Ôn Nguyễn Của Tri Hoán


Edit: Cải Trắng
“Đâu có, do phấn mắt đấy.” Ôn Nguyễn mạnh miệng nói.
Phó Tri Hoán ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, cười khẽ.

Cũng ngay lúc đó, lồng ngực anh rung nhẹ, khiến anh phải ngay lập tức đưa tay lên che miệng, ho khan liên tục mấy lần.
Ôn Nguyễn vội vàng đưa tay đỡ anh, sau đó quay ra rót nước, miệng quở trách rằng: “Tự dưng anh ngồi dậy làm gì? Muộn thế này rồi sao anh không ngủ đi, em chưa thấy ai ngã bệnh vì tai nạn giao thông mà còn tự hành hạ bản thân như anh.”
Phó Tri Hoán khom người cười khẽ, đón lấy cốc nước Ôn Nguyễn đưa sang: “Có cô gái nào đó bỏ nhà ra đi, làm sao tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi được?”
Ôn Nguyễn sững người.

Nhưng, khi thấy Phó Tri Hoán yếu ớt ngồi tựa vào cửa sổ, trên đầu quấn băng trắng, cô lại nghẹn họng không nói được lời nào: “Ai bỏ nhà ra đi chứ, em nằm ở nhà ngủ rất ngon đấy.”
“Phòng khách có camera theo dõi.”
“…” Ôn Nguyễn lặng thinh: “Không phải, em mang vali đi sửa thôi.”
“Đi với bạn trai cũ à?”
Ôn Nguyễn nghe ra được ý trêu chọc trong câu nói của Phó Tri Hoán, chẳng hiểu sao cảm xúc trong người lại dâng lên: “Đúng thế, em đi với bạn trai cũ đấy.”
“Anh cho phép một chị gái xinh đẹp tới nhà lấy quần áo hộ anh nhưng không cho phép em đi cùng bạn trai cũ sửa vali sao? Anh đâu phải bạn trai em, dựa vào cái gì mà quản nhiều thế? Em chỉ là khách thuê trọ ở nhà anh thôi mà, anh quản cả việc khách thuê nửa đêm ra ngoài làm gì à?”
Phó Tri Hoán yên lặng nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “Ôn Nguyễn.”
Ôn Nguyễn giật mình, hoàn hồn ngay tắp lự.
Cô cụp mắt, hàng mi khẽ run.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, đưa tay che mắt, bả vai run rẩy.
“Em xin lỗi, em không cố ý quát anh đâu.”
Giọng cô nức nở, gợi lên sự sợ hãi không tên: “Sao, sao, sao anh bị thương tới mức này rồi mà còn có tâm trạng trêu chọc em… Anh, anh không biết quý trọng cơ thể mình hả?”
Ôn Nguyễn tức không phải vì giận dỗi.
Mà là vì áy náy khi biết lúc anh gặp tai nạn giao thông, mình lại bỏ nhà ra đi vì ghen tuông vu vơ, làm anh lo lắng.
Phó Tri Hoán đau lòng.
Rõ ràng cô gái nhỏ cũng rất tủi thân nhưng lại chọn cách giấu đi cảm xúc của bản thân, tới an ủi anh.
Sao cô lại ngoan như vậy chứ?
Anh vươn tay ôm lấy gáy Ôn Nguyễn, kéo cô tựa lên vai mình, dịu dàng nói: “Khách thuê à?”
“Có nhà ai cung phụng khách thuê như bà chúa thế này không?”
Ôn Nguyễn: “Anh nào có coi em…”
“Mấy hôm trước em mua sầu riêng về bỏ vào hộp cất trong tủ lạnh khiến nó ám mùi, sợ bị phát hiện nên em vứt luôn cái hộp di rồi nói dối là thịt ba chỉ trong hộp bị ôi.

Tuần trước em ăn thịt xiên nướng để dây dầu mỡ ra ghế lau không sạch, thế là lén lấy gối dựa che đi chỗ đó.”
Nói đến đây, Phó Tri Hoán cười nhẹ: “Nếu là khách thuê thật, em đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.”
Ôn Nguyễn: “…”
Phó Tri Hoán nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ, chuyển chủ đề sang hướng khác: “Bá Tước nhớ em lắm, bao giờ em về?”
Ôn Nguyễn quay đầu qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Em còn chưa rời đi được tròn một đêm, sao anh biết được Bá Tước nhớ em?”
“Tôi đoán.”
Phó Tri Hoán nhẹ giọng nói: “Tôi nuôi mèo, suy nghĩ của nó giống chủ lắm.”
“…”
Ôn Nguyễn đứng bật dậy, hai má nóng bừng.
Tên đàn ông chết tiệt này làm sao vậy?
Gặp tai nạn giao thông xong như biến thành một người khác thế?
Cô lặng đi mất một lúc, khó nhọc vươn tay áp lên trán Phó Tri Hoán.
Không nóng, không phải sốt.
Phó Tri Hoán: “Sao thế?”
“Không có gì…” Ôn Nguyễn muốn nói lại thôi: “Phó Tri Hoán, sao đột nhiên cách anh nói giống hệt một tên chuyên lừa tình vậy?”
“…”
Bóng đêm thêm phần nặng nề.
Trước đó, Phó Tri Hoán đã uống thuốc, nãy cũng gắng gượng suốt một thời gian dài để trò chuyện cùng Ôn Nguyễn, tới giờ phút này đã không chịu nổi nữa, giữ nguyên tư thế ngồi tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Ôn Nguyễn thở dài, đỡ Phó Tri Hoán nằm lại ngay ngắn, đắp chăn lên cho anh.
Ngay lúc cô xoay người chuẩn bị ra ngoài hỏi thăm Triệu Tử Thâm về tình huống cũng như vết thương của anh thì phát hiện không biết cánh tay phải của mình bị Phó Tri Hoán nắm chặt từ lúc nào.
Ôn Nguyễn ngạc nhiên, thất thần nhìn đôi tay đang giữ chặt mình một lát, nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, một lần nữa ngồi vào vị trí cũ.
Cô chống cằm, chăm chú quan sát gương mặt người đang ngủ say.
Cho dù phải ở trong tình huống hết sức éo le, khuôn mặt ấy vẫn giữ được vẻ tuấn tú, sạch sẽ đến không ngờ.
Ôn Nguyễn thở dài.
Quả nhiên, nhìn thấu hồng trần là một việc hết sức khó nhằn.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Ôn Nguyễn lại giơ ngón trỏ lên, áp đầu ngón tay vào chỗ giữa hai hàng lông mày anh, di một đường xuống sống mũi cao thẳng, tới khi chỉ còn thiếu chút nữa là chạm vào cánh môi mỏng cô mới bừng tỉnh, thu tay về.
… Sắc đẹp khiến đầu óc mê muội.
Ôn Nguyễn giận dỗi bạnh hàm.
Tới bao giờ cô mới “hái” được bông hoa lạnh lùng, cao ngạo này đây?
Kim đồng hồ xoay chuyển vài vòng.
Phó Tri Hoán tỉnh.
Miệng vết thương truyền tới cảm giác bỏng rát đau đớn, rồi trong quá trình khôi phục nhiệt độ cơ thể tăng cao làm anh bức bối, khó nhọc mở bừng mắt.
Quay đầu một cái liền trông thấy Ôn Nguyễn gục đầu ngủ bên cạnh.
Phó Tri Hoán gắng sức chống đỡ cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, sau đó lấy từ trong tủ quần áo một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên người Ôn Nguyễn.
Cô gái nhỏ xoa xoa mũi, chép miệng, xoay đầu qua hướng khác.
Phó Tri Hoán không vội vã nằm xuống mà cứ thế ngắm khuôn mặt ngủ say của Ôn Nguyễn.
Kế hoạch ban đầu của anh là đêm nay thẳng thắn nói hết mọi chuyện với cô.
Sau đó sẽ chính thức theo đuổi.
Ai mà ngờ được, tai nạn xe cộ lại bất ngờ xảy ra.
Đặc biệt là sau khi cảm nhận được có người đang theo dõi mình, Phó Tri Hoán quyết định gác việc tỏ tình qua một bên.
Anh không muốn kéo cô gái nhỏ vào chuyện này.
Phó Tri Hoán khom người, chống một tay xuống chỗ cạnh Ôn Nguyễn, cúi đầu ngắm người bằng ánh mắt dịu dàng vô ngần.
“Xin lỗi.”
“Hãy chờ tôi thêm một tuần nữa.”
“Chờ giải quyết xong vụ này, tôi sẽ quay về thành phố Đồng gửi lời xin lỗi tới bác trai, bác gái.

Đồng thời lập lại hôn ước.”
*
Sáng sớm vừa tỉnh, Tạ Yếm Trì đã bị Ôn Nguyễn và chiếc vali hành lý bám lấy đòi đưa người về hoa viên Danh Thần.
Lần này, Ôn Nguyễn còn cẩn thận cản bước không cho anh lên tầng, nói năng hết sức hùng hồn: “Để camera theo dõi quay được anh sẽ khiến anh đẹp trai nhà em hiểu lầm mất.”
Tạ Yếm Trì tức quá hóa cười: “Tối qua còn gọi người ta là khách qua đường, giờ thì biến thành anh đẹp trai nhà em? Ôn Tiểu Nguyễn, sống có lương tâm một tí đi, người dỗ dành em cả đêm hôm qua là người anh trai này đây này.”
Ôn Nguyễn bối rối nói: “Nhưng em thấy khách qua đường đẹp trai hơn anh…”
Tạ Yếm Trì tự cảm thấy mình chẳng khác nào công cụ hình người: “Em biến đi.”
Ôn Nguyễn nghe vậy, ra sức gật đầu lia lịa như bắt được vàng, sung sướng xách vali hành lý chuẩn bị lên nhà.
Nhưng đi chưa được mấy bước đã lộn ngược trở lại hỏi chuyện.
Ôn Nguyễn: “Em nghe nói cậu đồng ý hủy hôn ước giữa anh và vị hôn thê kia?”
Tạ Yếm Trì hững hờ “ừm” một tiếng, đáp: “Anh ra ngoài làm chuyện khó coi như vậy, bọn họ sao dám giữ hôn ước nữa?”
Ôn Nguyễn ngẫm nghĩ, lặng yên đưa tay xoa cằm: “Thế sao bên nhà em với nhà họ Phó không thấy tung tin hủy hôn ước nhỉ? Chẳng lẽ biểu hiện của em chưa đủ kiên quyết?”
Tạ Yếm Trì muốn nói lại thôi.
Ôn Nguyễn nghĩ một hồi đột nhiên nhớ tới trước lúc rời khỏi nhà, anh có chụp một bức ảnh với người mẫu ở sân bay.
Hiệu quả bức ảnh đem lại có khi lên tới 80%, yếu tố quyết định nhất!
Ôn Nguyễn đập tay, nói: “Anh có người bạn nào dáng dấp trông ưa nhìn một tí không? Cho em mượn chụp tạm bức ảnh đăng lên vòng bạn bè nào.

Có khi sau khi nhìn thấy, cha mẹ em và người nhà họ Phó sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước.”
Tạ Yếm Trì lặng đi mất một lúc: “Sao em không nhờ luôn Phó Tri Hoán đi?”
Ôn Nguyễn: “Làm vậy sao được? Nhỡ cha mẹ em tìm tới gây phiền phức cho anh ấy thì sao? Anh ấy chỉ là một kiểm sát trưởng bình thường thôi, em không muốn anh ấy phải chịu thiệt thòi về sau.”
Cũng biết suy nghĩ cho người ta lắm.
Tạ Yếm Trì xoa mũi mình, khó khăn mở lời: “Hỏi em cái này nhé, sao tự dưng em lại nhìn trúng Phó Tri Hoán?”
“Anh ấy đẹp.”
“Thế em có nghĩ tới trường hợp vị hôn phu của em cũng đẹp không?”
“Nhỡ hai người họ mang vẻ đẹp giống nhau y như đúc thì sao?”
Ôn Nguyễn thật sự không hiểu câu hỏi của Tạ Yếm Trì.

Cô giương mắt nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, một lúc sau mới hỏi: “Có phải anh định nói nhỡ đâu Phó Tri Hoán và Phó Luật là một không?”
“…”
“Em nói cho anh biết, không có khả năng đâu.

Đấy là anh không biết có lần anh ấy thanh toán cho em một bữa xong còn nhắc em nhớ là đang nợ anh ấy, làm gì có đại thiếu gia nào hẹp hòi như vậy.” Ôn Nguyễn nói một cách chắc chắn: “Anh ấy mà là Phó Luật, em trồng cây chuối ăn bàn phím cho anh xem.”
Dứt câu, cô dứt khoát xách hành lý rời đi.
“…” Tạ Yếm Trì nhìn theo bóng lưng Ôn Nguyễn, rơi vào trầm tư.
Sau này nhỡ có ngày em họ anh biết thân phận Phó Luật, chắc chắn không thể thiếu một trận náo loạn.
Tạ Yếm Trì nhẹ chậc một tiếng, đưa tay xoa khóe môi, bật cười gửi tin nhắn cho Phó Tri Hoán.
“Cậu Phó, tối qua tôi giúp cậu một việc lớn, giờ tới lúc chúng ta nói chút đạo nghĩa giang hồ rồi.”
“Số điện thoại tôi là số tài khoản alipay, cảm ơn Phó Nhị thiếu gia.”
Bên kia trả lời lại rất nhanh:
“Tôi đã nghe nói vụ Tạ thiếu gia thông đồng với hôn thê của mình diễn kịch hệt như Ôn Nguyễn để hủy hôn ước.”
“Số điện thoại là số tài khoản alipay, cảm ơn Tạ thiếu gia.”
“…” Gặp được đối thủ rồi.
*
Phó Tri Hoán là một kiểm sát trưởng được khá nhiều người trong viện kiểm sát kính trọng, vậy nên hôm nay là một ngày anh tiếp rất nhiều người tới thăm bệnh.
Hoa tươi và trái cây bày đầy một phòng, thậm chí còn có một vị phu nhân nhà giàu nào đó vung tay mua hẳn lẵng hoa to để trước giường bệnh.

Mặc dù sau đấy lãng hoa đã bị y tá tịch thu vì “không hợp quy định” nhưng Triệu Tử Thâm vẫn kịp chụp lại ảnh.
Phó Tri Hoán bị bao quanh toàn là hoa, đã thế trên đầu giường còn có hai giỏ hoa khác, trông chẳng khác nào tiên hoa hiện thân.
Ngay lúc Triệu Tử Thâm chuẩn bị ôm bụng cười lớn lần thứ 43, Phó Tri Hoán lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Triệu Tử Thâm đành đứng xoa cái bụng đau thắt lại vì cười: “Đừng thế chứ lão Phó, cậu quên hôm qua ai ngậm đắng nuốt cay bầu bạn bên cậu cả đêm à?”
“Ôn Nguyễn.”
“…”
Triệu Tử Thâm nghiến răng.
Đúng là anh em tốt.
Nhưng lần này anh ta tới không phải để nói chuyện phiếm.
“Hôm qua cậu bảo tôi đi điều tra Bành Mạnh Ngâm, không ngờ thật sự lại tra ra được chút thông tin.” Triệu Tử Thâm kéo ghế dựa, ngồi xuống trước mặt Phó Tri Hoán: “Cô ấy là học trò của một giáo sư trong lĩnh vực kiểm nghiệm, nhờ vào sự chăm chỉ, chịu thương chịu khó mà rất được thầy coi trọng.

Thi thoảng, thầy giáo sẽ đưa cô ấy đến hiện trường để đánh giá năng lực.”
Nói vậy thì không được tính là người làm trong cơ quan nhà nước.
“Bành Mạnh Ngâm cũng chỉ vừa mới được điều tới đây thôi, bản tóm tắt lý lịch không đáng nói, cái đáng nhắc tới chính là… anh trai Bành Mạnh Ngâm đã phán tử hình vào thời điểm cô ấy đang học đại học.”
Nói đến đây, Triệu Tử Thâm cau mày: “Vụ này thì cậu biết rồi đấy.

Anh trai Bành Mạnh Ngâm đi trộm đồ trong một cửa hàng nhỏ xong bị phát hiện.

Sau đó, trong lúc tranh chấp, cậu ta kích động tàn nhẫn sát hại hai vợ chồng chủ cửa hàng.”
Phó Tri Hoán vẫn nhớ vụ án này.
Khi đó, anh đang theo chân thầy giáo học hỏi, thỉnh thoảng cũng được tìm hiểu xem công an tra án ra làm sao, công việc ở viện kiểm sát là như thế nào.
Vụ án năm đó xảy ra vào đêm khuya, trong tiệm lại không lắp camera nên ngay từ đầu cảnh sát đã không khoanh vùng kẻ tình nghi.
Nhưng Phó Tri Hoán lại căn cứ theo tình trạng hiện trường vụ án đưa ra suy đoán về tính cách và thói quen của tội phạm, viết ra được sườn ý về kẻ tình nghi, từ đó thành công giúp cảnh sát liệt anh trai Bành Mạnh Ngâm vào danh sách những kẻ tình nghi rồi qua đó phát hiện chứng cứ mang tính mấu chốt.
Suy đoán ấy được đưa ra trước phiên tòa khiến cả xã hội chấn động, sau phiên tòa buộc tội(1), anh trai Bành Mạnh Ngâm bị phán tử hình.
(1)Buộc tội: Ở đây mang nghĩa của từ “Criminal Charge” – Cáo buộc hình sự là một lời buộc tội chính thức của cơ quan chính phủ khẳng định rằng ai đó có tội.
“Kể cả hồi đó cậu không viết ra sườn ý kẻ tình nghi thì cảnh sát cũng sẽ thông qua xác định, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc…”
“Bành Mạnh Ngâm vì thế mà ghi thù cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui