Ôn Hương Diễm Ngọc

Ba tháng sau, thành Sắc Ương.

Hiếm khi trời không đổ tuyết, Lăng Kỳ Yến kéo Tiểu Yêu Tinh được mình nuôi cho mập mạp béo tốt đi ra ngoài thành chạy một vòng thật đã đời.

Trên đường về, y tình cờ bắt gặp những khóm hoa xuân mơn mởn đón gió ở ven đường. Trong trời đông giá lạnh như thế này đúng là khó mà kiếm được, y bèn tiện tay hái một bó, vui vẻ đi về vương phủ.

Sáng nay Ôn Doanh tới quân doanh một chuyến, cũng vừa về. Lăng Kỳ Yến đưa hoa mới hái được cho hắn, ý cười chan chứa trên khuôn mặt: “Điện hạ, mỹ nhân này, cười một cái đi.”

Dáng vẻ của y lười nhác, diễn ra cái thói d.ê xồm. Đôi mắt hoa đào long lanh, đong đầy niềm vui kia đang nhìn Ôn Doanh.

Ôn Doanh im lặng nhìn lại y. Một lúc sau, hắn nhận hoa, nói với y: “Trời còn lạnh, đừng ra ngoài nhiều.”

… Tên này đúng là chẳng biết tình tứ gì cả.

Lăng Kỳ Yến giơ tay chọt lên ngực hắn: “Đừng nghiêm túc như thế, cười một cái cho ca ca nhìn thử.”

Ôn Doanh không để ý tới y, tự mình đi chọn một bình hoa, cắm hoa mà Lăng Kỳ Yến tặng hắn vào, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất trong phòng.

Trong căn phòng ấm áp, tuyết đọng trên cánh hoa nhanh chóng tan đi. Cánh hoa kiều diễm tách ra, trông xinh đẹp vô ngần, lộng lẫy tựa như người tặng hoa vậy.

Ôn Doanh nhìn đóa hoa kia chằm chằm, trong đáy mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt, Lăng Kỳ Yến đang bám lấy hắn lải nhải lại không nhìn thấy được.

“Sao ngươi lại bơ ta nữa? Ngắm hoa làm gì, hoa có đẹp bằng ta không? … Nếu biết trước thì đã không hái tặng ngươi rồi.”

Ôn Doanh vươn tay kéo y vào lòng: “Ừm.”

Lăng Kỳ Yến không hiểu gì hết, lại ừm cái gì cơ?

Sau buổi trưa, hai người không ra khỏi cửa.

Lăng Kỳ Yến ôm lò sưởi tay chôn người trên giường. Y đang đắp chăn lông, nhắm mắt lại ngủ. Ôn Doanh ngồi đọc sách bên cạnh y.

Như thể mơ thấy gì đó vui lắm, Lăng Kỳ Yến đang ngủ say sưa thì đột nhiên cười một tiếng. Ánh mắt của Ôn Doanh dời tới người y, ngắm người ta một chốc rồi lại dùng tay vu.ốt ve lên đôi gò má đỏ hây hây kia.

Lúc tỉnh lại thì đã qua giờ Thân, Lăng Kỳ Yến vươn eo dậy ngáp, mơ màng nhớ lại cảnh vừa thấy trong mơ.

Y mơ thấy Ôn Doanh biến thành Bách Hoa tiên tử, mặc đồ đỏ mà gả cho y, triền miên với y mấy lần, khiến y sung sướng như thiên tiên.

Đúng là một giấc mơ đẹp.

Chưa hết thòm thèm mà l.iếm môi, y đưa chân đá đá Ôn Doanh: “Tú tài nghèo, ta đói.”

Ôn Doanh sai người mang điểm tâm và trà nóng lên, “Ăn lót dạ trước, tí nữa ăn tối sau.”

Lăng Kỳ Yến nhai bánh ngọt trong miệng, buột miệng cảm thán: “Ngày nào cũng lười biếng như thế, sống nhàn nhã vô cùng, chẳng làm chính sự gì cả.”

Ôn Doanh không ngẩng đầu lên: “Hồi trước ngươi cũng thế, chơi bời lêu lổng cả ngày, chẳng làm gì đàng hoàng.”

Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, đá hắn thêm cái nữa: “Nói kiểu gì thế hả.”

Ôn Doanh hơi nhướng mày: “Ta nói không đúng sao?”

… Thôi được rồi.

Tuy Ôn Doanh nói sự thật, nhưng mà sao nghe vào lại thấy khó chịu thế nhỉ?

Hơn nữa mấy tháng nay y cũng đâu có ăn không ngồi rồi hoàn toàn. Người mà Ôn Doanh cho y đã đi theo Đặng Cảnh Tùng kia đến Giang Nam, tiếp nhận hết tất cả sản nghiệp mà Thái hậu cho y, cũng thuận lợi vào được thương hội Kim Lăng, lại mượn thế lực nhà mẹ đẻ của Thái hậu, nhanh chóng đứng vững ở đất Giang Nam.

Những thứ này chỉ là vẻ bên ngoài, có rất nhiều chuyện phải làm trong kín đáo. Các mạng lưới, cơ sở ngầm bao phủ khắp Kim Lăng thậm chí là cả Giang Nam trong thời gian rất ngắn. Mỗi mười ngày, Lăng Kỳ Yến sẽ nhận được một phong thư đưa tới đây. Ngay cả khi bọn y đang ở Ba Lâm Đốn bên này cũng nghe được nhiều chuyện mới lạ, ly kỳ đến từ Giang Nam, trên thì có chuyện nhà quan chức thế gia, dưới thì có chuyện của tiểu thương, quan trường, phố phường lớn bé. Ngày nào cũng lấy việc này ra để giết thời gian.

“Có phải ngươi có ý kiến gì với ta không? Ta chơi bời lêu lổng thì sao? Ta thích làm vậy đấy.” Lăng Kỳ Yến bực dọc.

Bách Hoa tiên tử dịu dàng động lòng người trong mơ toàn là giả dối, dù mai mặt trời có mọc đằng tây, tên này cũng không thể nào biến thành dáng vẻ trong giấc mơ của y.

Ôn Doanh bình tĩnh nói: “Không dám.”

Lăng Kỳ Yến nhào tới cào hắn.

Hai người lăn lộn trên giường, lát sau lại quấn lấy nhau mà hôn.

Bị nắm lấy gáy, cơ thể Lăng Kỳ Yến mềm nhũn, hé miệng ra mặc cho người kia chiếm đoạt.

Trao nụ hôn sâu xong, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng bị hôn đến là ngoan, dựa vào giường tiếp tục dùng ngón chân ngoáy lên đùi Ôn Doanh. Ôn Doanh không để ý tới y, chỉ bắt lấy ngón chân y rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve, đọc thư mới được đưa tới.

Lăng Kỳ Yến thoáng chốc chịu hết nổi, khẽ nghẹn ngào: “Thả ta ra đi, làm gì thế hả?”

Ôn Doanh liếc nhìn y một cái, nghe lời buông chân y ra.

Yên tĩnh một chốc, thấy tên này lại không ngó ngàng tới mình nữa, Lăng Kỳ Yến hơi mất vui, muốn hắn trò chuyện cùng: “Ngươi đang đọc gì thế, cho ta xem với.”

Trong tay Ôn Doanh có tổng cộng hai phong thư, phong đầu tiên là của Lâm Túc tướng quân, thế tử nhà Kính quốc công đưa. Hắn chìa qua cho Lăng Kỳ Yến xem

“Hắn không nói gì thêm, chỉ cảm ơn ta.”

Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lão hồ ly này.

Ba tháng trước, y viết thư kể những việc còn khúc mắc kia cho Trương Uyên. Quả thật Trương Uyên đã để người trong nhà đi điều tra. Sau đó, Trương Uyên tra ra được, không chỉ có thím của Chu Quang Vinh mà lúc ấy còn có một người hầu nam phụ trách làm việc ở trang viên. Cả hai đều bị uy hiếp trước khi xảy ra chuyện, ép bọn họ nới lỏng dây xích đu ra, rồi nhân lúc tiểu thư kia ngồi lên đã đẩy thật mạnh, khiến tiểu thư ấy ngã từ xích đu xuống đất, chết tại chỗ.

Người hầu nam kia cũng giống như thím của Chu Quang Vinh, bị đánh 100 gậy không đứng dậy nổi. Nhưng gã thông minh hơn, trước đó đã nghĩ kế để lại chút manh mối cho một người anh trong dòng họ. Điều tra tỉ mỉ theo manh mối này, phát hiện ra người liên quan ở sau màn có dính dáng rất nhiều tới Đông Cung.

Có điều những dính dáng và suy đoán mơ hồ kia không đủ để làm chứng cứ. Sau khi Trương Uyên hồi âm, Ôn Doanh gom hết những manh mối tra ra được cũng như những căn cứ chính xác của Chu Quang Vinh và người hầu nam kia gửi cho Lâm Túc, không nói gì dư thừa.

Dù hắn và Lâm Túc có hơi cố kỵ do thân phận, sau khi hắn được Hoàng đế nhận về thì hai người ít khi qua lại ở bên ngoài, nhưng tình cảm vừa là thầy vừa là bạn tích cóp được lúc còn ở chiến trường đâu thể bỏ được, cho nên hắn không cần phải lòng vòng.

Hiển nhiên Lâm Túc đã tự mình điều tra, cách một tháng sau mới hồi âm cho hắn, chỉ có một từ cảm ơn. Nhưng Ôn Doanh biết rõ, vậy là đủ.

“Cũng chỉ có thế thôi thì hời cho thằng Lăng Kỳ Ngụ chó chết kia quá.” Lăng Kỳ Yến nói bằng giọng không cam lòng.

Ôn Doanh dửng dưng: “Sau này sớm muộn gì cũng phải thanh toán nợ nần sòng phẳng, cần gì phải gấp gáp.”

“Lá thư còn lại đâu, trong đó nói gì?”

Ôn Doanh nhìn y, đôi con ngươi khẽ đảo: “Mười ngày trước, Chiêu nghi nương nương đã đủ tháng, sinh hạ Thập Nhị hoàng tử. Bệ hạ vui mừng khôn xiết, ban tên Kỳ Ngộ*, còn hạ chỉ phong cho Chiêu nghi nương nương làm Thục phi.”

(*) 寤 ở đây có hai âm Ngụ và Ngộ, đoán theo nghĩa “tỉnh thức, tỉnh ngộ” thì tui nghĩ nó là Ngộ á, còn Lăng Kỳ Ngụ là chữ Ngụ 寓 này nha:v

Lăng Kỳ Yến sững sờ, “ồ” một tiếng.

Tâm trạng của y có hơi phức tạp, giống như bị nghẹn hơi, lên không được mà xuống cũng không xong.

Người mẹ hờ kia của y sinh cho y một đứa em trai hờ, còn là có con với người cha nuôi y hai mươi năm, chuyện quái gì ấy nhỉ?

Càng nghĩ càng cảm thấy bứt rứt, chẳng có ý nghĩa gì.

… Mà thôi, liên quan gì tới y, y quan tâm làm gì.

Ôn Doanh im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên: “Ngươi đừng có nhìn ta như thế, như thể ta đáng thương lắm ấy. Hòa thượng già kia đã nói, ta không có duyên với cha mẹ vợ con, ta và bà ấy là hai người xa lạ. Bà ấy thích sinh bao nhiêu thì sinh, thích có con với ai thì có.”

“Thập Nhị hoàng tử là đệ đệ chung của chúng ta, tự ngươi nói thế.” Ôn Doanh thấp giọng nhắc nhở y.

“Ta nói hồi nào.” Lăng Kỳ Yến không chịu thừa nhận.

Ôn Doanh liếc qua, chẳng thèm vạch trần y.

Giang Lâm dè dặt bước vào, đưa thư vừa được gửi từ cung Ninh Thọ tới cho Lăng Kỳ Yến: “Thái hậu nương nương gửi thư ạ.”

Lăng Kỳ Yến nhận lấy, xé mở phong thư.

Thái hậu kể lại chuyện Vân thị sinh con ở trong thư. Đây là lần đầu tiên Thái hậu nhắc tới Vân thị trong thư viết cho y. Bảo rằng Vân thị sinh một đứa bé trai mập mạp nặng 8 cân*, không bị khó sinh, rất thuận lợi. Trong nó rất giống y hồi còn bé, là một đứa bé rất đẹp. Lại bảo y lựa quà, gửi về kinh cho đứa bé kia.

(*4kg)

Lăng Kỳ Yến lầu bầu: “Sao ta phải tặng đồ? Còn nữa, ta nào có béo như thế, sao mà giống ta được. Thái hậu bị hoa mắt rồi.”

Ôn Doanh nói: “Ý Thái hậu là ngươi rất khỏe mạnh.”

Lăng Kỳ Yến cúi đầu, chợt thấy thật phiền. Đương nhiên y biết rõ, đứa em trai nhỏ này của y là hoàng tử hàng thật giá thật, Thái hậu mong y có thể xây dựng quan hệ tốt với nó, sau này sẽ có thêm người giúp đỡ y.

Nhưng mà càng như thế, trong lòng y càng thấy khó chịu. Y dựa dẫm vào Thái hậu, dựa dẫm vào Ôn Doanh, hôm nay lại phải nhờ vả tới em trai nhỏ mới sinh ra.

Ôn Doanh thấu rõ tâm tư của Lăng Kỳ Yến, giơ tay ra khẽ vu.ốt ve gò má y: “Đừng nghĩ nhiều, có ta ở đây.”

Lăng Kỳ Yến nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Hàng mi của y rung rung, trong trái tim như có một nụ hoa xấu hổ đang nở rộ. Lần đầu tiên y cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì, vừa vui vẻ vô cùng, vừa cảm thấy choáng váng.

Một lúc lâu sau, y dời mắt, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng có đột ngột nói chuyện nghiêm túc kiểu này, ngượng lắm.”

“Ngươi cũng biết ngượng?”

Lăng Kỳ Yến: “…”

Vừa nói đôi câu êm tai xong, lật mặt lại trưng cái mặt lạnh tanh kia chặn họng người ta, im đi cho rồi.

Chẳng hơi đâu nói tiếp chuyện này, y tiếp tục đọc thư, ngừng một chút lại hỏi: “Thái hậu có nói trong thư, người mẹ hờ kia của ta còn đang ở cữ đã sai người bế con mình tới cung Ninh Thọ, nói là sợ Thái hậu cô đơn, để hoàng tử nhỏ tới ở với bà, tiện cho bà có niềm vui tuổi già.”

“Bà ấy có bản lĩnh thật đấy, cái gì cũng trái ngược với mẫu hậu ngươi. Với tính cách của phụ hoàng ngươi, chắc chắn sẽ cảm thấy bà ấy rộng lượng nhân từ, hẳn là càng thích bà hơn.”

Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Nhưng mà sức khỏe của Thái hậu thế kia, lại nuôi thêm một đứa bé, không biết là có ổn không.”

Ôn Doanh không quá lo lắng: “Không cần lo, Thái hậu nắm chắc mới làm. Nếu không đủ sức nuôi, bà ấy đã không nhận. Để bà nuôi cũng tốt, đỡ phải tù túng trong cung cả ngày, còn dễ sinh bệnh hơn.”

Lăng Kỳ Yến gật đầu, cũng có lý.

Nghĩ như thế, y bèn gọi Giang Lâm vào, suy nghĩ xem nhà kho ở vương phủ trong thành Lương có thứ gì tốt, hợp để tặng cho em bé mới sinh hay không.

Thái hậu cố ý nói chuyện này ra, y cũng phải làm theo phép.

Giang Lâm cũng thông minh, đưa cho y xem sổ sách nhà kho luôn mang theo bên người, giải thích: “Sợ ngài sẽ đột ngột cần dùng, nô tài có sao chép một quyển mang theo.”

Lăng Kỳ Yến cười mắng hắn một tiếng, nhận lấy sổ rồi lật xem từng tờ, nhưng vẫn thấy không hài lòng lắm.

Mấy thứ kia vốn là đồ Thái hậu cho y, nếu đưa trả về cung Ninh Thọ thì không có thành ý.

“Khỏi chọn nữa,” Ôn Doanh nhắc, “Ta chuẩn bị xong cho ngươi rồi.”

Lăng Kỳ Yến tỏ vẻ khó hiểu. Ôn Doanh đưa một thứ qua, đặt trước mặt y. Là một cái nỏ vàng, chỉ lớn cỡ một bàn tay của người lớn, trên nỏ còn khảm bảo thạch vụn nhiều màu lấp lánh, trông vô cùng đẹp đẽ thích mắt.

Lăng Kỳ Yến cầm lên huơ huơ, thấy hơi nặng: “Cái này em bé mới sinh chơi kiểu gì?”

Ôn Doanh dửng dưng: “Sau này chơi là được.”

Lăng Kỳ Yến lật qua lật lại cái nỏ vàng kia, chú ý thấy hai bên sườn nỏ đều khắc ấn văn màu đỏ, một cái là “Lưu Vương tiêu ấn”, cái còn lại là “Ôn Yến tư ấn”. Chẳng biết là vẽ lên kiểu gì, xóa làm sao cũng không sạch.

Y giương mắt nhìn Ôn Doanh: “Sao ta lại không biết mình có con dấu riêng nhỉ…?”

Ôn Doanh lại đặt một con dấu bằng bạch ngọc trước mặt y: “Cho ngươi.”

Lăng Kỳ Yến cầm lên xem kỹ, con dấu bạch ngọc này được làm bằng “ngọc dương chi” cao cấp, trơn bóng không tỳ vết, chất liệu giống hệt với vương ấn của Ôn Doanh mà y từng thấy, ngay cả kiểu dáng cũng giống.

“…Cái này là?”

Ôn Doanh giải thích với y: “Giống với vương ấn của ta, cắt từ bạch ngọc nguyên khối.”

Lăng Kỳ Yến nghe thế thì tiếc của: “Ngọc thạch nguyên khối bị ngươi cắt thành hai nửa, phí của trời thật đấy.”

“Ngươi thích là được.”

Quả thật Lăng Kỳ Yến rất thích, không khách sáo nữa, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Sau đó hỏi hắn: “Trên nỏ có khắc hai con dấu của chúng ta, thế rốt cuộc là ngươi tặng hay là ta tặng?”

“Sao không thể là ta và ngươi cùng tặng?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại y.

Lăng Kỳ Yến cười: “Ngươi nói gì thì là cái đó.”

Được thôi, nếu Ôn Doanh đã cất công chuẩn bị thứ này, y cũng không ngại nữa, chỉ là không biết sau khi Thái hậu nhận được sẽ nghĩ như thế nào, chậc.

Y lại ngắm con dấu của mình, càng ngắm càng thấy thích, lặp lại hai chữ kia: “Ôn Yến…”

Bây giờ trên giấy tờ hộ tịch của y đều ghi tên này, nhưng xưa nay chưa từng có ai gọi y như thế, bây giờ nhìn thấy thứ này, bỗng chốc đủ loại cảm xúc trào dâng, cũng bất giác thấy vui vẻ.

“Thích không?” Ôn Doanh hiếm khi lộ ra vẻ mặt ôn hòa.

“Ừm.” Lăng Kỳ Yến cười tủm tỉm, gật đầu, lại cảm ơn hắn lần nữa: “Đa tạ Lưu Vương điện hạ ban thưởng.”

“Không cần.”

Lăng Kỳ Yến nắm lấy tay hắn: “Tú tài nghèo này, ngươi gọi tên ta một lần được không? Tên trên con dấu ấy.”

Ôn Doanh không đáp.

Lăng Kỳ Yến lắc lắc tay hắn: “Gọi một tiếng thôi mà.”

Một lúc sau, Ôn Doanh nhìn chằm chằm đôi mắt y, khẽ nhả chữ: “Ôn Yến, Yến Nhi.”

Trái tim của Lăng Kỳ Yến run lên, đóa hoa trong tim kia như thể được người ta âu yếm v.uốt ve, lại bao bọc lấy trong chốc lát, thoáng một cái trở nên càng thêm xinh đẹp.

Ôn Doanh lại gọi y thêm lần nữa: “Yến Nhi.”

“Đừng gọi nữa.” Lăng Kỳ Yến bối rối ngăn hắn lại, hiếm khi đỏ tai.

Hình như y lại thẹn thùng nữa rồi… đều tại tên này cả.

Y bèn nhanh chóng dời sự chú ý, sai người đưa giấy và mực đóng dấu tới, nói muốn thử dùng con dấu này.

Ấn văn trên con dấu in lên giấy vô cùng rõ ràng, Lăng Kỳ Yến càng nhìn càng thấy hài lòng. Y nghĩ ngợi trong đầu, chợt nghĩ tới thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn Ôn Doanh mà cười.

Ôn Doanh nhìn y.

Lăng Kỳ Yến khẽ ngoắc ngón tay: “Tú tài nghèo, ngươi đến đây.”

“Chuyện gì?”

“Bảo ngươi tới thì cứ tới đi, hỏi nhiều thế làm gì? Mau lên.”

Ôn Doanh chau mày, đứng im không nhúc nhích.

Lăng Kỳ Yến thấy hắn không chịu phối hợp, bực bội leo lên người hắn, cắn mạnh lên môi hắn một cái: “Ngươi chán òm à, dỗ ta một chút cũng không được hả?”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nhắm mắt lại.”

Ôn Doanh vẫn nhìn y chằm chằm.

Lăng Kỳ Yến giục: “Ca ca tốt ơi, xin ngươi đó, nhắm mắt lại được không?”

Yết hầu Ôn Doanh khẽ trượt, cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.

Lăng Kỳ Yến cong môi, đè con dấu của mình lên mặt hắn.

“Xong rồi.”

Trong giọng nói của Lăng Kỳ Yến còn chan chứa ý cười, cả sự khoe khoang không thể che giấu.

Ôn Doanh mở mắt ra: “Chơi xong chưa?”

Lăng Kỳ Yến bước chân trần xuống giường, cầm gương đồng đến cho hắn tự xem.

Dấu ấn màu đỏ in lên gương mặt trắng trẻo anh tuấn của Ôn Doanh trông vô cùng rõ ràng.

“Con dấu riêng của Ôn Yến, ta in dấu lên người ngươi rồi, sau này ngươi là vật sở hữu của ta.”

Ôn Doanh bình tĩnh hỏi y: “Vật sở hữu là thế nào?”

“Ngươi, là của ta, không được để ai chạm vào ngươi.” Lăng Kỳ Yến nói bằng giọng cây ngay không sợ chết đứng.

Ôn Doanh lấy vương ấn của mình ra, in lên mặt y một cái, cất giọng trầm thấp: “Của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui