắt đổ dồn vào Ôn Chung Ý.
Ôn Chung Ý nhìn nhiệt kế thấy số đo đang tăng, nếu không hạ nhiệt độ, có lẽ Mạnh Xuyên sẽ trở nên ngốc nghếch thật.

Hắn không muốn con mình lại có một người cha ngốc như vậy.

Hắn nâng cằm, nhìn Mạnh Xuyên và nói: “Đi vào phòng ngủ nằm nghỉ đi.”



Mạnh Xuyên không muốn rời xa hắn, đôi mắt ánh lên hy vọng: “Ngươi cũng đi sao?”



“Không đi.” Ôn Chung Ý lạnh lùng từ chối.



Sau khi đuổi Mạnh Xuyên vào phòng ngủ, Ôn Chung Ý suy nghĩ một chút, quyết định cởi áo khoác của mình để cho Mạnh Xuyên mặc.

Áo khoác đó mang theo hương vị của Ôn Chung Ý, Mạnh Xuyên ôm chặt lấy, như thể muốn vùi mình hoàn toàn vào đó.



Khi Ôn Chung Ý vào phòng ngủ với chiếc khăn ướt, Mạnh Xuyên đã ngủ say.

Hắn ôm chặt áo khoác, khi Ôn Chung Ý đến gần, Mạnh Xuyên lại vô thức di chuyển về phía hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận