Nửa giờ trước.
Quản lý Trương gọi mọi người trong văn phòng: “Mọi người à! Ai muốn đi chung xe với tôi thì bây giờ chúng ta xuất phát thôi!”
Diêu Tông vừa hay đi ngang qua: “Quản lý Trương, mọi người đi đâu vậy?”
Quản lý Trương nói: “Liên hoan chào mừng nhân viên mới, tôi tới góp vui, Tiểu Hạ nói bên đường Tây Ngũ mới mở một quán đồ nướng rất ngon, sếp Diêu có muốn đi cùng với mọi người tới đó nếm thử xem sao không?”
Đường Tây Ngũ? Quán đồ nướng?
Không hiểu sao Diêu Tông lại có đôi chút dự cảm, anh ấy hỏi thử: “Quán đó tên là gì vậy?”
“Hình như tên là Bếp Nhỏ Của Ôn thì phải?”
Diêu Tông quay đầu đi khỏi văn phòng: “Vậy để tôi đi hỏi thử xem sếp Tống có đi không.”
Quản lý Trương: “???”
Tại sao lại lôi cả sếp Tống tham gia vào chuyện này vậy?
Ngoại trừ tiệc tất niên cuối năm của công ty là sếp Tống sẽ tham gia ra, còn bình thường các buổi tụ họp từ lớn tới nhỏ trong công ty anh chưa bao giờ tham gia, nói gì tới buổi gặp mặt mừng nhân viên mới nhỏ xíu thế này.
Không ngờ cuối cùng Tống Thời Ngộ lại tới thật.
Đúng là làm mọi người được một phen ngạc nhiên rớt hết cả mắt kính.
Hai ông chủ của công ty đều có mặt, các sếp lớn khác nghe vậy cũng đòi đi cùng, mấy nhân viên lanh lợi cũng tới góp vui, đương nhiên, ngoại trừ các sếp và nhân viên mới ra, những người khác phải tự trả tiền.
Nội bộ công ty bắt đầu thảo luận sôi nổi xem có phải trong số nhân viên mới lần này có nhân vật nào ghê gớm không mà cả hai ông chủ lại đều góp mặt như vậy.
Diêu Tông tới thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm, dù sao anh ấy cũng luôn gần gũi với mọi người, bình thường anh ấy cũng hay góp mặt trong các buổi tụ tập lớn nhỏ của anh em nhân viên trong công ty.
Thế nhưng, Tống Thời Ngộ thì khác. Mặc dù anh tự nhận bản thân là người “ôn hòa, thân thiện”, “bình dị, gần gũi” nhưng ở trong mắt những người chưa thân thiết với anh thì anh chẳng khác gì thần tiên bay trên trời, chỉ có thể nhìn từ xa.
Lần này, không ngờ anh lại tham gia buổi tụ tập của nhân viên mới, đúng là tiên giáng trần.
Để được tiếp xúc với “tiên nhân” ở khoảng cách gần, không ít nhân viên sẵn sàng bỏ tiền túi để tới đây tham dự, số lượng người báo danh tham gia trong nhóm tăng vọt, cuối cùng trưởng phòng Triệu của phòng hành chính thấy không ổn nên kịp thời ngăn lại.
Thế nhưng, cuối cùng buổi tụ tập vốn chỉ có mười hai người vẫn mở rộng lên tới con số hai mươi ba.
Hai chiếc bàn ghép lại với nhau và thêm hai bàn khác nữa.
...
Mọi người đều đang đoán xem vì sao Tống Thời Ngộ lại giáng trần.
Ở đây, ngoài Diêu Tông biết rõ nội tình ra thì chỉ có thư ký Chu nhìn thấy Ôn Hoa nên mơ hồ đoán ra được.
Ôn Hoa cũng nhìn thấy Tống Thời Ngộ, mặc dù vui mừng nhưng cậu ấy không hề tùy tiện lại đó chào hỏi, dù sao khoảng cách giai tầng xã hội giữa cậu ấy với Tống Thời Ngộ quá lớn, tùy tiện lại đó chào người ta chưa biết chừng sẽ làm Tống Thời Ngộ mất mặt, cho nên Ôn Hoa giả vờ như không quen biết anh.
Dần dần quán cũng đông khách lên.
Trần San San phải phục vụ nhiều khách như vậy nên có phần quá tải, Hạ Trừng chủ động đứng dậy hỗ trợ mang đồ ra cho hai chiếc bàn ghép.
Có người không khỏi nói đùa: “Ôi! Hạ Trừng, đây không phải là cửa hàng nhà cậu đấy chứ? Sao tích cực thế.”
Có người cười phụ họa: “Có thể lắm, chúng tôi chọn chỗ này là do cậu ấy nhiệt tình đề cử đấy.”
Diêu Tông cảm thấy chiếc tủ lạnh hình người bên cạnh mình bắt đầu làm lạnh.
Hạ Trừng bưng hai đĩa cơm rang vừa rang xong ra, cười nói: “Mọi người không cần quan tâm đây có phải quán nhà tôi hay không, chỉ cần nói xem đồ ăn có ngon hay không là được.”
Quản lý Trương đang cầm một xiên thịt cừu nướng, nghe vậy đáp: “Chà, đúng là ngon thật, mùi vị chuẩn hơn hẳn thịt cừu nướng Tân Cương tôi ăn ở các quán khác, thịt cừu đậm vị và thơm chứ không bị hôi.”
Hạ Trừng cười, chia hai đĩa cơm rang ra để ở hai đầu: “Mọi người ăn thử cơm rang trứng này đi, đảm bảo mọi người chưa từng ăn ở quán nào khác ngon bằng.”
Trưởng phòng Triệu cười, nói đùa: “Tiểu Hạ, cậu mèo khen mèo dài đuôi đấy à?”
Diêu Tông cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ chiếc tủ lạnh hình người bên cạnh mình bắt đầu có mùi chua.
Đúng lúc này, Tạ Khánh Phương ở quán bên cạnh dẫn theo nhân viên phục vụ bê hai đĩa cá nướng nguyên con xốt ớt kiểu Trùng Khánh sang, tươi cười tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là mẹ của Hạ Trừng, hai đĩa cá này tôi mời, mong mọi người quan tâm, chiếu cố Hạ Trừng nhiều hơn.”
Hạ Trừng không ngờ Tạ Khánh Phương lại xuất hiện đột ngột như vậy, bất đắc dĩ nói: “Giờ thì mọi người đều biết quán này không phải quán nhà tôi rồi đấy, quán kế bên mới là quán của nhà tôi.”
Mọi người ngạc nhiên, bật cười.
Chu Mạn nở nụ cười xinh xắn với Tạ Khánh Phương: “Cháu chào dì, cảm ơn dì ạ, bọn cháu sẽ ăn thật ngon miệng ạ.”
Cô ta vừa mới quan sát cửa hàng cá nướng bên cạnh kia, mặt tiền của quán đó rộng gấp hơn hai lần quán này, việc làm ăn có vẻ cũng rất tốt, không biết đã mở quán bao nhiêu lâu rồi.
Có người hỏi đùa: “Dì ơi, sau này chúng cháu tới quán của dì ăn cá có được giảm giá không ạ?”
Tạ Khánh Phương cười nói: “Đương nhiên rồi! Chỉ cần mọi người tới, nhất định dì sẽ tiếp đãi nhiệt tình.”
Tạ Khánh Phương thức thời nói đùa mấy câu, chào hỏi xong, đưa cá cho họ rồi ra về.
Bầu không khí càng trở nên hòa hợp, vui vẻ hơn.
Chỉ có Diêu Tông là thấy còn chưa đủ, kề vào tai Tống Thời Ngộ khích đểu: “Người ta “nhất cự ly, nhì tốc độ” kìa.”
Tống Thời Ngộ mỉm cười nhìn anh ấy, ánh mắt u ám, lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với nụ cười dịu dàng trên môi.
Diêu Tông ngậm miệng.
...
Hạ Trừng thỉnh thoảng lại chạy vào với Ôn Kiều, tranh thủ vừa bê đồ vừa nói với cô mấy câu.
“Ồ, mọi người có phát hiện ra không, cô gái nấu ăn trong bếp xinh phết chứ đùa.”
Một đồng nghiệp nữ chợt nói.
Mọi người lập tức nhìn vào trong bếp.
Một đồng nghiệp nam khác nói: “Chứ không thì sao Hạ Trừng lại cứ loanh quanh trong đó suốt như vậy chứ?”
Chu Mạn tỏ ý không vui, nói: “Hạ Trừng vào đó để lấy đồ mà, anh đừng đùa linh tinh.”
Tống Thời Ngộ làm Diêu Tông lạnh cóng không chịu nổi nữa, Diêu Tông chợt đứng dậy, nói với vào trong bếp gọi Ôn Kiều: “Ôn Kiều, từ từ hẵng làm, ra đây ngồi một lát đã.”
Không chỉ Ôn Kiều mà các đồng nghiệp đang ngồi ở bên ngoài cũng đều ngẩn người, bao gồm cả Hạ Trừng vừa bê hai đĩa đồ ăn nguội ra đây và Trần San San đang lau dọn một chiếc bàn khác.
Ôn Kiều không ngờ Diêu Tông lại đột nhiên gọi mình, cô nghiêng đầu, thấy hơn chục cặp mắt bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm mình, trong đó có cả Tống Thời Ngộ.
Da đầu cô tê rần. Lúc đầu cô muốn giả vờ như mọi người không quen biết nhau, những mong bình an vô sự, không ngờ Diêu Tông lại đột nhiên gọi cô, cô đành phải giả vờ bình tĩnh, để dao xuống, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, đi ra ngoài chào khách.
Diêu Tông thấy cô đã ra, lập tức dịch qua một bên nhường chỗ, cười híp mắt nói: “Nào, Ôn Kiều, lại đây ngồi đi.”
Diêu Tông nhường chỗ cho Ôn Kiều ngồi cạnh Tống Thời Ngộ.
Người ngồi quanh hai bàn đều kinh ngạc và tò mò nhìn cô.
Ôn Kiều đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô thấy cả người mất tự nhiên, không chút nghĩ ngợi, cười nói: “Không cần đâu, mọi người cứ ngồi đi, ăn nhiều một chút vào nhé, tôi vẫn còn mấy món nữa chưa nấu xong, tôi vào trong bếp đã.” Nói rồi, cô định bỏ đi luôn.
“Không vội, trong quán hiện tại chỉ có mấy người bọn tôi thôi, trên bàn còn nhiều đồ ăn lắm, vừa rồi mẹ của Hạ Trừng còn mang cho mấy đĩa cá nướng nguyên con xốt ớt nữa, tạm thời không lo thiếu đồ ăn đâu.” Diêu Tông như thể đã nhìn thấu ý đồ bỏ trốn của Ôn Kiều, anh ấy đi vòng qua bàn, tới kéo Ôn Kiều lại ngồi vào chỗ mình vừa ngồi, đồng thời nói to: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bà chủ của quán nướng này, Ôn Kiều, cô ấy đồng thời cũng là bạn của sếp Tống của chúng ta, đương nhiên cũng là bạn của tôi nữa.” Anh ấy nói đùa: “Sau này mọi người tới đây ăn khuya thì cứ báo tên sếp Tống để được giảm giá nhé.”
Lời này của Diêu Tông khiến mọi người đã ngơ ngác nay còn ngơ ngác hơn.
Cứ tưởng cô là bạn của sếp Diêu, tại sao lại biến thành bạn của sếp Tống?
Thư ký Chu lập tức hiểu ra vì sao sếp Tống lại tới đây.
Ôn Kiều bị ấn xuống ngồi cạnh Tống Thời Ngộ, cả người cô cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, nghe Diêu Tông giới thiệu như vậy, cô chỉ còn nước nở nụ cười phụ họa lịch sự nhưng vẫn không giấu được ngượng ngập, mặc dù cơ thể đã cứng ngắc nhưng nét mặt vẫn tỏ ra hết sức tự nhiên, phóng khoáng, cô cười nói: “Vậy thì hoan nghênh mọi người sau này tới đây ủng hộ việc làm ăn của quán tôi nhé.”
Các đồng nghiệp đều rất nể mặt, nhao nhao đồng ý.
Bầu không khí náo nhiệt một cách giả tạo.
Hạ Trừng để hai đĩa đồ ăn nguội trên tay xuống bàn rồi cũng ngồi xuống, chỗ ngồi của anh ấy chếch chéo so với Tống Thời Ngộ, vừa hay đối diện với Ôn Kiều ngồi bên cạnh Tống Thời Ngộ.
Hạ Trừng rất ngạc nhiên, không ngờ hai người nhìn như hoàn toàn không hề cùng một thế giới lại quen biết nhau.
Ôn Kiều ngồi bên bàn ăn, không khỏi chú ý thấy các nhân viên nữ ngồi ở đây đều rất trẻ trung, ăn mặc cầu kỳ, xinh đẹp, trời nóng như vậy nhưng trên người họ không hề có chút vết dầu mỡ nhếch nhác nào, vẫn rất sạch đẹp.
Còn cô thì ướt đẫm mồ hôi, người ám đầy mùi dầu mỡ, mặc áo phông quần bò, để mặt mộc. Cô và những cô gái ấy dường như là người thuộc hai thế giới khác nhau.
Bình thường cô cũng không để tâm chuyện này, cũng không cảm khái vô nghĩa như vậy nhưng vì lúc này cô đang ngồi cạnh Tống Thời Ngộ.
Trái tim cô như bị người ta rạch nhẹ một nhát dao, chảy ra chất lỏng chua xót.
Đúng lúc này, một bát cơm rang đặt xuống trước mặt cô.
Cô thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tống Thời Ngộ thu tay về.
Tống Thời Ngộ không nói gì, xúc cơm rang cho cô xong lại bóc đôi đũa dùng một lần cho cô, động tác thuần thục, tự nhiên như thể đã làm như vậy vô số lần.
Tất cả mọi người ngồi quanh chiếc bàn này đều bất giác dõi theo động tác của Tống Thời Ngộ.
Mặc dù mọi người kiểm soát biểu cảm trên mặt mình rất giỏi, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục cười đùa nhưng trong lòng lại đang chịu đựng một cơn rung chấn dữ dội.
Quản lý Trương ngồi đối diện Tống Thời Ngộ không chỉ thấy sốc trong lòng mà ngay cả con ngươi cũng run lên theo.
Nụ cười đông cứng lại trên mặt Hạ Trừng, ánh mắt anh ấy cũng thay đổi.
Ôn Kiều kinh ngạc nhìn Tống Thời Ngộ.
Mặc dù mọi người đều đang nói đùa nhưng tất cả đều không còn tâm trạng để đùa nhau nữa, chín phần mười lực chú ý đều dồn vào bát cơm rang kia.
“Ăn một chút đi.” Tống Thời Ngộ khẽ nói.
Ôn Kiều sững sờ nhận lấy đôi đũa anh đưa, cô có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn trộm mình, nhất thời ăn không được mà không ăn cũng không xong, hiện tại, cô không hề thấy ngon miệng một chút nào nhưng mọi người đều đang nhìn cô, cô không thể không ăn được, đành nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm đũa chuẩn bị ăn mấy miếng.
Đũa vừa cắm vào bát cơm thì Ôn Kiều tinh mắt thấy có khách tới, cô lập tức như được giải thoát, không chút do dự để đũa xuống, đứng dậy, cười vô cùng chân thành: “Mọi người cứ ăn thong thả nhé, khách tới rồi, tôi đi làm việc đã.”
Tống Thời Ngộ liếc nhìn bát cơm rang mà Ôn Kiều vẫn chưa ăn miếng nào.
Diêu Tông quay lại đây ngồi: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi đấy.”
Tống Thời Ngộ thôi không nhìn nữa, cũng không thấy nói gì.
...
Chín rưỡi tối, mọi người đã ăn gần xong, đang hò hét sắp xếp xem ai ngồi xe ai về.
Hạ Trừng chạy lại chìa tay ra với Ôn Kiều, ôm vẻ mặt hết sức chờ mong tới đòi quà: “Quà của tôi đâu?” Không đợi Ôn Kiều từ chối, anh ấy nói ngay: “Cô đã nói là ăn xong sẽ đưa cho tôi rồi.”
Ôn Kiều không tìm được lý do gì để từ chối, đành đi vào trong lấy món quà cô mua lúc chiều ra: Một chậu cây hoa xương rồng giá bốn mươi ba tệ. Sợ có vẻ quá qua loa, cô còn mua thêm một tờ giấy gói quà về, tự tay gói phần chậu hoa bên dưới lại để nó trông giống một món quà hơn.
Ngón tay thon dài của Hạ Trừng gẩy nhẹ bông hoa xương rồng màu đỏ nhỏ xinh ở phía trên, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ ôm ấp chờ mong: “Đây là cô tự gói à?”
Ôn Kiều hơi ngượng ngùng: “Tôi chỉ gói đại lại thôi.”
Khóe môi Hạ Trừng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, anh ấy vui vẻ nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Ôn Kiều không ngờ một món quà mang tính đối phó cũng có thể làm Hạ Trừng vui như vậy, cô không nhịn được cũng mỉm cười theo.
Diêu Tông thấy hai người đằng đó nhìn nhau cười tạo nên một khung cảnh đầy đẹp đẽ, rồi lại nhìn về phía Tống Thời Ngộ đã quay lưng bỏ đi, bất đắc dĩ lắc đầu.