Tích Hoa đỡ Thái hậu tiến lên phía trước, nàng vờ như không thấy ánh nhìn hung ác và đôi mắt trợn trừng của Trưởng công chúa, chỉ đỡ Thái hậu ngồi xuống ghế.
Mặt mày Hoàng đế tràn ngập vẻ bối rối, ông ta nói: “Sao mẫu hậu lại tới đây, không có chuyện gì đâu…”
“Chuyện lớn như vậy mà bảo không có gì à? Nếu không nhờ Tích Hoa nói cho ta biết, con còn định giấu ta đến khi nào?”
Thái hậu lạnh lùng ngắt lời Hoàng đế, bà ngắm nghía khuôn mặt với cặp mắt hơi cụp xuống của Ôn Doanh đang đứng ngay góc một hồi rồi mới vẫy tay với hắn: “Con ơi lại đây đi.”
Ôn Doanh bước đến quỳ xuống trước mặt Thái hậu, sau đó ngẩng đầu lên, để bà nhìn rõ ràng hơn.
Thái hậu dán mắt vào Ôn Doanh, quan sát hắn kỹ càng cả buổi, cuối cùng thở dài nói: “Đúng là giống tiên đế thật, còn đẹp trai hơn tiên đế hồi trẻ nữa, là đứa bé của nhà chúng ta.”
Lăng Kỳ Yến đứng trong góc, hai tay siết chặt thành nắm đấm, khuôn mặt tái nhợt mất sạch vẻ hồng hào.
Giọng nói của Thái hậu hơi nghẹn ngào: “Ta là tổ mẫu của con, con ngoan, con gọi ta một tiếng đi.”
Ôn Doanh mấp máy môi, nhỏ nhẻ gọi: “Tổ mẫu.”
“Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, con đã chịu khổ suốt hai mươi năm qua, sau này hãy để phụ hoàng và mẫu hậu của con bù đắp gấp đôi cho con, đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.”
Vân thị vẫn đang cười khẩy.
Thái hậu nói chuyện với Ôn Doanh xong mới quay sang nhìn bà ta, nét mặt bà bình thường, chẳng lộ vẻ tức giận gì, bà cứ nhìn chằm chằm Vân thị, quan sát một hồi.
Vân thị nhìn lại Thái hậu bằng ánh mắt khiêu khích, trông bà ta thế này khiến Thái hậu nhớ tới cô gái hoạt bát, yểu điệu như nụ hoa trước đây.
Khi đó không chỉ Hoàng đế thích Vân thị, chính bà cũng thích nàng dâu chuẩn mực, vô tư, còn thích cười này.
Cuộc đời trêu người thế nào mà cuối cùng bà ta lại biến thành cái dáng vẻ như kia.
Trong mắt Thái hậu le lói chút thương xót, bà nói với Vân thị: “Về mặt đại nghĩa, đúng là Hoàng đế mắc nợ phủ Trấn Bắc hầu của các ngươi, nhưng mấy năm qua nó đã cố hết sức đền bù rồi, giúp các ngươi sửa lại án xử sai, trả lại tước vị, đối xử tử tế với những người phụ nữ thân thuộc may mắn còn sống của hầu phủ.
Tất nhiên, đúng là bồi thường như vậy vẫn chưa đủ so với mấy chục mạng người của phủ Trấn Bắc Hầu.”
“Về tình riêng, ta biết hồi trước Hoàng đế thích ngươi, sau khi phủ Trấn Bắc hầu xảy ra chuyện, ta đã sai người đưa ý chỉ đến đó, định cứu ngươi ra, dù không thể để ngươi làm chính phi thì cũng giữ được ngươi lại giúp nó.
Là do ngươi chẳng chịu đợi đã chạy trước, chỉ có thể coi là sai sót ngẫu nhiên thôi.”
“Những chuyện đau khổ mà ngươi gặp phải sau đó, ngươi oán ngươi hận là đúng, nhưng ngươi phải chịu phần lớn trách nhiệm cho việc sa sút tới bước này.
Dù ngươi bỏ chồng vứt con, định quay về kinh thành là vì giàu sang danh giá hay vì Hoàng đế thì cũng là làm sai, ít nhất ngươi có lỗi với người đã thu nhận và giúp đỡ ngươi khi ngươi cảm thấy bất lực nhất, chính là thợ săn Ôn từng cứu ngươi kia.”
“Việc sai lầm nhất mà ngươi đã làm là tráo đổi hai đứa bé.
Bọn nó là kẻ vô tội nhất trong mớ chuyện xưa lâu năm đó, không nên biến chúng thành vật hi sinh cho sự trả thù của ngươi.”
“Hoàng đế có lỗi với ngươi, nhưng nó cũng nuôi con trai thay ngươi suốt hai mươi năm trời.
Con của ngươi lớn lên bằng cơm ngon áo đẹp, còn con của Hoàng đế lại phải sống đầu đường xó chợ, hai cha con gặp mặt mà không nhận ra nhau.
Hai mươi năm lận, đúng là ngươi trả thù thành công rồi.”
“Kỳ Yến là đứa cháu trai mà ta yêu thương nhất, tuy bây giờ đã biết nó không phải cháu trai ruột của ta, nhưng ta đã tự tay nuôi lớn Kỳ Yến nên vẫn rất thương nó.
Ta không thể nói trở mặt là trở mặt ngay được, cũng chẳng thể mặc kệ cháu trai ruột của mình, bởi vậy ta sẽ không đối xử với Kỳ Yến giống như trước đây nữa.”
“Ta oán hận ngươi không ít hơn Hoàng đế và Hoàng hậu đâu, nhưng giờ so đo mấy việc này với ngươi chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Đến tận hôm nay mà ngươi còn mê man và vướng mắc trong thù hận như vậy chỉ khiến ngươi trông vừa đáng thương vừa đáng trách, chi bằng buông tha cho chính mình đi.”
Vân thị trợn to hai mắt, mấp máy môi, cổ họng đã khàn đặc nhưng vẫn muốn tranh cãi tiếp, chẳng qua bà ta bị nghẹn lời khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Thái hậu, cuối cùng cũng sụp đổ hẳn rồi bật khóc nức nở nghẹn ngào.
Thái hậu gọi người tới áp giải Vân thị ra ngoài trước.
Thẩm thị bỗng hét lên, giọng điệu lạnh lùng: “Cô ta đã phạm phải tội lớn cần xử chết chín họ! Cô ta phải chết! Đứa con trai là tu hú chiếm tổ chim khách của cô ta cũng phải chết!”
Bà ta chỉ tay về phía Lăng Kỳ Yến, nhìn hầm hầm vào mặt Thái hậu, chỉ hận không thể lôi hai người họ xuống để lăng trì một lượt.
Lăng Kỳ Yến im lặng cúi đầu, khiến mọi người không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt y.
Thái hậu không nhìn y, cũng mặc kệ Hoàng hậu, chỉ hỏi Hoàng đế: “Con định xử lý chuyện này thế nào? Muốn gây âm ĩ tới mức để bá quan văn võ trong triều đều biết hết à?”
Mặt mày Hoàng đế tái mét, chẳng nói nên lời, tất nhiên là không muốn rồi, ông ta là người sĩ diện nhất, nếu có người biết ông ta giống như tên ngốc, bị một cô gái lừa gạt, phải tốn công nuôi con trai thay kẻ khác suốt hai mươi năm qua thì ông ta sẽ mất hết mặt mũi.
Ông ta không thể chịu đựng được điều này.
Thái hậu đoán được suy nghĩ trong đầu Hoàng đế nên mới bảo người hầu dẫn Lăng Kỳ Yến đi trước.
“Mẫu hậu!” Thẩm thị tức đỏ cả mắt, bà ta liều mình chất vấn Thái hậu: “Đến bây giờ mà ngài còn muốn bảo vệ đứa con hoang kia sao? Ngài đừng quên người đang đứng trước mặt ngài mới là cháu ruột của ngài!”
Thái hậu vẫn phớt lờ bà ta như cũ, chỉ nói với Hoàng đế: “Cứ dẫn Kỳ Yến ra ngoài trước đi.
Con sai người tìm một cung điện để ở nào đấy, nhốt tạm nó trong đó, đợi nghĩ xong cách xử lý chuyện này rồi quyết định sau cũng được.
Ta không đưa nó về cung Ninh Thọ đâu, tránh cho người khác nói ta thiên vị.
“
Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt ông ta trông rất lạnh lùng.
Thẩm thị nói hổn hển: “Còn chờ gì nữa! Nó phải chết! Một chén rượu độc giải quyết trực tiếp là được!!”
Lăng Kỳ Yến bước qua cửa điện lớn, bóng lưng dần mất hút, dường như vị Dục vương điện hạ sống buông thả và phóng khoáng trước đây đã không thể quay về được nữa.
Ôn Doanh lặng lẽ dõi theo cho tới khi y rời khỏi tầm nhìn của mình.
Thẩm thị vô cùng căm hận, bà ta lại chất vấn Thái hậu: “Còn nói không thiên vị! Rõ ràng là ngài muốn bảo vệ nó! Tới bây giờ mà ngài vẫn muốn bảo vệ đứa con hoang ấy à?! Con trai của con thì sao?! Con trai của con xứng đáng bị nó cướp trắng thân phận suốt hai mươi năm ư?”
Thái hậu bỗng sa sầm mặt mày nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, bà bỏ qua không nhắc tới việc này nữa mà hỏi Hoàng đế một chuyện quan trọng hơn: “Con định giải thích thân phận của đứa nhỏ này với bên ngoài thế nào?”
Hoàng đế hơi do dự trong chốc lát, Tĩnh Vương suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Tốt nhất là đừng nên lan truyền vụ đổi con, tránh rước thêm nhiều lời bàn tán nhảm nhí, phá hỏng danh tiếng của hoàng thất.
Chi bằng cứ nói hồi đó hoàng tẩu đã sinh đôi, đứa nhỏ này được một vị cao tăng bốc quẻ cho, bảo là bắt buộc phải để nó sống ngoài dân gian, đến năm hai mươi tuổi mới có thể nhận về, nếu không sẽ chẳng nuôi lớn được.
Bây giờ nó đã tròn hai mươi tuổi, tất nhiên phải quay về nhà nhận tổ tiên rồi, sau khi sửa chữa Ngọc Điệp*, đứa nhỏ này sẽ được xếp ở vị trí đầu, đẩy những đứa khác xuống dưới theo thứ tự là được.”
(*玉牒 = Ngọc Điệp: Bảng gia phả của hoàng tộc.)
Tuy cách nói này nghe khá xằng bậy và vô lý, có lẽ cũng chẳng ai tin, nhưng chỉ cần ráng vo tròn cho kín kẽ, không để chuyện ly miêu tráo Thái tử bị lan truyền cho cả thiên hạ biết, giữ gìn được mặt mũi cho hoàng thất là đủ rồi.
“Ta không đồng ý!” Hoàng đế chưa kịp bày tỏ thái độ thì Thẩm thị đã lên tiếng phản đối đầu tiên, “Sao phải bắt ta nhận thứ súc vật kia làm con trai mình! Nó là đứa con hoang của một ả đàn bà sống trong thôn ở rừng núi đã cướp mất thân phận của con trai ta suốt hai mươi năm qua, dựa vào đâu lại chiếm giữ cái danh hoàng tử, hưởng thụ tiếp sự giàu sang và danh giá! Ta không đồng ý!”
“Vậy ngươi có thể nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn không?” Cuối cùng Thái hậu cũng hỏi bà ta bằng chất giọng lạnh lùng.
Mặt Thẩm thị đỏ bừng lên, bà ta nghiến chặt hàm răng, trả lời với giọng điệu căm giận: “Cứ để nó chết đột ngột đi! Dù nó chiếm giữ cái danh hoàng tử cũng phải chết! Nó chết rồi thì không cần phải sắp xếp lại thứ tự của những đứa khác nữa, Ngụ nhi vẫn là con thứ như cũ!”
“Giữ y lại đi.”
Thái hậu chưa kịp nói gì thì Ôn Doanh vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng: “Xin phụ hoàng, mẫu hậu và tổ mẫu ban ơn, giữ lại mạng cho Dục vương và Vân thị.”
Thẩm thị sững sờ, bà ta giận dữ hét lên: “Con điên rồi hả? Hai mẹ con bọn họ đã hại con tới bước này, mà con vẫn muốn nói đỡ cho chúng?!”
Ôn Doanh ngước nhìn bà ta, sắc mặt hắn trông rất bình tĩnh và lạnh lùng: “Coi như tích phúc cho con đi, con mới được nhận về, đừng để quá nhiều người chết vì con, hy vọng mẫu hậu sẽ ban ơn.”
“Con là một đứa bé ngoan ngoãn và thiện lương.” Thái hậu tiếp lời trước, “Kỳ Yến không thể đe dọa con cái gì cả, con có tấm lòng khoan dung với mọi người như vậy, sẵn lòng lấy ơn báo oán, tha cho nó lần này, tương lai chắc chắn sẽ nhận được phước lành.”
Thẩm thị tức điên máu, bà ta còn muốn nói nữa nhưng Hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn, ông ta ra lệnh bằng chất giọng lạnh lùng: “Cứ như vậy trước đi, tạm thời giữ người lại, để trẫm suy nghĩ thêm rồi bàn bạc sau.”
Hoàng đế không có tư tưởng phải kiên quyết giết người như Thẩm thị, mặc dù ông ta cực kỳ thất vọng về Vân thị, nhưng đây lại là cô gái mà ông ta từng yêu thật lòng, còn nhớ nhung suốt hai mươi năm qua, ông ta cũng nuôi nấng Lăng Kỳ Yến từ nhỏ tới lớn, tuy y dốt nát khiến người ta chán ghét, nhưng bảo không có chút tình cha con nào là nói dối đấy.
Hoàng đế để ý mặt mũi của mình nhất, chỉ cần ngoài mặt có thể vượt qua chuyện này một cách trọn vẹn, con trai cực kỳ xuất sắc của ông ta có thể quay về thì ông ta sẽ cố đè nén cơn giận xuống.
Tất nhiên Hoàng đế biết Thái hậu không nỡ để Lăng Kỳ Yến chết, bà luôn tỏ ra dửng dưng với y là vì muốn bảo vệ y, ông ta không thể giết người được, coi như là vì Thái hậu đi.
Đến khi lý trí quay trở lại, Hoàng đế mới nhớ tới lời nói thất lễ của Thẩm thị trước đó, cái câu cố ý lừa gạt ông ta bằng cách mang đến một cái xác kia đã khiến ông ta cảm thấy hơi giận bà ta, thế nên càng không muốn làm vừa lòng đẹp ý Thẩm thị.
Hoàng đế bèn ra hiệu cho Trưởng công chúa và Tích Hoa dẫn thái hậu đi trước, cũng bảo Thẩm thị trở về cung Phượng Nghi.
Ông ta chỉ giữ lại một mình Ôn Doanh, Hoàng đế vừa nhận lại con trai nên có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Ôn Doanh không phải người lắm miệng, Hoàng đế hỏi gì hắn trả lời nấy, chỉ dùng dăm ba câu để kể sơ qua chuyện thuở xưa, trong câu chữ cũng chẳng chứa đựng cảm xúc căm hận hay oán trách gì, khiến Hoàng đế rất vui vẻ và yên tâm, còn cảm khái mới là một thiếu niên tròn hai mươi tuổi thôi mà đã chín chắn điềm tĩnh như vậy, không quan tâm hơn thua, đúng là hiếm thấy.
Hoàng đế càng nhìn đứa con trai này càng hài lòng, Ôn Doanh có dáng vẻ khí phách, vừa tuấn tú vừa lịch sự, giỏi cả văn lẫn võ, theo văn hắn có thể đậu liên tiếp bốn Nguyên, còn có tài năng của Trạng nguyên, theo võ hắn có thể tự tay giết chết thủ lĩnh phe giặc, xác lập công lao đứng đầu.
Hắn được thăng chức thành Thủ Bị ngũ phẩm chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, nếu không bị tráo đổi thì chẳng ai thích hợp làm Thái tử một nước hơn hắn.
Nghĩ đến đây khiến Hoàng đế cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy Lăng Kỳ Ngụ cũng rất thông minh, nhưng chẳng là thá gì so với Ôn Doanh, cái thông minh ấy giống khôn vặt hơn là có tài năng lớn.
Vả lại mấy năm qua lòng dạ thằng nhóc kia ngày càng xiêu vẹo, dần khiến ông ta không vừa ý, nhưng nếu Lăng Kỳ Ngụ chưa mắc phải sai lầm lớn nào thì ông ta cũng không tiện thay người, dù sao việc cách chức Thái tử cũng ảnh hưởng tới tương lai của quốc gia, không thể thay đổi một cách tùy tiện được.
Đúng là đáng tiếc thật.
…
Cung Phượng Nghi.
Thẩm thị vừa quay về đã bắt đầu nổi nóng đập phá đồ đạc, tất cả người hầu trong điện đều nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất.
Bà ta trút giận xong mới đuổi cả bọn đi hết, chỉ giữ lại mama Liễu thị.
Liễu thị là nha hoàn đã chạy trốn cùng Thẩm thị hồi đó, vẫn luôn là thân tín của bà ta hơn hai mươi năm qua, cũng là người có mặt mũi nhất bên cạnh bà ta, nhưng bây giờ Thẩm thị đang giận lây sang Liễu thị.
“Lúc ấy ngươi không hề nhận ra vợ của tên thợ săn nọ là ả Vân thị hèn hạ kia trong suốt một tháng trời sao?! Không phát hiện con của bổn cung bị người ta tráo đổi luôn hả?!”
Liễu thị vô cùng sợ hãi, vội quỳ rạp xuống đất, run rẩy cả buổi mới dám nói: “Nô tỳ chưa từng nhìn thấy Vân thị, nô tỳ cũng không ngờ tiểu điện hạ sẽ bị người ta tráo đổi, nô tỳ đáng chết…”
Liễu thị không dám nói thật ra mình đã từng nghi ngờ, sau khi Lăng Kỳ Yến dần lớn lên, mỗi lần ngẫu nhiên nhìn thấy mặt của Dục vương điện hạ đều khiến bà ta tự dưng nhớ tới người vợ có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc của tên thợ săn kia.
Bà ta không biết đó là Vân thị, mà dù biết cũng không dám nói ra.
Lăng Kỳ Yến giống Vân thị đến sáu bảy phần.
Trước khi biết quan hệ giữa y và Vân thị, ngay cả Thẩm thị cũng chưa từng gắn kết hai người cùng nhau, chỉ nghĩ đứa con trai này bẩm sinh đã không hợp với mình, tương tự nếu như không biết Ôn Doanh là con trai của Hoàng đế thì dù hắn trông giống tiến đế cỡ nào, cũng sẽ chẳng có ai coi là chuyện to tát gì, thậm chí còn vô thức xem nhẹ nó.
Nhưng Liễu thị từng gặp qua vợ của thợ săn Ôn, nhìn Lăng Kỳ Yến ngày càng giống người phụ nữ đó khiến bà ta thầm cảm thấy lo sợ, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà ta nào dám nói ra nghi ngờ, thế là dứt khoát để nó thối rữa trong bụng luôn, không ngờ cuối cùng việc này vẫn bị vạch trần.
Thẩm thị vừa thấy phản ứng của Liễu thị là đoán được có lẽ bà ta đã phát hiện ra sự thật từ lâu, nên càng giận hơn, Thẩm thị lập tức sai người kéo Liễu thị đi.
Lăng Kỳ Ngụ mới bước vào cửa đã gặp ngay cảnh này, gã thấy Liễu thị luôn miệng xin tha thứ đang bị người khác kéo đi.
Vẻ mặt của Lăng Kỳ Ngụ hơi sững sờ, gã hỏi Thẩm thị: “Sao mẫu hậu lại tức giận như vậy? Nhi thần nghe bảo hồi nãy, người, tổ mẫu, cô mẫu và ngũ hoàng thúc đều tới cung Hưng Khánh, đã xảy ra chuyện gì thế, có thể kể cho nhi thần biết được không?”
Thẩm thị nghiến răng nghiến lợi kể lại câu chuyện.
Lăng Kỳ Ngụ ngạc nhiên tới mức đứng ngây người tại chỗ: “Thật à?!”
“Là thật,” Thẩm thị căm hận nói: “Nếu không nhờ Thái hậu ngăn cản thì cặp mẹ con kia đã chết chôn thây rồi!”
Hiện tại bà ta không giận lây sang Ôn Doanh, chỉ nghĩ là do Ôn Doanh vừa trở về nên mới ngu ngốc muốn tỏ vẻ khoan dung rộng lượng bằng cách xin tha thứ cho Vân thị và Lăng Kỳ Yến.
Thậm chí bà ta cảm thấy vốn dĩ Lăng Kỳ Yến khiến bà ta chán ghét, còn khắc bà ta là vì y thuộc dòng giống của ả đàn bà kia, chứ nếu là máu mủ của mình, dù bị Thái hậu cướp đi cũng sẽ đứng về phía bà ta, thân thiết với bà ta hơn!
Đó là lý do mà Thẩm thị cực kỳ căm hận Lăng Kỳ Yến, chỉ mong y chết ngay lập tức.
Sau khi tỉnh táo lại, hai con ngươi của Lăng Kỳ Ngụ nhanh chóng xoay tròn, nét mặt của gã thấm đượm vẻ u ám: “Mẫu hậu nói Ôn Doanh mới là đại ca của nhi thần à?”
Thẩm thị thấy gã như vậy thì nghĩ rằng gã đang thầm suy xét thiệt hơn nên mới mở miệng nhắc nhở: “Mấy năm qua đại ca của con đã chịu khá nhiều đau khổ, bây giờ vất vả lắm mới trở về được, con hãy nhường nó đi, chắc chắn phụ hoàng con sẽ nghĩ mọi cách để đền bù cho đại ca con, nhưng vị trí Thái tử là của con, nó không cướp được đâu, con không cần lo lắng việc này, cũng chẳng cần gây xích mích với nó, nó rất giỏi, nếu hai đứa có thể sống hòa hợp với nhau, tương lai nó sẽ là người hỗ trợ cho con.”
Nói tới đây khiến Thẩm thị cảm thấy hơi hả hê, đúng là ả đàn bà Vân thị hèn hạ kia sinh được đứa con y hệt bà ta, là kẻ ít học chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp, còn bà ta lại sinh được một đứa con ngoan ngoãn giỏi cả văn lẫn võ như Ôn Doanh!
Mí mắt của Lăng Kỳ Ngụ hơi sụp xuống, che khuất vẻ u ám trong mắt: “… Nhi thần đã biết.”
…
Một canh giờ sau, Ôn Doanh đến cung Phượng Ninh để chào hỏi Thẩm thị.
Lăng Kỳ Ngụ ngồi bên cạnh Thẩm thị, nhìn người ba năm rồi chưa gặp, bây giờ đã trở thành đại ca ruột của mình là Ôn Doanh bước qua cửa khiến gã cảm thấy rất khó chịu.
Thậm chí chẳng hiểu sao Lăng Kỳ Ngụ lại thầm cảm thấy hơi hoảng sợ khi Ôn Doanh ngước mắt lên, vô tình nhìn về phía mình.
Sao tên này may mắn thế nhỉ? Ba năm trước gã không giết được hắn, chỉ e tương lai hắn sẽ trở thành rắc rối lớn nhất của gã.
Lăng Kỳ Ngụ càng nghĩ càng giận, nhưng gã chẳng dám tỏ vẻ gì trước mặt Thẩm thị, còn mỉm cười và chủ động đứng dậy chào hỏi Ôn Doanh.
Ôn Doanh trông khá lạnh nhạt, nhưng không mắc phải sai lầm gì.
Thẩm thị bảo hắn ngồi xuống trước mặt bà ta rồi sai người bưng trà bánh lên, còn ra vẻ mẹ hiền, hai mắt dần ửng đỏ: “Mẫu hậu không biết con thích ăn gì, đứa con tội nghiệp của ta, lớn cỡ này rồi mẫu hậu mới biết đến sự tồn tại của con..”
Ôn Doanh nói nhỏ nhẹ: “Mẫu hậu đừng quá đau buồn, chuyện đã qua rồi.”
Lăng Kỳ Ngụ cũng tiện thể an ủi Thẩm thị vài câu.
Thẩm thị giơ khăn lên chấm vào khóe mắt, mở miệng cảm thán: “Các con vẫn hiểu ý như thế, đúng là máu mủ có khác.”
Bà ta hỏi Ôn Doanh tiếp: “Sao con lại nói đỡ cho hai mẹ con kia? Bọn họ phải bị trừng phạt đúng tội, đáng bị ngàn đao bâm thây, con thông cảm cho chúng làm gì?”
Ôn Doanh chưa kịp lên tiếng thì Lăng Kỳ Ngụ đã giành nói trước, khóe miệng gã hơi nhếch lên: “Trước đây đại ca từng là môn khách của phủ Dục Vương, có tình cảm khá sâu với người nọ, chắc là không nỡ.”
Thẩm thị nhíu mày, tất nhiên bà ta biết chuyện này, thằng súc vật kia từng khoe khoang nó trước mặt bà ta, vừa nhắc tới là khiến Thẩm thị nổi giận ngay, bà ta bèn dạy dỗ Ôn Doanh: “Người hiền sẽ bị kẻ khác bắt nạt, chút tình cảm ấy chẳng là cái thá gì cả, không phải sau đó nó đã đuổi con khỏi phủ, còn chặt đứt con đường làm quan của con à? Hơn nữa, phủ Dục vương vốn thuộc về con, nó là tú hú chiếm tổ chim khách mà con vẫn nói đỡ cho nó.”
Ôn Doanh bình tĩnh giải thích: “Không phải nói đỡ cho y, mà là vì cha nuôi của con, cha nuôi không biết vụ đổi con này, ông ấy luôn coi con là con ruột của mình, nên đối xử với con rất tốt, con chỉ muốn bảo vệ máu mủ của cha nuôi thôi.
Dù Vân thị chưa từng nuôi nấng con, nhưng cha nuôi vẫn nhớ tới bà ta tới tận lúc chết, con không muốn ở dưới suối vàng, ông ấy phải đau buồn và khó chịu bởi vì việc đấy, hy vọng mẫu hậu có thể ban ơn.”
Vẻ mặt Thẩm thị sa sầm lại, nhưng Ôn Doanh lại vô cùng cung kính, như thể đang cầu xin bà ta.
Thẩm thị không tiện nổi nóng với đứa con trai mới nhận về này, chỉ đành cố nhẫn nhịn, bà ta nói: “Tất nhiên lấy ơn báo oán là tốt, nhưng có người mang tội ác tày trời, không đáng để con làm như vậy “
Ôn Doanh không nhìn bà ta nữa, cũng ngừng tiếp lời.
…
Sau khi ngồi trong cung Phượng Nghi hết một canh giờ, bởi vì muốn đến cung Ninh Thọ để chào hỏi Thái hậu nên Ôn Doanh mới xin về trước.
Vừa bước ra ngoài thì chợt có người gọi hắn từ phía sau: “Ôn đại ca!”
Ôn Doanh quay người lại, là lục hoàng tử Lăng Kỳ Ninh, thằng bé sải bước chạy tới, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nãy đệ đứng ngoài cửa điện nghe thấy hết rồi, huynh mới là đại ca của ta.
Đại ca ban đầu là giả, đúng không?”
Lục hoàng tử chỉ vừa tròn mười hai tuổi, tất nhiên Thẩm thị sẽ không nói với nó chuyện này, hồi trước Ôn Doanh từng chơi ném tên vào bình với nó nên vẫn nhớ được nó, hắn gật đầu nói: “Ừ.”
Lăng Kỳ Ninh há miệng ra, tạm thời chẳng biết nói cái gì mới đúng, nhưng đôi mắt nó đã hơi ửng đỏ: “Vậy… đại ca ban đầu kia, huynh ấy sẽ chết sao?”
Ôn Doanh im lặng một hồi rồi mới nói khẽ hai chữ: “Không đâu.”.