“Cái này em có thể giải thích.”
Ôn Nguyễn gồng mình giữ bình tĩnh: “Chẳng giấu gì anh, đây toàn là hàng giả đó.”
Đúng lúc này, mấy tờ hóa đơn để trong túi mua hàng bay ra, chậm rãi lượn trong không trung một vòng rồi yên lặng rơi xuống bên chân cô.
Bầu không khí tức khắc trở nên vô cùng yên tĩnh.
… Này cũng xấu hổ quá rồi.
“Hửm, tiếp tục đi?”
Phó Tri Hoán khoanh tay đứng tựa vào cửa, hất cằm về phía Ôn Nguyễn, khóe mắt đượm ý cười, dáng vẻ như muốn nói để tôi xem em định giải thích như thế nào.
Ôn Nguyễn thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả ngồi xổm xuống nhặt hóa đơn, ngay thẳng nói: “Con gái mua nhiều quần áo chút thì sao chứ, anh nhìn cái váy này xem…”
Cô cúi đầu xem giá rồi ngẩng đầu chống nạnh đứng thẳng lưng, nói một cách hết sức khiên cưỡng: “Chỉ hơn 5000 tệ một chút thôi, vậy không phải là rẻ lắm sao?”
“…” Phó Tri Hoán cụp mắt nhìn hai cái túi Hermes đầy bắt mắt dưới chân.
Ôn Nguyễn nhận ra tầm mắt Phó Tri Hoán đang nhìn về đâu, lập tức dịch chân sang trái, chắn ngang tầm nhìn của anh: “Đấy anh thấy chưa, em ở nhà anh một thời gian dài như vậy rồi mà mới chỉ mua có hai cái túi Hermes thôi đấy! Chỉ! Có! Hai! Cái! Thôi!”
Cô nói xong lại bị chính bản thân làm cho cảm động, nghẹn ngào bảo: “Em thế này là quá tiết kiệm.”
“…”
Nói cái quỷ gì vậy?
Túi hàng trên mặt đất bị Ôn Nguyễn chắn sạch.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười, ngẩng lên vừa hay thấy trên bàn trang điểm bao la là đồ.
Lần trước hình như đồ trang điểm chỉ chiếm nửa bàn.
Giờ thì nhiều tới mức không đủ chỗ để tay.
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn theo hướng Phó Tri Hoán đang nhìn, lòng chột dạ nhưng vẫn phải giữ vững khí thế thấy chết không sờn: “Đồ trang điểm nhiều thì sao chứ? Anh thấy không, son môi rất nhiều mã màu, nếu em chỉ mua đúng một mã thì không phải nó sẽ rất cô đơn sao?”
“Thế nên son không được mua lẻ, phải mua đủ bộ sưu tập mới chuẩn.”
“…”
Hay lắm!
Vốn Phó Tri Hoán không định chất vấn cô.
Nhưng Ôn Nguyễn lại quá căng thẳng, xổ sạch sẽ những gì liên quan trước khi anh kịp đặt câu hỏi.
Rất có năng khiếu già mồm át lẽ phải.
Nói đến nước này rồi Ôn Nguyễn cũng tự biết mình không thể choàng lớp vỏ người nghèo được nữa.
So với việc bị vạch trần một cách tàn nhẫn, không bằng thẳng thắn thành thật luôn với nhau.
Cô buồn bã thở dài, chuẩn bị ngồi xuống tâm sự hết với Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn im lặng đưa tay đóng cửa phòng lại.
Sau đó, cô bế đầu sỏ gây tội – Bá Tước ra ngoài phòng khách.
Tiếp đấy, cô rót cho mình một ly nước chanh, đặt lên bàn trà.
Làm xong hết công tác chuẩn bị, cô đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, thẳng lưng bày ra tư thế như ngồi vào bàn đàm phán: “Thưa quý ngài Phó Tri Hoán, chuyện đã đến nước này, em quyết định thẳng thắn hết mọi chuyện với anh.”
Phó Tri Hoán ngồi xuống ghế sofa kế bên chỗ Ôn Nguyễn: “Em nói đi.”
Ôn Nguyễn hít một hơi thật sâu, lấy can đảm nói: “Em xin lỗi vì đã lừa anh.
Có lẽ khi em nói lời này anh sẽ thấy em hơi kiêu ngạo nhưng thực ra nhà em không nghèo, trái lại còn hơi hơi có tiền.”
Dứt câu, cả người cô căng cứng, căng thẳng quan sát phản ứng của Phó Tri Hoán.
Bầu không khí yên lặng mất mấy giây.
Phó Tri Hoán gật nhẹ: “Ừm.”
Ừm?
Chỉ thế thôi?
Ừm một cái là xong rồi á hả?
Ôn Nguyễn không dám tin hỏi lại: “Anh không ngạc nhiên à?”
Phó Tri Hoán im lặng mất một lúc mới nói: “Ôn Nguyễn này, điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên đấy là, em nghĩ mình diễn vậy trông giống người nghèo lắm sao?”
“…”
Cuối cùng, Ôn Nguyễn đành phải thừa nhận diễn xuất của mình vô cùng kém cỏi.
Cô ủ rũ co người lại, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Thật ra em bỏ nhà ra đi là vì trước đó cha em có hứa hôn cho em với một người khác.
Em muốn từ hôn nhưng bọn họ không cho, vậy nên em mới khăn gói trốn đi luôn.”
“Nhưng em sẽ dùng mọi cách để từ hôn! Hơn nữa em nhìn là biết người ta không thích em rồi, em sẽ không để bản thân bị giam cầm trong tư tưởng lạc hậu ấy đâu.”
Phó Tri Hoán nhìn Ôn Nguyễn ấm ức co người lại bằng ánh mắt sâu hun hút, chậm rãi hỏi: “Em trách anh ta không?”
“Hả? Anh định đứng giữa hòa giải cho em với vị hôn phu kia à?”
Ôn Nguyễn ngẩng đầu, thừ người ra mất một lúc mới nghe hiểu lời Phó Tri Hoán.
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Đương nhiên là không trách anh ta rồi.”
Cuối cùng, lại chậm rãi nhả từng chữ bổ sung: “Em chỉ muốn giết quách anh ta thôi.”
“…”
Phó – vị hôn phu – Tri Hoán nhắm mắt đưa tay day huyệt thái dương đang trướng đau, anh suy ngẫm trong giây lát rồi ngước mắt lên nhìn Ôn Nguyễn, nghiêm túc mở miệng nói: “Ôn Nguyễn.”
Ôn Nguyễn: “Sao thế?”
Phó Tri Hoán: “Xin lỗi, thật ra tôi là…”
“Ting ting ting”
Điện thoại di động đặt trên bàn trà rung chuông, phá tan bầu không khí thích hợp ban nãy.
Phó Tri Hoán cau mày, cầm điện thoại lên mới biết là Triệu Tử Thâm gọi tới.
“Lão Phó, giờ cậu mau tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra đi.
Bên cảnh sát chúng tôi tìm được chứng cứ chứng minh người tài xế lái xe gây tai nạn ngày hôm đó có quen Bành Mạnh Ngâm rồi.
Nhưng ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đến bắt Bành Mạnh Ngâm về thẩm vấn thì phát hiện cô ta đã mất tích một ngày trước đó.”
Bành Mạnh Ngâm mất tích.
Như này chẳng khác nào trái bom hẹn giờ thoát khỏi sự khống chế, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
Xem ra, nếu không giải quyết cho xong trái bom hẹn giờ này trước thì anh sẽ chẳng có cơ hội bộc bạch hết với Ôn Nguyễn.
Phó Tri Hoán cau mày, cầm áo khoác vắt bên cạnh đứng lên: “Xin lỗi em, giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nét mặt Phó Tri Hoán, Ôn Nguyễn cũng có thể đoán được chuyện xảy ra khá nghiêm trọng.
Cô gật đầu, đứng lên nói: “Được.”
Phó Tri Hoán đi tới huyền quan, đẩy cửa ra rồi lại khựng người vì suy nghĩ vừa lóe lên.
Anh xoay người gọi: “Ôn Nguyễn.”
“Hửm?”
“Chờ tôi về.”
Ôn Nguyễn giật mình, không biết phải phản ứng thế nào trước câu nói đột ngột của Phó Tri Hoán.
Một câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng lại khiến trái tim tê dại.
Cô mím nhẹ môi, cười nói: “Ừm.”
*
“Thế nào rồi?”
“Chúng tôi vừa tra lịch sử chuyển khoản của người tài xế đó ở ngân hàng, phát hiện có một khoản tiền lớn được chuyển tới cho anh ta từ tài khoản của Bành Mạnh Ngâm.
Nhưng trước đó, anh ta lại một mực khẳng định rằng mình không quen Bành Mạnh Ngâm.
Có lẽ do hành động của chúng ta quá lớn, khiến cô ta sinh lòng nghi ngờ nên hôm nay lúc chúng tôi tới định gặp mặt trò chuyện thì chẳng thấy cô ta đâu cả.”
Lúc Phó Tri Hoán kết thúc đợt điều tra trời đã tối.
Triệu Tử Thâm lái xe đưa anh về nhà, tiện thể báo cho anh hay kết quả điều tra trước mắt.
Phó Tri Hoán hỏi: “Tra xét tình hình bên nhà ga gần đây chưa?”
“Kiểm tra hết rồi.
Có lẽ Bành Mạnh Ngâm chưa rời khỏi thành phố.
Bọn tôi đã liên hệ với đồn công an ở quê nhà cô ta, biết được rằng trong thời gian gần đây cô ta không hề liên lạc với người nhà.”
Triệu Tử Thâm day ấn đường, thấy hơi đau đầu: “Cậu yên tâm, thời gian này chúng tôi sẽ sắp xếp người đi theo bảo đảm an toàn cho cậu.”
Vẫn chưa rời thành phố.
Phó Tri Hoán nhăn mày.
Người lên được kế hoạch dàn dựng tai nạn giao thông tỉ mỉ như thế chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ khi chưa đạt mục đích.
“Được.”
Phó Tri Hoán cười, rũ mắt chỉnh lại nút thắt cổ tay áo: “Làm phiền mọi người đảm bảo an toàn cho tôi.”
Triệu Tử Thâm cười bảo: “Lão Phó này, tôi thấy dạo này cậu khác lắm.
Nếu là ngày trước, khi gặp chuyện tương tự như này, chắc chắn cậu sẽ bảo ‘không cần’, ‘mọi người cứ làm tốt việc của mình là được’, ‘không cần lo’, giờ không ngờ cậu lại thuận đường nghe theo.”
Phó Tri Hoán hờ hững nói: “Gần đây hơi tiếc mạng.”
“Vì cô gái nhỏ nhà cậu à?” Triệu Tử Thâm đánh tay lái vô cùng điêu luyện: “Thế cũng tốt.
Trước kia cậu trông như không muốn sống vậy, giờ biết tiếc mạng là tốt rồi.”
Nói đến đây, anh ta cố ý kéo dài giọng cảm thán: “Mà cũng phải thôi.
Trước kia tôi đâu thấy cậu nâng niu ai như báu vật, cũng chẳng thấy câu hòa nhã đối xử với bất kỳ ai.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu quý trọng một người như vậy.”
Nói xong, Triệu Tử Thâm không thấy Phó Tri Hoán đáp lời.
Anh ta vui vẻ nhìn người qua gương chiếu hậu, nói: “Xấu hổ à?”
Nhưng khi trông thấy biểu cảm của Phó Tri Hoán, Triệu Tử Thâm sửng sốt, ngay lập tức thu lại vẻ bỡn cợt: “Cậu sao đấy? Sao đột nhiên nét mặt lại nghiêm trọng vậy?”
Phó Tri Hoán thu lại dáng vẻ lười biếng, nét mặt lạnh tanh.
Dường như anh đã bị từ nào đó trong câu nói của Triệu Tử Thâm đánh thức.
Ánh mắt nặng nề hơn, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc.
Anh mím chặt môi mỏng, lấy di động ra ấn tìm số điện thoại Ôn Nguyễn rồi gọi đi.
Chuông báo phải vang một lúc mới còn người nhận.
Giọng Ôn Nguyễn nghe hơi bé, lẫn trong đó còn có tiếng thở dốc rất nhẹ và tiếng bước chân, hình như cô đang ở bên ngoài: “Alo?”
Phó Tri Hoán: “Em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường về nhà.”
Ôn Nguyễn nói liền một lượt: “Chiều nay em đến văn phòng lấy tài liệu xong tiện đường ra ngoài chơi với Tần Tố San một lúc, chỗ em đến cũng khá gần hoa viên Danh Thần nên em đi bộ chứ không gọi xe về.”
Nghe được tiếng Ôn Nguyễn, tâm trạng căng thẳng của Phó Tri Hoán dần buông lỏng: “Ừm, chia sẻ định vị cho tôi đi.”
Ôn Nguyễn nghe thấy đầu bên kia có tiếng người cười nhẹ.
Cô nhấn chia sẻ định vị cho anh, bất đắc dĩ nói: “Rồi đó.
Anh yên tâm đi, em đi thêm một lúc nữa là về tới nhà rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Hơn nữa, trước kia em đâu thấy anh dụng tâm như này?”
Triệu Tử Thâm cũng bật cười trước lời của Phó Tri Hoán: “Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn chứ, hóa ra là cậu lo lắng cho sự an toàn của cô gái nhỏ.
Yên tâm đi, an ninh khu này tốt lắm…”
“Ôn Nguyễn?”
Triệu Tử Thâm đang nói dở thì bị Phó Tri Hoán cất cao giọng cắt ngang.
Anh ta lập tức đánh tay lái dừng xe bên lề đường, quay đầu hỏi: “Sao thế lão Phó?”
Phó Tri Hoán cau mày nhìn màn hình báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, lần nữa gọi sang.
Nhưng đáp lại chỉ có tiếng báo điện thoại đối phương tắt máy.
Định vị cô chia sẻ cũng tắt luôn.
Chưa bao giờ anh thấy bất an như lúc này.
Phó Tri Hoán mím chặt môi, toàn thân bị bao phủ bởi áp suất thấp.
Anh nhấn mở vị trí cuối cùng cô chia sẻ, nói: “Tới đường An Sở cạnh hoa viên Danh Thần đi.”
Triệu Tử Thâm nhìn ra ngay sự khác thường trên nét mặt Phó Tri Hoán.
Anh ta gật đầu, lần nữa khởi động xe.
*
Di động hết pin rồi.
Hôm nay ngồi chơi Heyone(1) với Tần Tố San quá vui nên cô quên khuấy mất pin điện thoại không đầy.
(1)Heyone: Tên một trò chơi online của TQ trên điện thoại (hình như máy tính cũng chơi được), mình thì không biết trò này nhưng mà nó cũng có mấy cái hình nộm được bán cute lắm =))
Ôn Nguyễn thở dài nhìn chiếc điện thoại vì kiệt pin mà tắt màn hình, sau đó bỏ nó vào trong túi, tăng tốc trở về.
Thôi, dù sao đi hết đường An Sở cũng đến hoa viên Danh Thần rồi, về nhà nói chuyện với Phó Tri Hoán sau cũng được.
Bình thường lượng người di chuyển trên đường An Sở đã không nhiều chứ đừng nói đến việc giờ trời tối đen, người ít lại càng thêm ít.
Cô đi hơn nửa chặng đường rồi cũng chưa thấy được bao nhiêu người.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.
Dường như người đó muốn thu hút sự chú ý của cô, mỗi bước đều cố ý dẫm thật mạnh để tạo tiếng vang.
Trong lòng Ôn Nguyễn dâng lên dự cảm khác thường.
Vì thế, cô dừng bước, quay đầu lại nhìn mặt người đi sau.
Cô nhíu mi nói: “Muộn thế này rồi sao cô Bành còn ở đây?”.