Ôn Hương Diễm Ngọc

______________

Sáng sớm hôm sau, Ôn Doanh triệu tập thuộc hạ để nghị sự lần nữa. Chúng tướng vẫn cứ tranh luận không ngớt như cũ.

“Thành Phong Nhật cách phía tây thảo nguyên Mạt Lạc không đến 300 dặm, là thành trì to lớn nhất ngoài đô thành của Ba Lâm Đốn. Ở đô thành có gần 10 vạn quân trông giữ, còn binh mã trong thành Phong Nhật cũng chỉ cỡ 2 vạn. Chúng ta đừng tham công liều lĩnh, bỏ gần tìm xa, vội vã đến đô thành Ba Lâm Đốn làm gì. Chỉ cần tiện tay hạ thành Phong Nhật này trước cũng đủ đả kích tới triều đình Ba Lâm Đốn. Chờ chúng loạn lên, chúng ta tấn công chúng, có gì đáng ngại đâu?”

“Lời này sai rồi, quân ta vừa dẹp tan con đường đến đô thành Ba Lâm Đốn, đương nhiên nên tận dụng mọi thời cơ, thừa thế xông lên thẳng đến đô thành của bọn chúng. Bắt giặc phải bắt vua trước, cần gì phải tốn sức lên chỗ khác, trái lại còn khiến cho triều đình bọn chúng có thời gian chuẩn bị, vô duyên vô cớ làm hỏng mất kế hoạch.”

“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá đấy. Quân trông giữ đô thành có 10 vạn người, nếu chúng cố thủ không chịu ra, dù quân ta có mạnh mẽ cỡ nào cũng chẳng đánh được trong vòng nửa năm, một năm đâu, còn phải luôn luôn đề phòng viện quân từ nơi khác tới, có dễ vậy sao? Tận dụng thời cơ nhưng sợ là sẽ chẳng thành công, đến khi ấy lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao? Mặt trận bị kéo dài, tiếp tế hậu phương cũng sẽ khó khăn, chi bằng thay đổi mũi tiến công, hạ thành Phong Nhật trước rồi nói tiếp. Nơi đó cách đô thành của bọn chúng cũng không xa, chiếm được nơi đó, để quân ta làm kho lương cũng được.”

“Cần gì phải thổi phồng người khác làm giảm đi uy phong của mình? Tình thế hiện nay của quân ta đang có lợi, thừa thắng xông lên mới là thượng sách dùng binh. Quân trấn giữ đô thành Ba Lâm Đốn tuy nhiều, nhưng vương công quý tộc trong thành cũng không đồng lòng. Những người kia đã quen an nhàn hưởng thụ rồi, đợi quân ta đánh tới cửa nhà bọn chúng, ta không tin những người kia thật sự có khí phách lấy cái chết để giữ thành. Khả năng lớn là khi ấy chúng không trốn cũng sẽ hàng. Còn cái gọi là viện quân kia lại càng không đáng quan tâm. Triều đình của bọn chúng đã sụp đổ, những bộ lạc phụ thuộc kia không thừa cơ bỏ đá xuống xuống đã là nể tình cũ lắm rồi. Cùng lắm chỉ là quét tuyết trước cửa nhà. Chứ nếu không sao chúng ta đánh cả một đường, chiến sự thuận lợi như thế, lại chưa từng thấy bóng dáng tên viện quân nào?”

“Ngươi nghĩ như đúng rồi thế? Cho rằng bọn chúng sẽ không chống cự? Lỡ đâu chuyện không được như ngươi đoán, đến lúc ấy chiến sự lâm vào cục diện bế tắc, chúng ta phải xử lý thế nào? Chưa biết chừng còn bị phản công.”

“Trên chiến trường vốn cũng có thể dùng lòng người để tính toán. Chứ cứ bảo thủ cẩn trọng quá mức như thế, chắc chắn việc lớn khó thành!”

Tiếng la ầm ĩ bên tai không dứt, Lăng Kỳ Yến lười biếng dựa lệch qua một bên ghế, hờ hững nghe, cuối cùng cũng biết đám người kia đang tranh luận điều gì.

Một bên nói cần phải tấn công thành Phong Nhật trước, sau đó chuẩn bị đầy đủ xuất phát đến đô thành Ba Lâm Đốn.

Một bên khăng khăng phải thừa dịp đang có ưu thế, thẳng tay hạ đô thành Ba Lâm Đốn, tốc chiến tốc thắng.

Dường như ai cũng có lý, cố chấp với ý kiến của mình, không thuyết phục được đối phương.

Lăng Kỳ Yến cảm thấy nhạt nhẽo, nghiêng đầu nhìn Ôn Doanh đứng phía sau án thư. Hắn đang trầm ngâm nhìn bản đồ trên án thư, tựa như không để ý người bên dưới đang nói gì.

Tầm mắt của Lăng Kỳ Yến quay lại đám người đang tranh chấp, đều là tham tướng và du kích. Y nhìn bọn họ chằm chằm trong chốc lát rồi lại dời mắt đi.

Mắt thấy mùi thuốc súng của hai bên càng ngày càng nồng nặc, cuối cùng Phó soái Trương Thương cắt ngang cuộc cãi vã của những người kia, hỏi Ôn Doanh: “Ý của Vương gia thế nào?”

Trong lều an tĩnh trong tích tắc.

Ôn Doanh giương mắt, ánh mắt không có gợn sóng kia quét xuống dưới, nhàn nhạt nói: “Truyền lệnh xuống, từ mai toàn quân nhổ trại tiến về phía tây, hạ thành Phong Nhật trước.”

“Vương gia, ngài cân nhắc lại đi. Tuy

thành Phong Nhật kia có ít lính phòng thủ, nhưng xây dựa vào núi, dễ thủ khó công…”

Có người không phục, vẫn cố thuyết phục hắn thay đổi quyết định. Ôn Doanh lạnh lùng cắt ngang: “Ý ta đã quyết, các ngươi không cần phải nhiều lời, tất cả lui xuống chuẩn bị đi.”

Bây giờ Ôn Doanh ở trong quân, không tới mức nhất ngôn cửu đỉnh nhưng cũng vô cùng uy tín, không còn ai dám cãi lại hắn. Thấy hắn đã quyết định xong, những người khi nãy không tán thành cũng chỉ có thể nhận lệnh.

Đợi trong lều không còn ai khác, Lăng Kỳ Yến đứng dậy đi tới, bó tay nằm úp sấp trên bàn, cười nhìn Ôn Doanh: “Nhìn ra là ai không được bình thường rồi à?”

“Ừm.” Ôn Doanh gật đầu.

“Ngươi định tương kế tựu kế sao?”

Ôn Doanh hỏi y: “Ngươi cảm thấy với tính cách của Thái tử, gã sẽ làm gì để đối phó ta?”

Lăng Kỳ Yến xì một tiếng, nói: “Chắc chắn tên chó kia hận không thể gi.ết chết ngươi, chết trên chiến trường là tốt nhất.”

Lông mày Lăng Kỳ Yến nhảy dựng lên: “Nó sẽ không thông đồng với địch chỉ vì đối phó với ngươi chứ?”

“Vì sao lại không?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại.

Lăng Kỳ Yến không phản bác được. Hoàng thái tử đương triều thông đồng với địch phản quốc, nói ra thật là buồn cười. Nhưng tên chó Lăng Kỳ Ngụ kia là tên tiểu nhân bỉ ổi nham hiểm, chỉ cần Ôn Doanh có thể chết ở bên ngoài, không gây uy hiếp tới vị trí thái tử của gã nữa, cho dù có kéo theo vô số tướng sĩ chôn cùng, cũng chưa chắc gã đã để trong lòng.

Ngón tay thon dài của Ôn Doanh chỉ trên bản đồ, để Lăng Kỳ Yến xem: “Từ thảo nguyên Mạt Lạc đến thành Phong Nhật chỉ có hai con đường, một trong số đó phải đi qua hẻm núi phía đông nam. Nếu quân trông coi thành Phong Nhật mai phục ở đây, quân ta cứ như vậy mà đi qua, ắt sẽ thương vong nặng nề. Những chủ soái đã có chút kinh nghiệm sẽ không chọn con đường này.”

Lăng Kỳ Yến cau mày: “Vậy con đường còn lại thì sao?”

“Một con đường khác tiến vào từ mặt chính phía đông, phải vượt qua núi Phong Nhật. Núi này không cao cũng không thấp, không khó để đại quân đi qua, thế nhưng có một vấn đề.”

Lăng Kỳ Yến nắm ống tay áo của hắn: “Điện hạ tốt, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu.”

Ôn Doanh trở tay nắm lấy tay y: “Ừm. Trên núi này nhiều cây cỏ, ngày xuân gió lớn, phóng hỏa thì cháy rất dễ dàng. Chỉ cần nắm chắc thời gian quân ta lên núi, thả một cây đuốc, chắc chắn có thể khiến quân ta rối như tơ vò. Nếu như trong quân thực sự có người thông đồng với địch, việc này không khó thực hiện.”

“… Vậy ngươi hoãn lại đi? Đi đường nào cũng đều là đường chết, bây giờ bắt kẻ thông đồng với địch ra không được sao?”

“Không được.” Ánh mắt Ôn Doanh lạnh xuống: “Nếu bắt người ra quá sớm, dù phía sau có liên quan đến Hoàng thái tử, nhưng chuyện xảy ra vẫn chưa thể đánh gục gã. Chỉ có thể biến chuyện tiết lộ bí mật quân sự trở thành sự thật, khiến bệ hạ tức giận, gã mới có thể mượn cớ không cam tâm để xuống tay ác độc với người sau lưng mình.”

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì buồn cười, nói: “Ngươi hiểu rõ phụ hoàng của ngươi thật. Nhưng nếu như thật sự phóng hỏa, ngươi tương kế tựu kế như vậy chẳng phải sẽ gây thương vong nặng nề sao?”

“Không đâu.”

“Vì sao lại không?”

Ôn Doanh ung dung nói: “Ta đã cho người xem thiên tượng, năm ngày sau vùng này sẽ có mưa to. Thừa dịp trời sắp mưa mà lên núi, có phóng lửa cũng không sợ. Nếu ta đoán không sai, bọn chúng muốn thừa dịp này mà một lưới bắt hết quân ta. Trừ hai vạn người trong thành Phong Nhật, e là có binh mã khác đến đây trợ giúp. Đêm hôm qua ta đã nhận được tin tức thám tử ở đô thành Ba Lâm Đốn đưa tới. Dường như binh mã bên kia đang có dị động, có lẽ người Ba Lâm Đốn sẽ điều một phần quân lính đến bên này.”

Lăng Kỳ Yến sáng tỏ: “Chẳng trách ngươi khư khư muốn tương kế tựu kế. Nếu vậy, vừa có thể dẫn quân trông giữ thành Phong Nhật ra, còn có thể mượn cơ hội phân tán binh lực của đô thành bọn họ… Nhưng thế chẳng phải là sẽ đánh một trận ác liệt sao? Có thể đánh thắng được ư?”

“Vì sao đánh không thắng?” Ôn Doanh dời mắt nhìn về phía y.

“… Ngươi đừng có tự tin quá.”

“Không đâu, chúng ta cũng có viện quân.”

Lăng Kỳ Yến nghe không hiểu: “Viện quân ở đâu?”

Ôn Doanh dời mắt, hờ hững ném ra ba chữ: “Tộc Thứ Liệt.”

Ồ?

Ban đêm.

Ôn Doanh nghị sự với mọi người, sắp xếp tác chiến tấn công thành Phong Nhật. Lăng Kỳ Yến lười nghe, đến chuồng ngựa chơi với Tiểu Yêu Tinh.

Gần đây Tiểu Yêu Tinh đến kỳ đ.ộng dục, rất thân thiết với Hắc Phong của Ôn Doanh. Lăng Kỳ Yến lại chê vô cùng, sai người tách hai đứa nó ra, không cho quấn chung một chỗ, mất công bọn nó lại sinh ra một con ngựa con xấu xí đen không ra đen, vàng không ra vàng.

Bởi vì điều này, mấy ngày nay Tiểu Yêu Tinh vô cùng gắt gỏng, nhìn thấy Lăng Kỳ Yến cũng né tránh.

Lăng Kỳ Yến cầm bàn chải tự tay chải bờm cho nó, thản nhiên dạy dỗ: “Cha ngươi muốn tốt cho ngươi thôi. Khuê nữ ngốc nghếch, thứ đen thui xấu xí kia có gì tốt, ngươi nhịn một chút đi, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một tiểu lang quân đẹp đẽ, xứng với ngươi.”

Tiểu Yêu Tinh xoay người, không để ý đến y nữa.

Lăng Kỳ Yến tiếp tục trêu nó: “Cáu kỉnh quá nhỉ? Tóm lại, ngươi không được tự chủ trương chuyện hôn nhân. Cha ngươi không đồng ý gả ngươi cho thứ xấu xí kia đâu.”

Ôn Thanh dẫn theo tiểu đội của cậu đang đi tuần đêm. Lúc đi ngang qua chuồng bên này nhìn thấy Lăng Kỳ Yến, định lại chào hỏi y thì nghe một câu như vậy, phì cười.

“Ca, huynh nói như vậy là không đúng. Trong chuyện này, dưa hái xanh thì không ngọt. Nếu Tiểu Yêu Tinh và Hắc Phong tình nguyện bên nhau, huynh cần gì phải dùng gậy đánh uyên ương?”

Lăng Kỳ Yến không đồng ý: “Tên nhóc thối nhà ngươi, chưa đủ lông đủ cánh, biết cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt hả? Đừng có học cái vẻ nho nhã rồi dùng linh tinh khắp nơi.”

“Đương nhiên là đệ biết rồi.” Ôn Thanh vỗ ngực một cái: “Đệ mười bảy tuổi rồi, sao huynh lại nói là chưa đủ lông đủ cánh? Lưỡng tình tương duyệt giống như huynh và Vương gia vậy, đâu phải đệ không hiểu.”

Lăng Kỳ Yến đang vuốt lông cho Tiểu Yêu Tinh chợt dừng tay lại.

… Lưỡng tình tương duyệt?

Y và Ôn Doanh?

Chưa nghĩ rõ ràng mà y đã đỏ mặt rồi, cũng may Ôn Thanh ngờ nghệch vẫn chưa phát hiện, còn cằn nhằn nói sau này áo gấm về làng, phải lấy cô gái đẹp nhất trong thôn, cũng muốn lưỡng tình tương duyệt với người ta.

Lăng Kỳ Yến ngắt lời cậu: “Ngươi chỉ biết thế thôi à? Vương gia cố ý dẫn ngươi đến đây là muốn ngày sau ngươi lên làm đại tướng quân. Làm đại tướng quân lấy danh môn quý nữ ở Thượng Kinh không tốt sao, lấy con gái ở nông thôn cái gì?”

Không chờ cho Ôn Thanh đáp lại, Lăng Kỳ Yến đã ném bàn chải, phất ống tay áo rời đi, không để cho người nào phát hiện ra y đang hoảng hốt trong lòng.

Y không trở về lều mà đi ra con suối sau doanh trại.

Đã rời khỏi nơi đèn đuốc sáng rực, dưới đêm trăng, Lăng Kỳ Yến giơ tay xoa mặt, mới phát hiện ra hai gò má mình nóng hổi.

Tim đập bịch bịch một cách không khống chế nổi, tinh thần y hoảng hốt. Trong đầu bỗng xoẹt qua rất nhiều chuyện trong dĩ vãng, cuối cùng dừng lại ở hôm Ôn Doanh nắm cương ngựa của y, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, hỏi y thích là gì.

Có thứ gì trong đầu y nổ ầm ầm như pháo hoa.

Dường như trong một thoáng, y đột nhiên hiểu ra vì sao Ôn Doanh lại giận y, vì sao thường xuyên nói được nửa câu lại không chịu nói thêm gì nữa, vì sao nhất định phải giữ y bên người, nói muốn lấy y làm vương phi.

Hình như y càng ngày càng quan tâm đến cảm xúc vui sướng hay đau buồn của người kia, muốn độc chiếm đối phương, có cơ hội cũng không muốn chạy nữa, cam tâm tình nguyện đồng ý về kinh với người kia.

Trong lòng có đủ thứ cảm xúc phức tạp đang nổi lên cuồn cuộn, cuối cùng y kết luận đó là niềm vui sướng và hài lòng đầy khó hiểu. Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ, thì ra đây mới là thích nhỉ?

Trước đây y thực sự ngốc quá.

Nghĩ lung tung một lát, y lơ đãng giương mắt, chú ý thấy hình như ở rừng cây đằng trước có bóng người thoáng qua. Thấp thoáng nghe được tiếng vó ngựa từ xa, những suy nghĩ tình tứ kia lập tức tan biến hết.

Nghĩ đến điều gì đó, Lăng Kỳ Yến chợt rùng mình. Đang muốn đuổi theo sau nhìn cho rõ xem là gì, đột nhiên eo bị kéo lại từ phía sau.

Hơi thở quen thuộc đến gần, trong phút chốc tinh thần Lăng Kỳ Yến trở nên thả lỏng. Y trở tay bắt lấy bàn tay trên eo mình: “Ngươi làm gì đấy?”

Ôn Doanh đè thấp âm thanh xuống, ghé vào tai y, nói: “Kệ hắn, ta đã phái người đi theo rồi.”

“Là ai thế?”

“Có người phái hắn đi truyền tin.”

Tiếng của Ôn Doanh quá gần, hơi ấm thổi vào tai y. Lăng Kỳ Yến hơi mất tự nhiên, chẳng quan tâm hỏi han chuyện này nữa. Nhưng cảm xúc rung động lúc nãy lại ùa về, còn có xu hướng trầm trọng hơn.

“… Ngươi buông ta ra, đang ở bên ngoài đó, đừng để người ta thấy được, còn ra thể thống gì.”

Đôi môi khô ráo của Ôn Doanh đụng một cái lên vành tai y, nghe lời buông tay ra.

Trở lại lều, Lăng Kỳ Yến vẫn sững sờ như cũ, nhìn chằm chằm gương mặt của Ôn Doanh.

Ôn Doanh cởi áo giáp trên người xuống, nhìn thấy vẻ mặt này của y, hỏi: “Sao vậy?”

Lăng Kỳ Yến mất tự nhiên mà dời tầm mắt, rồi lại nhìn lên mặt Ôn Doanh, vô thức nuốt nước bọt một cái: “Ngươi tới đây.”

Ôn Doanh nhìn y, không động đậy.

Lăng Kỳ Yến cuống lên: “Ta bảo ngươi tới đây, nhanh lên.”

Sau một hồi giằng co ngắn ngủi, Ôn Doanh đến gần y.

Lăng Kỳ Yến giơ tay lên, chọt vào lồ.ng ngực hắn, buông mắt, nói: “Tú tài nghèo, hình như ta thật sự rất thích ngươi. Ngươi nói xem sao lại kỳ lạ như vậy, ta vừa nhìn thấy ngươi đã vui như mở cờ trong bụng, tim đập như trống. Ta cũng không muốn ngươi cưới người khác. Trước đây ta còn muốn tặng người cho ngươi, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến có người lại gần ngươi thôi, ta đã muốn đuổi hết bọn họ đi. Đây là kiểu thích mà ngươi nói, có đúng không?”

Ôn Doanh dõi theo mi mắt rung động của y. Lăng Kỳ Yến dè dặt nói đến đây, vẻ mặt hơi thẹn thùng, không phải là đang nói giỡn với hắn.

“Ừm.”

“… Ừm là ý gì hả?”

“Có đúng hay không, tự ngươi từ từ suy nghĩ.”

Lăng Kỳ Yến sững sờ: “Sao ngươi lại như vậy nữa rồi?”

Nói thích y nhưng lại chọc tức y, ép y, bắt nạt y. Người khác nói vợ chồng gắn bó keo sơn, cử án tề mi, chẳng lẽ đều là giả?

Ôn Doanh không chịu nói thêm lời nào.

Hắn đã nhắc nhở quá nhiều, chuyện này, hắn muốn Lăng Kỳ Yến tự mình hiểu rõ, hiểu ra rốt cuộc tình yêu là gì, không nên để lần nào hắn cũng nói cho y nghe.

Trời vẫn còn sớm, Ôn Doanh đọc sách dưới đèn, Lăng Kỳ Yến ở bên cạnh hắn xoay tới xoay lui hai vòng, rút sách trong tay hắn đi, ngồi trên đùi hắn, đối diện với hắn.

“Ngươi nói chuyện với ta.”

Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

“Sách có đẹp hơn ta không?”

Ôn Doanh cau mày: “Ngươi có biết xấu hổ không?”

Lăng Kỳ Yến xỉa cái trán của Ôn Doanh: “Ngươi đừng hỏi ngược lại ta, sách đẹp hay là ta đẹp?”

Bị quấn lấy cả buổi, Ôn Doanh kiên nhẫn trả lời y: “Ngươi đẹp.”

Lăng Kỳ Yến nghe vậy càng không vui: “Nếu ta đẹp, vì sao ngươi cứ đọc sách mà không nhìn ta, ngươi còn không để ý đến ta nữa chứ.”

Ôn Doanh chưa kịp nói gì, y đã tiếp tục giận dỗi: “Ngươi luôn vô duyên vô cớ nổi giận, hoặc là bơ luôn ta. Ta đâu phải con giun trong bụng ngươi chứ, đâu phải lúc nào cũng đoán được rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi không thể nói thẳng ra với ta sao? Đến bây giờ ngươi cũng chưa từng cười với ta. Dường như ta phát hiện ra, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho ngươi vui vẻ, ngươi không thể dạy ta sao?”

Con ngươi của Ôn Doanh khẽ chuyển động: “Ngươi muốn ta dạy cho ngươi?”

Lăng Kỳ Yến gật đầu: “Ngươi muốn ta làm thế nào, cứ việc nói thẳng “

Sau một lúc im lặng, Ôn Doanh giơ tay, bụng ngón tay cái đụng lên môi của mình một cái.

Lăng Kỳ Yến lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn choàng lấy cổ của hắn, dán môi mình lên môi hắn.

Hai đôi môi quấn quýt, Lăng Kỳ Yến ú ớ lầu bầu: “Chuyện này có gì mà không thể nói, muốn ta hôn ngươi thì cứ nói thẳng là được rồi, ngươi xấu hổ đúng không?”

Ưm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui