Kế hoạch không bắt kịp sự thay đổi, nói không chừng đến lúc đó Ôn Hoa lại tìm được một đường ra tốt hơn cũng nói không chừng.
Cho nên bây giờ Ôn Hoa chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mình như vậy chứ cũng không nói cho Ôn Hoa biết.
Cô lặng lẽ lập kế hoạch, không có hi vọng gì xa vời, chỉ làm đến nơi đến chốn dựa theo mục tiêu của mình, cứ từng bước từng bước tiến về phía trước, chỉ cần như thế trong lòng cô đã cảm thấy rất yên tâm.
Đợi đến lúc thu dọn xong trong tiệm, đóng cửa tiệm lại thì đã là bốn giờ ba mươi phút sáng, trên con đường này ngoại trừ cửa hàng nhà cô thì cũng chỉ có cửa hàng giá rẻ 24h là chưa đóng cửa, chỉ có điều cuối tuần được nghỉ nên đơn đặt thức ăn ngoài ngày mai sẽ ít đi rất nhiều, bọn họ có thể ngủ thêm một lát.
Cả ngày hôm nay Ôn Kiểu trôi qua trong cảm giác vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ, bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh về đến nhà tắm sơ qua rồi đi ngủ.
Ôn Hoa cũng ngáp liên tục.
Hai người vừa đi đến dưới lầu đã nhìn thấy chỗ đó có một chiếc xe con màu đen quen thuộc đang đỗ, đèn xe màu cam chợt lóe lên, hai người đều nhìn thấy người đang ngồi trong xe.
Bước chân của Ôn Kiều dần chậm lại.
Ôn Hoa biết ý nói: “Chị Ôn Kiều, em đi lên trước đây.”
Tống Thời Ngộ bước từ trên xe xuống, sau đó một tiếng ầm đóng cửa xe vang lên.
Bây giờ Ôn Kiều đang rất mệt mỏi về thể xác, nhìn thấy Tống Thời Ngộ cô chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô như chết lặng đi qua chỗ anh, lướt qua người anh như mất cảm giác, coi anh như không tồn tại. Cô vào nhà, bước đến cầu thang, đi lên được ba bốn bậc thang mới nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau trong không gian yên tĩnh.
Cô khẽ cắn môi, vẫn coi anh như không tồn tại, tiếp tục đi lên, bóng đèn trong cầu thang kiểu cũ đã bám đầy bụi bẩn, ánh sáng lờ mờ tỏa ra chỉ có thể dùng để nhìn rõ dưới chân, cô biết Tống Thời Ngộ vẫn đang đi theo mình.
Ôn Kiều cắm đầu đi thẳng một mạch lên lầu ba, tiếng bước chân sau lưng vẫn vang lên nhịp nhàng từng bước một.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, bỗng nhiên dừng bước, xoay người sang chỗ khác.
Tống Thời Ngộ cũng lập tức dừng bước, đứng ở chỗ bậc tam cấp thứ ba, từ dưới lên nhìn thẳng vào cô.
Bỗng nhiên cổ họng Ôn Kiều như bị nghẹn lại, cô nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ lúc này của Tống Thời Ngộ, sắc mặt anh có hơi tái, dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn cầu thang khiến sắc mặt càng tái hơn. Có lẽ do không ngờ cô sẽ bất ngờ quay người lại nên cô cũng nhìn thấy được đôi chút kinh ngạc trong đôi mắt lạnh lùng, sâu thăm thẳm kia của anh. Hình như đây là lần đầu tiên anh để lộ dáng vẻ “Yếu đuối” như này trước mặt cô, trông anh bây giờ giống như chỉ cần cô muốn là có thể dễ dàng làm anh bị thương vậy.
Cơn tức giận sắp lao ra khỏi lổng ngực Ôn Kiều đột nhiên tan thành mây khói.
Cô mềm lòng rồi.
Ôn Kiều bình tĩnh nhìn chằm chằm anh mãi một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên như chấp nhận số phận, cô khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn anh: “Tống Thời Ngộ, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Trước câu hỏi này của cô, Tống Thời Ngộ không nói gì mà chỉ im lặng, nhấc chân bước lên một bậc thang, đến gần cô hơn một chút, anh hơi cúi đầu nhìn xuống, cẩn thận từng li từng lý nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của cô, sau đó thử nhẹ nhàng nắm chặt lại, ngước mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng yêu cầu: “Ôn Kiều, chúng ta làm hòa đi, có được không?”
Nghe thấy anh nói vậy, Ôn Kiều có hơi hoảng hốt.
Cô thường xuyên làm Tống Thời Ngộ tức giận, mặc dù có lúc cô cũng không biết tại sao anh lại tức giận nhưng mỗi lần Tống Thời Ngộ nổi giận, cô đều sẽ chủ động xuống nước tìm anh làm hòa.
Ít nhất là trong trí nhớ của cô, Tống Thời Ngộ chưa bao giờ chủ động làm hòa.
Lần nào cũng đều là cô nói với anh: “Tống Thời Ngộ, chúng ta làm hòa đi, có được không?”
Bây giờ lại đến lượt Tống Thời Ngộ nói với cô câu này.
Bàn tay anh cẩn thận nắm lấy tay cô, không dám nắm quá lỏng nhưng cũng không dám nắm quá chặt, những cử chỉ cẩn thận, dè dặt đến từng li từng tí này cũng đã từng là hành động chỉ thuộc về cô.
Trong lòng Ôn Kiều bỗng chốc dâng lên một nỗi niềm xót xa khôn nguôi, cũng không biết cô đang xót xa cho anh hay là cho chính mình.
Khi đó Tống Thời Ngộ chính là trung tâm thế giới của cô, cuộc sống của cô luôn xoay quanh anh giống như trái đất xoay quanh mặt trời.
Tống Thời Ngộ không vui, cô sẽ nghĩ trăm phương ngàn cách dỗ anh vui.
Tống Thời Ngộ cười một cái với cô, cô chỉ muốn dâng tất cả những thứ tốt nhất mà mình có đến trước mặt anh.
Cho dù là lúc cô nói ra hai chữ chia tay ở trong điện thoại, Tống Thời Ngộ cũng chỉ trả lời lại một câu đầy lạnh lùng: “Em đừng hối hận.”
Ôn Kiều đã từng tin tưởng không chút nghi ngờ rằng tình yêu mình dành cho Tống Thời Ngộ nhiều hơn tình yêu Tống Thời Ngộ dành cho cô.
Cô thích Tống Thời Ngộ là vì thích chính con người anh.
Mà Tống Thời Ngộ thích cô có lẽ chỉ vì thích tình yêu cô dành cho anh.
Đối với cô mà nói, Tống Thời Ngộ như ngôi sao sáng trên bầu trời cao vời vợi, rơi vào trong lòng cô.
Thời niên thiếu, cô cảm thấy có thể gặp được Tống Thời Ngộ là chuyện may mắn nhất cuộc đời, ngôi sao sáng chói mắt như vậy rơi vào trong lòng chính là cô đã chiếm được một món lợi lớn bằng trời.
Đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy như vậy.
Cô đã rất thỏa mãn khi đã từng có rồi cất giấu được ngôi sao sáng lóa mắt này dù ngắn ngủi.
Ôn Kiều rút bàn tay từ trong tay Tống Thời Ngộ ra từng chút, từng chút một.
Bàn tay Tống Thời Ngộ vẫn giữ nguyên ở đó một cách vô ích, khi cô dần dần rút tay ra, trái tim anh cũng từ từ chìm xuống đáy bể.
Ôn Kiều nhìn Tống Thời Ngộ, tuy ánh mắt đầy dịu dàng nhưng lời nói ra lại khiến người đối diện chẳng còn đường lui: “Không được.”
Ngay khi cô nói xong, bầu không khí giữa hai người gần như chìm trong sự im lặng đến rùng mình, khiến con người ta hít thở không thông.
“Tại sao chứ?” Sâu trong đôi mắt Tống Thời Ngộ cuồn cuộn dâng lên cảm xúc tối tăm, u ám, sâu thẳm thẳm, đột ngột trào lên dữ dội, giọng nói lạnh như băng vang lên trong hành lang chật hẹp: “Em thích người khác rồi sao?”
Là Hạ Trùng? Hay là Thiệu Mục Khang?
Trong đầu anh lập tức xuất hiện vài hình ảnh khác nhau khi cô cười nói với hai người đàn ông kia.
Nỗi ghen tị trong lòng anh không thể kiềm chế được mà cuồn cuộn dâng lên, lấn át lý trí.
Tống Thời Ngộ bỗng nhiên lại bước lên thêm một bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn. Anh hoàn toàn không đợi Ôn Kiều trả lời câu hỏi của mình mà chỉ nhìn chằm chằm Ôn Kiều bằng đôi mắt đen láy âm u của mình. Sắc mặt anh u ám, lời nói ra càng lạnh lùng như băng: “Em đừng có mơ.”
Ôn Kiều vô thức lùi về sau một bước, gót chân va vào bậc chân nên người sắp ngã ngửa ra sau, trong lòng cô hoảng hốt, cánh tay quờ quạng cuống quýt muốn túm vào lan can bên cạnh nhưng vừa vung tay lên đã bị cánh tay đang đưa ra của Tống Thời Ngộ nắm lấy, bị anh trở tay nắm lại, kéo về.
Anh cố gắng kiềm chế không kéo cô ôm vào trong lòng mà chỉ để cô đứng vững.
Sau khi đứng vững, theo phản xạ có điều kiện Ôn Kiều lập tức hất bàn tay đang đỡ cô của anh ra, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tống Thời Ngộ, cơ thể cô hơi cứng lại, sau đó từ từ đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Tống Thời Ngộ, tôi không thích người khác nhưng tôi cũng đã không còn thích anh nữa rồi.”
Ngay khi cô nói câu đó xong, dường như sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tống Thời Ngộ lại càng tái hơn, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm cô, không nói một lời nào.
Trong lòng Ôn Kiều cũng không dễ chịu gì, bờ môi cô hơi mím lại, muốn nói gì đó nhưng dường như lại không có lời nào để nói. Cô mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: “Mỗi ngày tôi đều bận đến nỗi chân không chạm đất, mệt mỏi rã rời, không hơi đâu để tiếp tục đối phó với anh đâu. Bây giờ tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, tôi muốn lên lầu đi ngủ. Anh về đi…” Ngừng lại một lúc, sau đó cô lại nói tiếp: “Sau này anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
Ôn Kiều nói xong giống như hạ quyết tâm, không đợi Tống Thời Ngộ trả lời đã quay người chạy lên lầu.
Đằng sau lưng cô, Tống Thời Ngộ cuối cùng cũng mở miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy em thích tôi thêm một lần nữa, không được sao?”
…
Đêm nay Ôn Kiều ngủ không được ngon giấc, cô cứ mê man nửa tỉnh nửa mê, mơ rất nhiều giấc mơ.
Mơ lại năm cuối cùng học lớp mười hai, cô cố gắng hết sức, liều mạng học hành chính vì để thi đỗ đại học ở Lâm Xuyên.
Có một khoảng thời gian cô chịu áp lực lớn, lớn đến nỗi mỗi khi thấy Tống Thời Ngộ gọi điện thoại đến cô sẽ không mừng rỡ, mà trái lại chỉ lo lắng khôn tả, chỉ sợ Tống Thời Ngộ hỏi về chuyện học hành của mình. Thậm chí cô còn không muốn nhận điện thoại của anh, nhiều lần đều viện cớ nói không mang điện thoại bên người cho nên mới không nhận được cuộc gọi.
Ngày này sang ngày khác, mỗi ngày cô đều có một suy nghĩ thường trực trong đầu, đó là nếu như cuối cùng cô không thi đỗ, Tống Thời Ngộ sẽ rất thất vọng về cô.
Nhưng nền tảng kiến thức của cô quả thực quá kém, cô đi sớm về tối, cô gắng học tập, mấy kỳ thi trước đó, cô đều không thi được kết quả tốt mà mình hằng mong, cô cũng không dám nói với Tống Thời Ngộ, chỉ lấy cớ nói một tháng cuối cùng mình phải cố gắng rất nhiều, không thể tiếp tục gọi điện thoại nói chuyện với anh mỗi ngày như thế này được.
Lúc cô nói như thế, tuy Tống Thời Ngộ không vui vẻ gì nhưng cũng đồng ý.
Một lần thi thử cuối cùng, cô phát huy rất xuất sắc, thế mà điểm thi lại có thể chạm đến điểm chuẩn khoa chính quy.
Chủ nhiệm lớp thấy kết quả thi tốt như vậy cũng đặc biệt gọi cô vào văn phòng cổ vũ cô, bảo cô cứ tiếp tục cố gắng như vậy, lại cố gắng thêm một chút, nói không chừng thật sự có thể thi đỗ khoa chính quy.
Một tuần trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, bà nội cô đột nhiên xuất huyết não phải đưa vào bệnh viện, dù biết khoảng thời gian này chính là thời điểm quan trọng của cô nhưng trong nhà thực sự không có ai, người thân không thể không đến trường tìm cô.
Suốt nhiều năm như vậy, bà nội lúc nào cũng bớt ăn bớt mặc, cắn rơm cắn cỏ tích cóp tiền để cho cô đi học đại học nhưng số tiền kia dùng để khám bệnh cho bà nội cũng còn thiếu rất nhiều. Sau này bà Tống cho mượn một số tiền lớn để cô đóng tiền thuốc men cho bà nội, hơn nữa để cô yên tâm, bà ấy còn nói chuyện trả tiền đừng có gấp, bảo cô cứ chuẩn bị thi đại học cho tốt trước đã.
Nhưng bác sĩ lại nói với cô rằng cho dù bà nội giữ được tính mạng thì cũng sẽ có di chứng bại liệt, trông nhà còn có một người bác cả không thể tự chăm sóc bản thân mình được.
Suốt mấy ngày hôm đó, Ôn Kiều cứ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy tương lai là một màu đen tối không có ánh sáng, chỉ trong vòng một đêm cô đã trở thành trụ cột trong nhà, không thể không gánh vác bầu trời đã sụp đổ trong nhà lên.
Ôn Kiều suy nghĩ rất rõ, hiện tại con đường tốt nhất của cô chính là từ bỏ tiếp tục học lên đại học.
Vốn dĩ cô cũng không phải kiều người ham học, cho dù thật sự thi đỗ đại thì vào đại học cũng phải học ròng rã bốn năm, trong nhà không có nguồn thu nhập, bà nội và bác cả không thể không có người chăm sóc… Dù bà Tống có bằng lòng cho cô vay tiền thế nhưng vay tiền thì trước sau gì cũng phải trả.
Cô tìm cho mình một nghìn một vạn lý do để từ bỏ thi đại học.
Lý do để cô không từ bỏ cũng chỉ có một Tống Thời Ngộ.
Ba chữ Tống Thời Ngộ này đủ để chống lại một nghìn một vạn lý do.
Nhưng Ôn Kiều lại nghĩ, cô không thể ích kỷ như vậy được.
Cô có thể vì Tống Thời Ngộ mà cố gắng hết sức chăm chỉ học tập, có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, duy nhất chỉ không thể vì anh mà từ bỏ người nhà của mình.
Cuối cùng cô cũng không tham gia thi đại học.