Ôn Kiều phản ứng cực nhanh.
Tại sao bây giờ cô vẫn còn muốn nhìn sắc mặt của Tống Thời Ngộ cơ chứ? Tất cả là do cô đã quen làm tay sai của anh quá lâu nên đến tận bây giờ vẫn còn một chút phản xạ có điều kiện đây mà.
Trong lòng Ôn Kiều lẳng lặng khinh bỉ chính mình một phen, sau đó tự tin thở ra một nửa hơi thở nhẹ nhõm còn lại rồi tiếp tục đứng thẳng lưng.
Mọi người liên tục ra vào thang máy nên tốc độ đi xuống cực kỳ chậm chạp.
Để tránh tình trạng khó xử, Ôn Kiều vẫn luôn cúi đầu và cầm điện thoại di động để trả lời Tiểu Hoa trên WeChat, giả vờ như thể người bên cạnh mình không hề tồn tại.
Đợi đến khi Ôn Kiều phát hiện ra thì chất liệu trên bộ âu phục cao cấp của Tống Thời Ngộ đã cọ vào cánh tay cô rồi. Ôn Kiều bất giác ngẩng đầu lên thì mới nhận ra: Chẳng biết tự khi nào, Tống Thời Ngộ - người vừa rồi rõ ràng còn cách cô một khoảng bằng hai bàn tay – bây giờ lại kề sát cô rồi.
Ôn Kiều lại nhìn về phía trước, trong thang máy chỉ có tổng cộng sáu bảy người mà thôi, và họ đều đang đứng thưa thớt.
Ôn Kiều lại lén nhìn về phía Tống Thời Ngộ cho dù cô đang kìm nén những suy nghĩ hoang đường trong đầu mình.
Chắc chắn vừa rồi trong thang máy đã có quá nhiều người nên anh mới có thể dựa sát tới chỗ cô.
Thang máy vừa tới tầng một, Ôn Kiều cũng không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nói với Tống Thời Ngộ rằng: “Tôi đi trước đây.” Dứt lời, cô vội vàng đi theo dòng người để bước ra khỏi thang máy.
Ôn Kiều không hề ngoảnh đầu lại, thậm chí bước chân còn có phần gấp gáp, rất nhanh đã ra tới sảnh lớn.
Tống Thời Ngộ đứng một mình trong thang máy, nhìn Ôn Kiều đang rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.
*
Ôn Kiều vừa cất một bước ra ngoài dưới ánh mặt trời chói chang thì cảm giác ức chế vừa dâng trào trong lồng ngực cũng lập tức biến tan.
Cô ngoảnh lại để nhìn thoáng qua tòa nhà văn phòng cao cấp chót vót sau lưng mình. Lại một lần nữa, cô ý thức được khoảng cách giữa mình và Tống Thời Ngộ đã lớn hơn mười năm trước nhiều rồi. Tuy nhiên, hiện giờ cô và Tống Thời Ngộ đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù khoảng cách có lớn đến đâu thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả. Ôn Kiều hít một hơi thật sâu để tâm trạng bình tĩnh lại, sau đó lái xe điện trở lại cửa hàng.
Ôn Hoa đã về rồi. Vết thương ở chân cậu ấy không nghiêm trọng cho lắm nhưng vì vừa bị thương ở đầu gối nên phải quấn băng gạc, khiến việc đi lại trở nên khập khiễng.
Cậu ấy có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, đầu tóc húi cua, mang theo vài phần thuần phác bẩm sinh do lớn lên trên ruộng đồng. Khi cười rộ lên, Ôn Hoa sẽ để lộ tám chiếc răng vừa to vừa trắng, vô cùng dễ mến.
Ôn Hoa và Ôn Kiều là người cùng thôn.
Năm nay Ôn Hoa mới mười tám tuổi thôi. Lúc mười sáu tuổi, cậu ấy đã bắt đầu làm thợ sơn tường cùng với ba mình rồi. Sau khi làm việc được hai năm, tay cậu ấy đã bị vôi và xi măng làm phồng rộp tả tơi. Vì quá đau lòng nên mẹ Ôn Hoa không cho con trai đi theo ba mình làm việc nữa. Bà ấy muốn Ôn Hoa học chút việc khác, đúng lúc chỗ Ôn Kiều đang thiếu người nên đã bảo cậu ấy tới đây.
Ôn Kiều vốn thông minh, lại còn cực kỳ chịu khó một cách hiếm có, làm đến nơi chơi đến chốn, sẵn sàng học hỏi và làm việc, hơn nữa khả năng học hỏi cũng cực nhanh. Ôn Kiều rất mến Ôn Hoa nên cô định đợi đến khi hoạt động kinh doanh của cửa hàng đi đúng quỹ đạo, cô sẽ tăng lương cho cậu ấy.
“Chị Ôn Kiều ơi, mau qua đây ăn cơm đi ạ.” Lúc này, Ôn Hoa đang tập tễnh dọn đồ ăn lên bàn, vừa xới cơm cho Ôn Kiều vừa gọi cô sang ăn cơm.
Trần San San đã ăn cơm một mình trước rồi, sau đó cô ta vừa mở quạt vừa ngồi phía trước để nghịch điện thoại di động.
Ôn Kiều bảo Ôn Hoa ăn cơm trước, còn mình thì đi rửa tay rồi mới qua đó ngồi xuống để chuẩn bị ăn cơm. Cô tiện tay nhấc điện thoại di động lên rồi mở WeChat nhìn lướt qua, sau đó lập tức trông thấy một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện trên cột danh bạ.
Nó có nghĩa là ai đó đã xin kết bạn WeChat với cô.
Sẽ không phải là Tống Thời Ngộ đâu nhỉ?
Suy đoán này khiến trái tim Ôn Kiều đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm vào chấm nhỏ màu đỏ trên màn hình điện thoại mà không dám bấm vào.
“Chị Ôn Kiều, có chuyện gì vậy?”
Ôn Hoa không khỏi khó hiểu khi nhìn thấy Ôn Kiều chỉ cầm đũa chứ không ăn cơm, đồng thời còn nhìn thẳng vào điện thoại một cách chòng chọc.
Ôn Kiều lấy lại tinh thần, đáp lại một câu là không có gì, sau đó ấn ngón tay vào chấm nhỏ màu đỏ trong danh bạ.
Quả nhiên.
Tên của Tống Thời Ngộ được liệt kê hết sức nổi bật.
Ôn Kiều nhìn chằm chằm vào tên anh trong vài giây, nhất thời cảm thấy hơi mù mịt. Cô vốn cho rằng, việc Tống Thời Ngộ hỏi số điện thoại của mình trong thang máy chỉ là xuất phát từ phép lịch sự mà thôi, hai người cũng chưa nói được với nhau mấy câu, hơn nữa biểu hiện của anh lại còn lạnh nhạt như vậy, thế mà bây giờ Tống Thời Ngộ lại kết bạn WeChat với cô là có ý gì?
Ôn Kiều đột nhiên tắt điện thoại di động rồi ném nó sang một bên, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Ôn Hoa nhìn Ôn Kiều rồi lại nhìn chiếc điện thoại di động bị cô ném ở góc bàn, vì cảm thấy khá lo lắng nên không thể không hỏi: “Chị Ôn Kiều, chị không sao chứ?”
Ôn Kiều cũng chẳng ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu ăn cơm: “Không sao, không sao đâu. Ăn cơm đi.”
Nhưng vì trong lòng đang có tâm sự đè nặng nên cô chỉ gắng gượng ăn hết một chén cơm, sau đó đặt chén xuống rồi đứng dậy để bắt đầu dọn dẹp cửa hàng.
Đây vốn là công việc của Trần San San nhưng cô ta lại đang nghịch điện thoại di động. Trần San San chỉ liếc nhìn về phía bên này, sau đó tiếp tục chơi điện thoại như thể không nhìn thấy gì cả.
Trần San San là con gái cô họ của Ôn Kiều, năm nay đã hai mươi tuổi rồi. Sau khi học xong cấp hai thì cô ta vào học tiếp tại trường dạy nghề, mà học ở trường dạy nghề chưa xong thì cô ta đã ra ngoài làm thuê luôn rồi. Nhưng trong mỗi công việc, Trần San San đều không trụ được lâu. Lần này, chỗ Ôn Kiều thiếu người nên cô họ đã đặc biệt gọi điện thoại cho cô, nói rằng hy vọng Ôn Kiều có thể cho Trần San San đến chỗ cô giúp việc.
Khi bà nội Ôn Kiều bị nhồi máu não phải nhập viện, cô họ của cô không chỉ cho mượn tiền mà còn đặc biệt đến bệnh viện để giúp Ôn Kiều chăm sóc bà nội, quả là một sự giúp đỡ lớn lao nên Ôn Kiều vẫn luôn mang ơn bà ấy.
Mặc dù luôn biết rằng Trần San San là người rất khó dạy dỗ nhưng Ôn Kiều vẫn đồng ý cho cô ta tới đây vì lời nhắn gửi của cô họ.
Trần San San bị mẹ mình ép đến đây. Vả lại, bởi vì từ nhỏ đến lớn, mẹ cô ta luôn thích so sánh chị họ Ôn Kiều với con gái, lại còn ví cô ta với thứ chẳng ra gì, vậy cho nên Trần San San vẫn luôn oán hận Ôn Kiều. Bây giờ, bà ấy còn muốn cô ta làm công cho Ôn Kiều nên trong lòng Trần San San càng cảm thấy ấm ức hơn, làm chuyện gì cũng không hề tình nguyện.
Ôn Kiều lau chùi bàn ghế cùng với bàn nướng đến mức bóng loáng. Tóm lại, cô không cho phép bản thân nhàn rỗi vì một khi rảnh rang, Ôn Kiều sẽ không kìm lòng được và muốn nghĩ ngợi miên man ngay tắp lự, ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong, tâm trạng luôn luôn bồn chồn.
Cô đi vào nhà vệ sinh phía sau để lấy nước lạnh rửa mặt, đầu óc mơ hồ.
Tống Thời Ngộ kết bạn WeChat với cô để làm gì nhỉ?
Cô đã thay đổi số điện thoại của mình nhiều lần rồi, còn Tống Thời Ngộ vẫn còn giữ lại số điện thoại mà cô đã thuộc nằm lòng từ mười năm trước.
Ôn Kiều vẫn còn nhớ rõ: Chính anh đã mua chiếc sim điện thoại đầu tiên cho mình.
Chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời mà cô được sở hữu cũng là do Tống Thời Ngộ tặng cho.
Ôn Kiều ngẩng đầu lên rồi nhìn chính mình trong gương với vẻ hơi mê man. Dường như khuôn mặt trắng nõn, thanh tú trong gương đột nhiên biến thành một cô nàng tomboy với nước da ngăm đen với mái tóc ngắn cũn cỡn không đều nhau.
Lần đầu tiên quen biết Tống Thời Ngộ, cô đã trông như thế này.
Vào lần đầu tiên gặp gỡ Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều vừa bán đi mớ tóc dài của mình nên đã có một mái tóc ngắn xấu nhất thế giới, khuôn mặt ngăm đen do phơi nắng trên núi rừng và đồng ruộng.
Tống Thời Ngộ được đưa về vùng nông thôn để dưỡng bệnh, mà lại còn đến từ một thành phố lớn như thành phố A nữa chứ.
Bà Tống - hàng xóm của Ôn Kiều – chính là bà cô của Tống Thời Ngộ.
Nhà bà Tống chính là căn biệt thự duy nhất trong thôn, nó làm càng bật lên sự tồi tàn vô cùng của căn nhà bằng gạch bên cạnh - nhà của Ôn Kiều.
Chồng cũ của bà Tống đã qua đời mấy năm rồi. Bà ấy một mình trở về quê nhà rồi lại trở thành một người hàng xóm cực kỳ thân thiết của bà nội Ôn Kiều.
Ôn Kiều thường xuyên sang nhà bà ấy, mỗi khi trong nhà có nấu món gì ngon, cô đều mang một ít cho bà Tống.
Ngày Ôn Kiều gặp Tống Thời Ngộ cũng là một ngày hết sức bình thường. Nhà cô vừa mới giết heo, bận rộn huyên náo tới tận trưa. Buổi trưa, Ôn Kiều làm món bún thịt cùng với món sườn heo chưng khoai môn mà cô mới học được. Bà nội bảo cô mang một bát sang cho bà Tống.
Bà Tống vừa mới nấu ăn xong, nhìn thấy Ôn Kiều sang thì lập tức cười ha hả rồi nhận lấy, tiện thể còn giao một nhiệm vụ cho cô: “Kiều Kiều à, bà có khách trên lầu đấy, cháu có thể giúp bà lên lầu gọi thằng bé xuống nhà ăn cơm được không?”
Tất nhiên Ôn Kiều đã đồng ý, đáp lại một tiếng rồi bước lên lầu ngay.
Giọng bà Tống truyền đến từ dưới lầu: “Thằng bé ở phòng khách phía bên phải, ngay sát cầu thang đấy!”
Ôn Kiều đáp lại, gõ cửa phòng ba lần rồi mới vặn mở cửa ra.
Tống Thời Ngộ đang ngồi làm bài bên cửa sổ, vì nghe thấy tiếng động nên đã quay đầu lại rồi trông thấy Ôn Kiều đang ngây người trước cửa.
Đối lập với sự rung động mà Ôn Kiều đã cảm nhận được khi mở cửa ra và nhìn thấy Tống Thời Ngộ lần đầu tiên, ánh mắt đầu tiên khi anh quay đầu nhìn vào cô lại rất bình thản.
Trước khi Ôn Kiều mở miệng nói chuyện với anh, Tống Thời Ngộ còn tưởng rằng cô là một thằng nhóc, tóc ngắn bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, chân tay như sào tre, nước da ngăm đen, điều đặc biệt duy nhất chính là đôi mắt vừa trong veo vừa sáng ngời, chứa đựng một sức sống tràn trề muốn hướng về phía trước khiến người khác khó mà bỏ qua kia.
Cho đến khi Ôn Kiều nói chuyện với anh.
Trên khuôn mặt nhỏ bé và đen đúa đó lộ vẻ ngượng ngùng, dáng vẻ có phần thẹn thùng. Nhưng đôi mắt trong veo đó vẫn luôn nhìn thẳng vào anh chứ không hề chớp chớp hay trốn tránh, trong mắt ánh lên tia sáng: “À thì… Bà Tống bảo cậu xuống nhà ăn cơm kìa.”
Hóa ra là một cô gái.
Chỉ vậy mà thôi.
Do đó, ngay cả bản thân Ôn Kiều cũng cảm thấy có phần khó tin khi cuối cùng, Tống Thời Ngộ lại trở thành bạn trai của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Kiều vẫn cảm thấy rằng: Mình được lợi chẳng qua là nhờ vào việc “nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng” mà thôi.
Mặc dù lợi ích này cũng chẳng kéo dài được bao lâu nhưng nó cũng đủ để trở thành một nét bút đậm màu nhất trong cuộc đời bình thường của cô rồi.
Chỉ có điều, nét bút này đã cắt vào lòng cô quá sâu.
Ôn Kiều nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, trong lòng âm thầm cảnh cáo bản thân rằng: Cô nhất định không được giẫm lên vết xe đổ nữa.
*
Ba giờ chiều.
Ôn Kiều bỗng dưng không thể nán lại trong cửa hàng được nữa, thế là cô bèn đến cổng trường tiểu học Hàng Thiên từ rất sớm. Nhưng đã hơn mười phút sau giờ tan học, Ôn Kiều đợi đến khi cổng trường càng ngày càng ít người mới thấy một cậu bé mặc đồng phục màu xanh lam của trường tiểu học Hàng Thiên. Cậu bé đang chầm chậm bước qua đây với chiếc cặp sách trên lưng.
Cậu bé vừa cúi đầu vừa bước đi, bước chân rất chậm rãi, xung quanh cũng không có bạn bè đi cùng. Vóc dáng của cậu bé gầy gò và bé nhỏ, mà cặp sách trên lưng lại quá to nên thoạt nhìn có vẻ khá mỏng manh.
Ôn Kiều nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cảm thấy đau xót, song trên mặt lại nở nụ cười tươi tắn rồi lớn tiếng gọi cậu bé: “Bình An ơi!”
Ôn Bình An ngẩng đầu lên với vẻ kinh ngạc như không thể tin được. Khi trông thấy Ôn Kiều đang đứng đợi mình trước cổng trường, đôi mắt vừa to tròn vừa trầm tĩnh lập tức sáng bừng, khóe môi xinh xắn cũng cong lên. Sau đó, Ôn Bình An nắm chặt quai đeo cặp sách rồi tăng tốc tiến về phía cô, thậm chí còn chạy vài bước nhỏ nữa.
Ôn Kiều đã sớm ngồi xổm xuống rồi, cô giang rộng vòng tay để chào đón cậu bé.
Ôn Bình An bước nhanh tới, thân hình gầy guộc, nhỏ nhắn rúc vào lồng ngực cô một cách ngoan ngoãn. Ôn Kiều ôm lấy cậu bé rồi áp mặt mình vào khuôn mặt nhỏ xíu, lạnh cóng của Ôn Bình An. Lòng cô mềm nhũn, tâm trạng bồn chồn lẫn bất an trong suốt buổi chiều đột nhiên hòa hoãn lại.
“Chị ơi, sao chị lại tới đây?” Đứa bé ngoan ngoãn để cô ôm mình rồi hỏi khẽ.
Ôn Kiều buông Ôn Bình An ra, vân vê khuôn mặt bé nhỏ và trắng như tuyết của cậu bé rồi dịu dàng trả lời: “Đến đón em tan trường đó. Hôm nay chị rất nhớ Bình An của chúng ta đấy nhé.”
Năm nay Bình An tám tuổi nhưng do dậy thì trễ nên trông cậu bé như một đứa trẻ mới năm sáu tuổi vậy. Trẻ em bằng tuổi Ôn Bình An đều được ba mẹ trong nhà đón đưa nhưng cậu bé nhất quyết muốn tự mình đi học rồi tan trường chứ không cho Ôn Kiều đưa đón.
Cũng may là trường tiểu học Hàng Thiên chỉ cách cửa hàng mười phút đi đường, hơn nữa tình hình giao thông cũng đơn giản, vả lại còn có những người bạn cùng lớp bầu bạn nên Bình An rất ngoan, tan học là về nhà ngay chứ chẳng bao giờ rong chơi bên ngoài. Khi Ôn Kiều còn học tiểu học, cô cùng tự đi bộ hai cây số đến trường chứ không có ai đưa đón, vậy nên cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn các bậc phụ huynh khác một chút.
Ôn Kiều chỉ mua một chiếc đồng hồ điện thoại cho Bình An để cô có thể liên lạc với cậu bé bất cứ lúc nào.
Ôn Bình An nghe thấy lời nói của Ôn Kiều thì hé mở đôi môi đang mím đến mức không còn chút máu, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt lóe lên tia sáng nhỏ xíu và yếu ớt. Cậu bé vừa nhìn Ôn Kiều vừa nói: “Em cũng rất nhớ chị.”
Ôn Kiều vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Bình An, vừa nắm tay cậu bé vừa mỉm cười, lên tiếng: “Chúng ta về nhà thôi.”
Ôn Bình An cong môi tạo thành một nụ cười xinh xẻo, sau đó gật đầu rồi dùng bàn tay nhỏ bé nắm tay Ôn Kiều thật chặt.
“Anh Hạ Xán đâu rồi? Sao bạn ấy không đi cùng em thế?” Ôn Kiều hỏi.
Hạ Xán là con trai út của Tạ Khánh Phương, lớn hơn Bình An hai tuổi. Bình thường, Hạ Xán vẫn luôn gọi Bình An đi học và tan trường cùng mình.
“... Em không biết nữa.” Ôn Bình An đáp.
Cậu bé đã nói dối.
Rõ ràng trước tiết học cuối cùng, Hạ Xán đã đặc biệt nói với Ôn Bình An rằng hôm nay, mình sẽ bị giáo viên giữ lại để làm bài tập nên muốn cậu bé đợi mình một lát.
Lẽ ra Ôn Bình An phải đợi Hạ Xán.
Nhưng chị cậu bé đã đến đây rồi.
Đã lâu rồi chị gái không đến đón Bình An tan học.
Giọng nói dịu dàng của chị gái vang lên trên đỉnh đầu cậu bé: “Em có đói bụng không?”
Ôn Bình An lặng lẽ nắm tay cô chặt hơn nữa: “Em không đói ạ.”
“Bữa trưa ở trường em đã ăn gì vậy?”
“Em đã ăn thịt, cà rốt, còn có súp trứng nữa. Hôm nay một bạn trong lớp em tổ chức sinh nhật nên em còn ăn bánh sinh nhật nữa ạ...”
Ôn Bình An ngoan ngoãn nắm tay Ôn Kiều, vừa đi vừa kể về những việc mình đã làm ở trường ngày hôm nay, tất cả đều là những chuyện nhỏ vụn vặt.
Nếu các giáo viên trong trường nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên.
Bởi vì suốt cả tuần ở trường, cậu bé cũng chẳng nói nhiều như vậy.
Bình thường, Ôn Kiều luôn lắng nghe với vẻ thích thú vô cùng, sau đó nhiệt tình đáp lại mỗi một câu nói của cậu bé. Nhưng hôm nay, cô lại có vẻ hơi lơ đãng.
Ôn Bình An phát hiện ra nên dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị ơi, hôm nay chị không được vui ạ?”
Ôn Kiều ngây ngẩn một thoáng rồi cúi đầu nhìn cậu bé.
Bình An thừa hưởng những đặc điểm ưu tú của ba mẹ: Làn da trắng như tuyết, ngũ quan đẹp đẽ, mặt mũi cũng giống mẹ của cậu bé, đồng tử nhạt màu cùng với đôi mắt sâu thẳm, cực kỳ xinh đẹp.
Khi đi trên đường, Ôn Bình An cũng thường xuyên thu hút những ánh mắt kinh ngạc và trầm trồ.
Mà lúc này, đôi mắt vừa nhạt màu vừa đẹp đẽ này lại đang nhìn cô chăm chú, còn mang theo vài phần lo lắng nữa.