Ôn Hương Diễm Ngọc

Sáng sớm hôm sau, Ôn Doanh lại gặp mặt các tướng lĩnh trong quân ở sảnh chính vương phủ, nghe bọn họ lần lượt báo cáo quân vụ.

Lăng Kỳ Yến cũng ở đây. Dù y không muốn đến, nhưng Ôn Doanh lại khăng khăng bắt y thức dậy rồi kéo tới đây. Giờ y đang chán ngán ngồi dựa bên tay ghế bát tiên của Ôn Doanh, lơ đễnh nghe báo cáo.

Các tướng lĩnh thay phiên nhau lên bẩm chuyện.

Báo cáo rằng, chiến sự với tộc Ba Lâm Đốn tạm ngừng, gần đây biên cảnh Tây Bắc vẫn yên bình, nhưng tộc Ba Lâm Đốn không phải là kẻ chịu an phận, qua mấy tháng nữa sẽ tới lúc bọn chúng tới đây tống tiền theo thường lệ, không thể lơ là được.

Mấy năm trước có chiến tranh, hiện tại người bên Ba Lâm Đốn rất thiếu thốn của cải lương thực, cho nên ắt hẳn sẽ không bỏ qua miếng mỡ dày Đại Thành này, cho dù là bọn chúng vừa mới bại dưới tay Đại Thành đi nữa.

Bọn chúng am hiểu nhất là mấy trò vặt vãnh như cướp đốt giết hiếp ở biên cảnh. Những năm trước, chỉ cần không gây ra động tĩnh gì lớn, triều đình Đại Thành sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua mấy chuyện này, cùng lắm là sai người đi đuổi chúng. Nếu lúc trước bọn chúng không có dã tâm cấu kết với tộc Thứ Liệt, ồ ạt phát binh tấn công chiếm mạc bắc và các bộ lạc khác, Đại Thành cũng sẽ không xuất binh.

Theo ý của những tướng lĩnh này là phải tăng cường biên phòng, người Ba Lâm Đốn tới thì đuổi đánh đi, miễn không gây ra đại loạn gì là được. Bọn họ ở đây mười mấy hai mươi năm rồi, cứ làm theo như thế, không có gì phải lo lắng.

Ôn Doanh ngồi nghe, hắn nhíu mày không tỏ thái độ gì. Lăng Kỳ Yến ngáp một cái, lải nhải: “Lần nào cũng chờ chúng tới rồi đánh đuổi, đánh chỗ này chúng chạy chỗ khác, vòng tới vòng lui vẫn cứ tới đây tiếp. Mỗi lần như thế đều khiến một vài thôn xóm gặp không may, bộ mấy người không thể chủ động đánh cho bọn chúng không dám tới nữa sao? Người ta tới cướp đồ, hễ cướp thì mấy người sẽ đánh đuổi, có gì hay mà khoe công?”

Không ai ngờ y sẽ đột nhiên lên tiếng. Một tham tướng đang chậm rãi báo cáo các chiến tích đánh đuổi Ba Lâm Đốn qua đây xâm phạm vân vân, lại bị Lăng Kỳ Yến ngắt lời rồi chế nhạo như thế, người kia nghẹn họng, mặt căng lên đỏ rần: “…Ôn tiên sinh có điều không biết, Ba Lâm Đốn sống bằng nghề chăn nuôi, giữ nếp sống du mục không cố định, đa số dân chúng đều không ở một chỗ, Ba Lâm Đốn lại rất hoang vắng, dù chúng ta có đánh cũng chẳng tìm được một bóng người nào.”

Lăng Kỳ Yến không phản đối: “Thế đánh thẳng tới sào huyệt của chúng là được.”

“Sào huyệt của Ba Lâm Đốn cách đây hơn mấy ngàn dặm. Ngoài việc hao tốn sức người của cải tiền bạc ra, chúng ta phải xâm nhập vào khu trung tâm không biết rõ địa hình. Chỗ chúng ta thiên thời địa lợi nhân hòa còn không chiếm được, xác suất quá thấp, mà ruộng đất của Ba Lâm Đốn lại cằn cỗi, dù có tốn bao nhiêu tinh lực đánh tới đi nữa cũng không có tác dụng.”

“Ồ.”

Lăng Kỳ Yến chỉ ném một chữ ra, làm như không ưa câu trả lời đầy tránh né kia.

Các tham tướng còn muốn nói tiếp, Phó tổng binh luôn im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng: “Chỉ thủ chứ không chiến là sách lược do Tĩnh Vương định ra, cũng là ý của bệ hạ và triều đình, chúng ta chỉ phụng mệnh làm theo mà thôi. Vương gia và Ôn tiên sinh mới tới đây nên không rõ tình hình bên này, mới nảy sinh nhiều nghi ngờ như thế. Tùy tiện phát binh tấn công Ba Lâm Đốn, cái được không đủ bù cho cái mất, tuyệt đối không phải là thượng sách.”

Lúc nói chuyện, người này luôn bày ra vẻ mặt u ám, tỏ thái độ ngang bướng khó ưa. Lăng Kỳ Yến cười giễu: “Dù sao Phương phó soái cũng phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra, trước khác nay khác. Bây giờ nguyên soái trấn giữ Tây Bắc là Lưu Vương điện hạ, các người lại còn nhớ nhung Tĩnh Vương, nếu bất cẩn để truyền tới tai bệ hạ, khiến ông ấy nghĩ linh tinh, thì e rằng ngay cả Tĩnh Vương cũng không hài lòng chuyện các người nhắc tới mình.”

Cả đám đều biến sắc, cảm thấy vị phụ tá này có miệng lưỡi sắc như dao, cái nhìn đánh giá của họ về Lăng Kỳ Yến càng thêm tỉ mỉ suy xét hơn.

Phương Sĩ Tưởng xụ mặt: “Ôn tiên sinh nói sai rồi. Tĩnh Vương là vị đệ đệ mà bệ hạ tín nhiệm nhất, bệ hạ rất coi trọng Tĩnh Vương, sao có thể để ngươi phỏng đoán lung tung?”

Lăng Kỳ Yến há mồm ra là trách: “Tĩnh Vương là huynh đệ của bệ hạ, Lưu Vương điện hạ cũng là con trai của bệ hạ. Bệ hạ phái Lưu Vương tới đây lĩnh binh, thế thì đương nhiên các ngươi phải nghe theo Lưu Vương. Lưu Vương phụng hoàng lệnh tới đây, không ai rõ thái độ của bệ hạ hơn Lưu Vương. Nói tóm lại là vẫn hơn các người ở nơi cách xa ngàn dặm suy đoán thánh ý.”

“Ngươi——”

Phương Sĩ Tưởng tức đến đỏ mặt. Cuối cùng Ôn Doanh ngắt lời bọn họ: “Chuyện này để bàn sau đi.”

Sau đó cho người tiếp theo lên bẩm báo quân vụ.

Phương Sĩ Tưởng nhịn rồi lại nhịn, cố gắng nuốt lời muốn nói về.

Một canh giờ sau, tất cả sự việc đã được bẩm báo xong, lúc này Ôn Doanh mới cho mọi người giải tán.

Phương Sĩ Tưởng quăng một câu “Mạt tướng xin cáo lui” rồi lui xuống đầu tiên.

Người ngoài đi hết rồi, Lăng Kỳ Yến nhịn cười nhìn Ôn Doanh: “Ngươi xem tên phó nguyên soái kia tỏ thái độ gì đi? Ngươi nhịn được nhưng ta thì không, ngươi lại ép ta phải tới nghe. Ta đang nhàn tới phát ngán đây, vừa hay bị đám người này chọc cười, làm hỏng quan hệ tốt giữa ngươi với thuộc hạ.”

Ôn Doanh đứng dậy ra hiệu cho y: “Đi thôi, về phòng.”

Hắn đi trước, Lăng Kỳ Yến chạy theo sau đụng vào cánh tay hắn: “Này, rốt cuộc tại sao tên phó nguyên soái kia cứ chống đối ngươi thế, ngươi đụng chạm gì tới hắn?”

Ôn Doanh thờ ơ “ừ” một tiếng: “Trong kinh không có ai chịu đến đây, nếu ta không chủ động nói với bệ hạ, rất có thể bệ hạ sẽ cho hắn tiếp nhận chức nguyên soái.”

Lăng Kỳ Yến hiểu ra: “Vì thế hắn hận ngươi đoạt chức của hắn? Nhưng ngươi là con trai hoàng đế, hắn tính toán với ngươi chẳng phải là tự chuốc lấy đau khổ sao?”

“Con trai của hoàng đế thì sao? Người được làm hoàng đế chỉ có một, kẻ dư thừa dù có được đến đất phong hưởng phú quý đi nữa cũng chẳng bằng một chức quan, ai thèm để vào mắt?” Ánh mắt Ôn Doanh nặng nề, “Ngươi cho rằng trên này có bao nhiêu vương gia được như Tĩnh Vương, có thể làm huynh đệ tốt được bệ hạ coi trọng?”

… Nói cũng phải.

“Vậy trước khi tới đây, Tĩnh Vương không nói ngươi biết tên Phương Sĩ Tưởng kia nhỏ nhen thế hả?”

“Có nói,” Ôn Doanh khẽ gật đầu, “Tĩnh Vương nói nếu có thể lôi kéo người này thì cứ lôi, lôi không được thì bơ hắn đi là được.”

“Thế thì đơn giản,” Lăng Kỳ Yến vỗ tay một cái, “Tìm lý do ném hắn tới chỗ nào không quan trọng là được. Kẻ khiến người ta ghét thì cứ đuổi đi càng xa càng tốt, mất công ngày nào hắn cũng lượn qua lượn lại trước mặt ngươi, làm ngươi khó chịu.”

Ôn Doanh không nói gì, im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Ta nói gì sai à?”

Ôn Doanh vẫn im lặng, giơ tay lên v.uốt ve mặt y.

Lăng Kỳ Yến né hắn, đập lên cái móng vuốt kia, bực bội: “Nói chuyện thì lo nói đi, sờ gì mà sờ.”

Tay Ôn Doanh đưa tới kéo y vào ngực hắn, Lăng Kỳ Yến chưa kịp giãy đã bị kéo về gian nhà trong hậu viện.

Lăng Kỳ Yến vừa ngồi lên sập đã đạp Ôn Doanh một cái.

Ôn Doanh không thèm để ý y, vén vạt áo ngồi xuống một bên khác, bình tĩnh rót trà.

Lăng Kỳ Yến bỏ giày ra, đưa chân chọt lên đùi hắn: “Ngươi định phát binh đánh tộc Ba Lâm Đốn thật à? Liệu Hoàng đế có đồng ý không?”

Ôn Doanh đưa trà ngon cho y, nói bằng giọng hờ hững: “Người Ba Lâm Đốn kéo tới biên giới Đại Thành cướp đốt giết hiếp, làm xằng làm bậy, ta hết cách rồi mới muốn đuổi chúng đi, cùng lắm thì truy đuổi chúng chạy một đoạn thôi.”

“Sau đó lỡ chân đuổi tới vùng trung tâm của Ba Lâm Đốn?” Lăng Kỳ Yến tỏ vẻ coi thường, “Đồ ngu mới tin lời giải thích của ngươi.”

Ôn Doanh không để ý lắm: “Không sao, bệ hạ tin là được. Bệ hạ không hẳn là không muốn đánh, chỉ là ông ta không chắc phần thắng, sợ thất bại rồi bị đời sau bêu danh sử sách, cũng sợ người đời lên án mình hiếu chiến. Nhưng cuộc chiến này do ta chủ trương thực hiện, thất bại thì do ta tham công làm liều, không liên quan tới hoàng đế như ông ta.”

Lăng Kỳ Yến nhấp một ngụm trà, hỏi bằng giọng do dự: “Nếu thất bại thật thì sao?”

Ôn Doanh hỏi ngược lại y: “Nếu thất bại, vì sao ta phải đánh? Nếu ta muốn đánh, thì chắc chắn sẽ không thua.”

“…Đánh trận đâu thể nắm chắc hoàn toàn được, sao ngươi biết sẽ không thua?”

“Sẽ không thua.” Ôn Doanh nói đầy chắc chắn.

Lăng Kỳ Yến không còn gì để nói, đây không phải là tự tin nữa rồi, mà là tự tin tới mức ngông cuồng.

Được thôi, cũng liên quan gì tới y đâu.

Sau buổi trưa, Ôn Doanh lại truyền mấy thuộc hạ tới vương phủ nói chuyện riêng. Tĩnh Vương để lại người cho hắn, có thể biến họ thành người của mình không còn phải dựa vào bản lĩnh của hắn.

Lăng Kỳ Yến rảnh rỗi tới phát ngán, nhưng gió tuyết lại không ngừng, y chỉ có thể ở trong vương phủ, Ôn Doanh còn không cho y dùng nha hoàn. Giờ y muốn nghe đàn, lại không có ai đàn cho y hết.

Lăng Kỳ Yến ngây ngốc nằm trên giường, thực sự nhịn hết nổi rồi. Y gọi Giang Lâm tới, dặn dò: “Ngươi đến mấy chỗ quanh phủ tìm xem, tìm đến cả tiệm thêu tiệm dệt nữa, chắc chắn sẽ có mấy cô gái biết đàn, gọi người ta đến đây.”

Giang Lâm nhăn nhó khổ sở: “Nhưng mà Lưu Vương điện hạ nói…”

Lăng Kỳ Yến chau mày, cất giọng lạnh lùng: “Quan tâm hắn làm gì? Sao, giờ ta không sai bảo được ngươi nữa đúng không?”

“… Nô tỳ đi là được.”

Nửa giờ sau, Giang Lâm dẫn một tú nương về thật. Lăng Kỳ Yến hờ hững nhìn nhìn sang, ra hiệu cho cô: “Đàn đi, biết cái gì thì đàn cái đó.”

Tú nương kia đỏ mặt ngồi xuống, không dám nhìn Lăng Kỳ Yến, đặt hai tay lên đàn.

Lúc Ôn Doanh trở về, Lăng Kỳ Yến đang dựa người trên sập, híp mắt chống đầu, bắt tréo hai chân, trong miệng còn ngân nga bài hát, trông vô cùng thích ý.

Tiếng nhạc im bặt đi, Lăng Kỳ Yến khó hiểu mở mắt ra, chỉ thấy tú nương kia đã quỳ trên đất, Ôn Doanh đang lạnh lùng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến bị cái nhìn chăm chú này chặn họng không thốt lên được gì.

Ôn Doanh cất giọng lạnh như băng: “Lui xuống hết đi.”

Cả đám mau chóng lui ra, dẫn theo cả tú nương kia đi.

“Ngươi đang làm cái gì đây?”

Mặt Ôn Doanh đầy u ám, trên mặt viết rõ hai chữ “không thích”. Lăng Kỳ Yến không nhịn nổi nữa, cũng xụ mặt: “Ta nghe đàn thì sao? Chỗ này đến một đứa nha hoàn cũng không có, ta muốn nghe nhạc cũng chỉ có thể tìm tú nương tới, ngươi muốn ta chán chết luôn à? Còn bảo theo ngươi đến đây thì muốn gì cũng được, ta muốn nghe nhạc cũng không cho?”

“Muốn có người đàn thì mấy ma ma kia cũng biết đấy.” Ôn Doanh nhắc nhở y.

“Xì! Dù có đàn được ta cũng không thích nghe, ai trông không đẹp thì đừng có hòng vào gian nhà của ta.”

“Ngươi thích trông mặt mà bắt hình dong như thế?” Vẻ mặt của Ôn Doanh càng âm u hơn.

“Không thì sao?” Lăng Kỳ Yến nói, “Nếu ngươi không ưa nhìn, ta có chết cũng không theo ngươi tới Tây Bắc.”

Y trông mặt mà bắt hình dong thì sao? Nếu hắn mà giống tên chó vô liêm sỉ Lăng Kỳ Ngụ kia, dám cưỡng ép y kiểu này, chắc chắn y sẽ đồng quy vu tận với hắn.

Ôn Doanh bước từng bước tới gần, Lăng Kỳ Yến lùi về sau theo phản xạ. Đôi mắt đang nhìn y chăm chú của Ôn Doanh như chứa đầy băng, y muốn trốn theo bản năng.

Nhưng không thể lùi được nữa.

Tay Ôn Doanh kẹp cằm y, ép y ngẩng đầu lên nhìn mình: “Ngươi nói lại lần nữa?”

Lăng Kỳ Yến nuốt nước bọt: “Nói, nói gì cơ?”

Con ngươi Ôn Doanh rụt lại, nhìn y chằm chằm, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Nếu như ta không ưa nhìn, ngươi có chết cũng không chịu tới Tây Bắc?”

Lăng Kỳ Yến đá một cái, bật lên định bỏ chạy, ngay cả giày cũng không mang.

Ôn Doanh túm y về đẩy mạnh xuống giường. Hắn quỳ một chân xuống đè sát Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến giơ tay định đánh hắn, bị hắn nắm lấy đè lại.

Lăng Kỳ Yến tức tới choáng váng: “Ngươi lại lên cơn gì đấy?”

Ôn Doanh bắt nạt người dưới thân, bờ môi khô ráo dán lên gò má y, nhẹ nhàng v.uốt ve chốc lát, sau đó dời đến bên môi.

Lăng Kỳ Yến cắn một cái vào môi dưới của hắn, cắn rất mạnh. Ôn Doanh cau mày lại, nhưng vẫn im lặng nhìn y.

Mãi đến khi mùi máu tanh trào lên trong miệng, Lăng Kỳ Yến mới nhả ra, nhổ đi máu trong miệng mình. Môi Ôn Doanh đã đầm đìa máu tươi

Hắn lạnh lùng đưa tay ra gạt đi, giọng càng khàn hơn: “Vẫn còn quậy sao?”

Lăng Kỳ Yến tức muốn khóc: “Cái chỗ này của ngươi buồn chán gần chết, chẳng có gì để chơi cả, ta muốn nghe người ta đàn thì sao? Ngươi bảo cái gì cũng theo ý ta, ngươi gạt ta! Đồ vô liêm sỉ, đồ lừa đảo!”

Ôn Doanh lấp kín môi y, hung dữ hôn y thêm lần nữa.

Môi lưỡi sau khi bị từ chối lại tiếng quân thần tốc, Lăng Kỳ Yến không còn sức cắn người nữa, cũng không trả lời, cứ thế mà trừng Ôn Doanh, mặc cho hắn hôn.

Đến khi được thả ra, Lăng Kỳ Yến cảm thấy môi lưỡi không còn là của mình nữa. Trong miệng đầy mùi máu tanh, y bò dậy súc miệng liên tục.

Ôn Doanh vẫn nhìn y chằm chằm, trong ánh mắt lạnh lùng còn xen lẫn tâm tình khó nói. Lăng Kỳ Yến mắng hắn: “Vui giận bất thường, lòng dạ nhỏ nhen hơn lỗ xỏ kim nữa, không hổ là người một nhà của Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử.”

“Ngươi muốn nghe đàn?” Ôn Doanh bỗng hỏi.

Lăng Kỳ Yến nghẹn họng: “… Nghe đàn thì sao? Ta thích nghe đàn cũng không được à?”

Ôn Doanh im lặng nhìn y một chốc, sau đó đi tới đứng bên cây đàn. Một tay hắn khẩy dây đàn, không chờ Lăng Kỳ Yến nói gì, hắn đã ngồi xuống để hai tay lên.

Lăng Kỳ Yến nuốt ngược lời định nói về, tư thế đánh đàn của Ôn Doanh đúng tiêu chuẩn, trông không giống đang đùa giỡn.

Tiếng đàn êm tai theo nhịp trên ngón tay thon dài của Ôn Doanh mà tuôn ra. So với tiếng đàn của những cô gái kia, tiếng đàn của Ôn Doanh ít đi một chút quấn quýt si mê, nhưng lại thêm một ít mạnh mẽ, vô cùng lưu loát liền mạch.

Lăng Kỳ Yến ngơ ngác nhìn hắn, cả buổi trời vẫn chưa hết mơ màng. Mãi đến tận khi kết thúc một bài, Ôn Doanh chậm rãi giương mắt.

Lăng Kỳ Yến nháy mắt mấy cái…

Hả?

Tên này trước giờ luôn đánh giặc bên ngoài, trước đó còn là thư sinh nghèo, cái món đánh đàn này là ai dạy?

Như thể nhìn ra nghi vấn từ trong mắt Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh nói: “Lúc ở cung Vĩnh An, rảnh rỗi nên học với nhạc công trong cung.”

Thế chỉ mới hai tháng, ấy mà có thể học được như vậy?

Suy nghĩ của Lăng Kỳ Yến đảo tới đảo lui, y bật thốt lên: “Ngươi học cái này làm gì? Chẳng lẽ muốn dỗ cô nương nào vui vẻ hả? Tương lai muốn cùng vương phi của ngươi cầm sắt hòa minh*?”

(*) Cầm sắt hòa minh: cầm sắt là đàn cầm và đàn sắt – ý nói tới tình cảm vợ và chồng hòa hợp.

“Ngươi biết đánh đàn sắt à?”

“Không biết.”

“Thế ngươi có thể cầm sắt hòa minh với ta được à?”

Sự châm chọc trong lời của Ôn Doanh quá rõ ràng, Lăng Kỳ Yến có điếc mới nghe không hiểu.

Lăng Kỳ Yến nén giận nằm về giường, không thèm để ý tới hắn nữa.

Ôn Doanh quay về ngồi xuống bên giường, véo nhẹ cằm Lăng Kỳ Yến, sau đó bị y vỗ cho bỏ ra.

Y nhỏ giọng lầu bầu: “Ta không thèm tin mới hai tháng mà ngươi đã có thể học được cái này.”

“Sao lại không thể? Ta học cái gì cũng nhanh.”

Lăng Kỳ Yến chợt im lặng. Đúng rồi, lúc trước khi người này còn là tú tài nghèo, hắn đã biết nói khoác không biết ngượng thế rồi.

Nhưng đúng là hắn học cái gì cũng nhanh cả.

“Vậy rốt cuộc ngươi học cái này để làm gì?”

Ôn Doanh im lặng không nói, nhìn y bằng ánh mắt sâu xa.

Lăng Kỳ Yến đưa tay ra chọc hắn: “Nói nghe xem.”

“Sao phải nói?”

“Ta hiếu kỳ đó, không được hả?” Lăng Kỳ Yến cây ngay không sợ chết đứng.

Ôn Doanh chầm chậm tới gần, chất giọng trầm thấp kề sát bên tai Lăng Kỳ Yến: “Vương phi của bản vương thích nghe.”

Bên tai Lăng Kỳ Yến nóng rần lên, đầu y phút chốc trống rỗng. Y nghiêng mặt đi, ậm ờ nói một câu: “Không biết xấu hổ… “

Hết chương 60.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui