Ôn Nhu Ái Nhân

Sư Giá hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, nàng chỉ nhìn thấy ngón tay của Tang Thúc đang gõ trên bàn phím, còn không biết rốt cuộc cô đã nói gì, chỉ có điều khi nhìn thấy khóe miệng của Tang Thúc cong lên, nàng nghi hoặc mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Chị nói gì với cô ấy vậy?"

Sự đắc ý của Tang Thúc vào lúc này làm sao có thể kìm nén được?

Cô vừa đưa điện thoại cho Sư Nhạc xem, vừa nói: "Thật ra thì cũng không có gì quá đáng, ít nhất cũng phải cho cô ta biết tại sao lâu như vậy em không trả lời cô ta chứ. Không phải em không thích nói dối sao, chị chỉ đang nói sự thật cho cô ta biết."

Sư Giá: "..."

Bây giờ nàng nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, nàng cảm thấy cả người đều không tốt!

"Tang Thúc!" Sư Giá có chút không thể tin vào mắt mình.

Có lẽ Ngụy Thẩm An vẫn chờ ở đầu bên kia điện thoại, sau khi Tang Thúc trả lời tin nhắn, cả người cũng có chút sửng sốt.

Tin nhắn này khiến cô ấy cực kỳ bất ngờ.

Ngụy Thẩm An: [Xin lỗi.]

Sau khi gửi tin nhắn này, Ngụy Thẩm An rất nhanh lại nhận được một tin nhắn khác.

Ngụy Thẩm An: [Ngủ ngon.]

Tang Thúc nhìn hai tin nhắn liên tiếp gửi tới, tâm tình cực kỳ thoải mái. Coi như là hiện tại Sư Giá gọi tên của mình, cô vẫn cảm thấy vui vẻ: "Ừ, chị đây!"

Bộ dạng này của cô, một chút sợ hãi cũng không có.

Sư Giá cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, cho dù hiện tại nàng đang cầm điện thoại di động, nhưng cũng không biết phải trả lời người ở đầu bên kia như thế nào.

Chẳng lẽ nói "Xin lỗi, vừa rồi là bạn gái của tôi nhắn"? Hay là nói, "Xin lỗi, vừa rồi tôi bị trượt tay"?

Dù là cái nào cũng không thể giảm bớt xấu hổ, chỉ càng khiến nàng xấu hổ hơn, bây giờ nàng không cần dùng đầu ngón chân, mà chỉ cần dùng móng chân của nàng cũng có thể trong nháy mắt móc ra một lăng mộ Tần Thủy Hoàng!

Lúc này Sư Giá cũng bất chấp hiện tại trên người có bao nhiêu đau nhức, càu nhàu từ trên giường đứng lên, ngồi ở trên eo Tang Thúc, đưa tay đè lại đầu vai Tang Thúc, nửa hung dữ nửa bất lực nói: "Sao chị làm như vậy hả?!"

Sau này nàng còn phải đến đoàn làm phim, còn có rất nhiều lúc phải bàn bạc kiến thức với Ngụy Thẩm An, đến lúc đó bảo nàng đối mặt với Ngụy Thẩm An như thế nào đây?

Sức lực của Sư Giá kém xa Tang Thúc, nhưng bây giờ Tang Thúc không hề có chút phản kháng nào, mặc cho nàng ngồi trên người mình làm xằng làm bậy. Thậm chí trong lòng cô mơ hồ còn có chút mong đợi. Trước kia mỗi lần ở trên giường cô đều là người chiếm ưu thế, nhưng giống như bây giờ, hình như cũng không tồi? Cô cảm thấy rất...kích thích!

"Chị thế nào? Thành thật trả lời không tốt sao?" Tang Thúc hỏi ngược lại.

Sư Giá bị da mặt dày siêu cấp vũ trụ vô địch của cô làm cho khiếp sợ, "Sau này em phải ở chung với cô ấy như thế nào đây?"

"Thật sự không được tự nhiên như vậy à?" Tang Thúc thăm dò hỏi, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia quan tâm.

Sư Giá liếc mắt xem thường, "Nếu không thì sao? Chị cho rằng ai cũng giống chị à?"

Tang Thúc nhếch miệng cười: "Đương nhiên đều không thể giống chị được."

Ai lại đẹp được như cô chứ?

"Vậy em ném nồi* đi! Dù sao cũng không phải thực sự là em làm, cũng không tính là ném nồi."

*(Ném nồi: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ đổ lỗi cho người khác.)

Sư Giá không hiểu.

Trong mắt Tang Thúc hiện lên ý cười đắc ý: "Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai em cứ nói thẳng là chị làm, không phải xong rồi sao?"

Những toan tính trong lòng Tang Thúc đang vang lên.

Bằng cách này, cô coi như đã tuyên bố chủ quyền, gắn lên người Sư Giá cái mác thuộc về cô.

Quá tuyệt vời!

Mà Sư Giá nghe thấy lời này: "..."

Tang Thúc có bệnh à?

Giờ phút này, khi Sư Giá nhìn người bị mình đè ở dưới thân, ánh mắt kia thật sự giống như là đang nhìn... một kẻ bị tâm thần.

"Chị là heo hả?" Sư Giá tức giận hỏi.

Dù vậy, Tang Thúc cũng không có chút khó chịu nào.

"Ừm..." Lực chú ý của Tang Thúc đã sớm bị dời đi, làm gì còn nghiêm túc nghe Sư Giá nói gì. Thời điểm Sư Giá ngồi trên người cô, trong đầu cô đã sớm không còn suy nghĩ muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt Ngụy Thẩm An, mà chỉ còn lại một ý nghĩ—

Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, cô cảm giác mình lại có thể!

Đôi tay Tang Thúc không biết từ lúc nào đã đặt trên đùi Sư Giá, mà ngay lúc Sư Giá đang trừng mắt oán giận với mình, Tang Thúc vỗ nhẹ lên cái mông đàn hồi của nàng.

Hành động này của Tang Thúc, làm cho Sư Giá còn đang suy nghĩ ngày mai rốt cuộc phải gặp người như thế nào trong nháy mắt hoàn hồn. Hiện tại đôi mắt nàng nhìn Tang Thúc vừa sợ vừa giận, lúc cúi đầu, Sư Giá mới ý thức được tư thế của mình làm cho người ta miên man bất định, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp cũng thay đổi theo biểu cảm, lúc này cũng chỉ còn lại ngượng ngùng.

Sư Giá vừa định xuống khỏi người Tang Thúc, nhưng vừa nhấc chân, động tác của nàng đột nhiên dừng lại.

Tay Tang Thúc nhẹ nhàng gãi bắp chân của nàng, mà nàng cũng cảm thấy thắt lưng của mình đau nhức, vừa định đứng lên lại nặng nề ngồi ở trên người Tang Thúc.

Sư Giá vừa ngồi xuống, hai người đều kêu rên thành tiếng.

Tang Thúc nguy hiểm nhìn Sư Giá, ngay sau đó cô đưa tay ôm lấy Sư Giá, không nhịn được kéo người đến bên môi mình, ghé sát vào tai Sư Giá, nhỏ giọng nói một câu.

Gần như vào lúc này, Sư Giá không chỉ sắc mặt đỏ bừng,mà ngay cả làn da toàn thân cũng chuyển sang màu hồng phấn đáng yêu, thoạt nhìn phá lệ khiến người ta đỏ mắt.

Tang Thúc nói xong liền buông Sư Giá ra, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng cũng không phải niềm vui đơn thuần như trước, tựa hồ có chút mong đợi, lại có mấy phần ý xấu.

Sư Giá vốn muốn trực tiếp đắp chăn đi ngủ, nhưng bây giờ nàng phát hiện mình là "lên ngựa dễ, xuống ngựa khó", Tang Thúc căn bản không cho nàng cơ hội đi xuống. Hai người cứ giằng co như vậy, một người trừng mắt, một người ung dung, thoạt nhìn đặc biệt thích ý.

Sau một lúc giằng co, Sư Giá chịu thua, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi..."

Từ khi nàng và Tang Thúc yêu nhau đến nay, đây là lần đầu tiên nàng dùng tư thái như vậy nhận sai với cô: "Chị để em đi xuống đi."

Nghĩ đến những lời Tang Thúc vừa nói bên tai mình, Sư Giá cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Cái người này, tại sao trong đầu lúc nào cũng là những thứ không đứng đắn như vậy!

Tang Thúc lắc đầu, cự tuyệt dứt khoát không cho Sư Giá một con đường sống: "Không được."

Cô sẵn lòng cho nàng một cơ hội như vậy, tại sao bạn gái nhà cô lại không biết quý trọng như vậy?

Sư Giá: "Em... chưa từng làm chuyện đó."

Ý cười trong mắt Tang Thúc càng sâu, cô nhìn dáng vẻ cắn môi thật giống như rất khó xử của Sư Giá, cô bé đắc ý trong lòng đã bắt đầu nhảy múa tại chỗ, đều là do cô quá hưng phấn.

"Không sao, chị sẽ hướng dẫn em, em từ từ làm theo là được."

Nói xong, Tang Thúc kéo tay Sư Giá, đặt ở trên người cô.

Sư Giá: "..."

Chỉ có điều điều khiến Tang Thúc không ngờ chính là, Sư Giá bất luận là ở trường học hay là bệnh viện, đều là người có năng lực học tập rất nhanh. Bất luận là gặp phải kiến thức phức tạp thế nào, hay là chứng bệnh phức tạp ra sao, dưới con mắt của Sư Giá, đều có thể lần lượt được giải quyết. Mà đối mặt với thời điểm hai người muốn giành vị trí ở trên, Sư Giá cũng "ra tay" rất nhanh.

Không bao lâu, cả căn phòng lại một lần nữa tràn ngập sắc hồng kiều diễm.

Đợi đến khi kết thúc, trên trán Tang Thúc đã có chút mồ hôi, đôi mắt bình thường thoạt nhìn sâu thẳm, hiện tại có chút ướt át, còn đỏ lên. Mà giọng nói kia, lại càng trầm thấp khàn khàn, tựa như đã khóc qua một lần.

Nhưng cho tới nay Tang Thúc đều là đại ác ma, cũng sẽ khóc sao?

*

Ngày hôm sau khi Sư Giá đi làm, Tang Thúc vẫn đang ngủ trên giường.

Đây là lần đầu tiên sau khi hai người ở chung, Tang Thúc không thể dậy sớm nấu bữa sáng cho nàng.

Sư Giá thay đồ xong, đứng ở trước giường nhìn người nào đó đã tỉnh lại chơi xấu không chịu rời giường, ngồi ở mép giường, nàng đưa tay chạm vào má Tang Thúc.

"Chị có mệt không?" Sư Giá ôn thanh hỏi.

Vấn đề này, Tang Thúc không muốn thừa nhận, làm sao cô biết được thì ra cánh cửa dẫn bác sĩ Sư nhà cô đi tới thế giới mới không thể mở ra!

Hậu quả của việc mở nó ra, hiện tại cô đã nếm được.

"Tạm được." Tang Thúc nói, còn nghiêng đầu hôn lòng bàn tay nàng.

Sư Giá bỗng nhiên cười ra tiếng, bộ dáng kia thoạt nhìn nhìn so với vẻ ngoài đoan trang thường ngày của cô xảo quyệt hơn rất nhiều, tựa hồ giữa lông mày cũng nhiễm lên vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về Tang Thúc, chỉ bất quá không có phô trương như vậy: "Ồ, em tưởng chị mệt muốn chết rồi chứ, sáng nay cũng không thấy chị dậy nấu đồ ăn sáng."

Tang Thúc: "..."

"Lúc trước ở Ngân Sơn tắm suối nước nóng, em nhớ rõ chị từng nói..."

Người mệt mỏi nên là...

Nhưng lời này Sư Giá còn chưa nói xong, đã bị Tang Thúc hôn

Cô không muốn nghe thấy cái miệng nhỏ nhắn của người trước mắt này nói nữa, nhớ lại những lời mình đã nói lúc trước, lại hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, Tang Thúc trực tiếp ngẩng đầu, hôn lên người đang ngồi ở mép giường.

"Tối nay thử lại lần nữa đi? Chị sẽ cho em biết chị có mệt hay không?" Tang Thúc đỏ mắt, hung hăng mở miệng.

Cô không có mệt! Cô rất khỏe!

Sư Giá: "...Em đi làm trước, bữa sáng em đã làm rồi, đến lúc đó chị nhớ ăn."

Loại lời nói lẳng lơ này, nàng vĩnh viễn không sánh bằng Tang Thúc.

Vừa đến bệnh viện, đã có người lao tới trước mặt Sư Giá.

Trương Du xoa mũi, tối qua hắt hơi nhiều quá, bây giờ mũi vẫn còn hơi ngứa.

Khi nhìn thấy Sư Giá, Trương Du hưng phấn muốn tám chuyện với nàng, nghiễm nhiên đã sớm quên mình còn là một thực tập sinh muốn Sư Giá viết bài đánh giá thực tập.

"Lão sư! Cô đã xem chưa? Bộ phim "Bác sĩ cấp cứu", em rất mong chờ! Cô không cảm thấy rất giống cô và nữ thần của em sao? Chắc chắn là làm dựa theo chuyện của hai người!"

Sư Giá: "..."

"Nhưng em xem địa điểm quay phim, cô có thể sẽ không thích." Lúc Trương Du nói lời này nhìn sắc mặt Sư Giá, có chút do dự rốt cuộc có nên nói tiếp hay không.

Nhưng Trương Du không ngờ rằng ngay khi cậu đang rối rắm có nên nói cho Sư Giá biết hay không, người sau đã mở miệng trước: "À, tôi biết rồi, hôm qua tôi đã đi đến đó."

Trương Du: "Hả?"

"Tôi làm cố vấn cho bộ phim đó." Sư Giá bình tĩnh nói.

Chỉ có điều ở nơi không ai nhìn thấy, nàng lại véo ngón tay mình.

Vốn dĩ chuyện này không có gì đáng nói, nhưng bởi vì tối hôm qua Tang Thúc gửi tin nhắn cho Ngụy Thẩm An, nàng cảm thấy có chút chột dạ.

Trương Du lại một lần nữa há to miệng: "Hả?"

Sư Giá trìu mến vỗ đầu cậu: "Nha khoa lầu hai."

Trương Du sau khi kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo Sư Giá, vẻ mặt kích động: "Trước đó cô cũng không có nói muốn đi làm cố vấn nha! Hôm nay có thể dẫn em vào đoàn làm phim không? Em cũng muốn đi xem thử!"

Sư Giá nhìn cậu một cái, ý nói nàng cũng có thể hiểu được: "Lúc trước sao cậu không học diễn xuất đi? Với tính tình này của cậu, đổi nghề làm diễn viên là rất tốt."

Trương Du: "..."

Nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, Sư Giá không khỏi cười ra tiếng, "Được rồi, đừng ngây ngốc nữa, đi giúp tôi tìm một quyển sách, hôm nay tôi ở nhà không tìm được, có thể là để quên ở chỗ nào đó trong phòng làm việc..."

Sư Giá vừa đi về phía phòng làm việc vừa nói chuyện với Trương Du, nàng còn chưa quên mang cho Ngụy Thẩm An một quyển sách chuyên về bỏng.

Mặc kệ Ngụy Thẩm An có ý đồ khác với mình như Tang Thúc nói hay không, nàng sẽ không ngăn cản người muốn học thêm kiến thức.

Đợi đến lúc tan làm, Sư Giá đã nhận được tin nhắn của Tang Thúc, người kia đã ở bãi đỗ xe chờ nàng, đón nàng đến trường quay.

Lúc đến bãi đỗ xe, Sư Giá thấy trên bảng điều khiển trung tâm để khẩu trang, nàng nhíu mày: "Sao vậy?"

Tang Thúc: "Tối qua tin tức đã được tung ra, hôm nay có thể sẽ có paparazzi. Tốt nhất là em nên mang theo bên mình, nếu không muốn bị nhận ra."

Đương nhiên trong lòng cô vẫn tương đối hy vọng Sư Giá cứ như vậy, sau đó sẽ được cô nắm tay đi vào.

"A, được rồi." Sư Giá đeo khẩu trang lên.

Tang Thúc nhìn thấy quyển sách "Thực hành trị liệu phục hồi chức năng bỏng" và "Phẫu thuật bỏng" được đặt trên đùi nàng, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay cô ta có liên lạc với em không? Em còn tận tâm tận lực tìm sách cho cô ta như vậy à?"

Tang Thúc không tin Ngụy Thẩm An thật sự muốn tìm hiểu những kiến ​​thức này.

Sư Giá dừng một chút, sắc mặt dưới khẩu trang cứng đờ: "Không có, nhưng đó còn không phải là do chị à?"

Tang Thúc kêu to oan uổng, "Trách chị làm cái gì? Ngày hôm qua chị đã nói rất rõ ràng với cô ta, buổi tối không nên quấy rầy chúng ta. Chị cũng không phải là loại người ban ngày sẽ tuyên dâm, chẳng lẽ chị ngăn cản cô ta liên lạc với em vào ban ngày à?"

Cái bộ dáng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ này, thật đúng là làm cho người ta nhìn mà tức chết.

Sư Giá không thể cãi lại cô, khuôn mặt dưới khẩu trang cũng phồng lên.

Tang Thúc nhìn thấy, cười một tiếng, lại bắt đầu đưa ra chủ ý xấu: "Nếu không, hôm nay chị chủ động nói với cô ta tin nhắn tối hôm qua là do chị nhắn?"

Sư Giá: "..."

Dưới ánh mắt của Sư Giá, Tang Thúc vẫn có thể bình tĩnh nói: "Dù sao em cũng đã nói chị mặt dày rồi."

Sư Giá: "..."

"Chị an phận một chút đi." Sư Giá cảnh cáo nói.

Tang Thúc "À" một tiếng, cuối cùng cũng không còn bắt đầu có những ảo tưởng vô tận nữa.

Ở giao lộ ngày hôm qua, Sư Giá nhất quyết đòi xuống xe, cái miệng của Tang Thúc nhếch lên có thể treo được bình xăng.

Nàng vẫy tay với người trong xe rồi đi về phía vỉa hè ở ngã tư đèn giao thông, lúc này xe của Tang Thúc lúc này cũng rẽ ngoặt, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng.

Vừa đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Sư Giá nghĩ đến lúc nói chuyện với Tang Thúc ở trên đường nghe không được thoải mái, nàng liền đi vào chọn một hộp kẹo bạc hà.

Lúc thanh toán, Sư Giá vừa đưa tay ra, liền nghe thấy phía sau có người đặt một hộp tăm bông lên quầy: "Tính tiền cùng cô đây."

Sư Giá đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt có chút quen thuộc vừa mới gặp hôm qua.

Ngụy Thẩm An đứng ở phía sau nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng nàng còn đội một cái mũ, khiến khuôn mặt càng thêm không rõ ràng.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lúc này Sư Giá mới mở miệng: "Là cô."

Đột nhiên gặp Ngụy Thẩm An ở nơi này, Sư Giá còn chưa chuẩn bị xong, vô cùng kinh ngạc.

Ngụy Thẩm An nheo mắt nhìn nàng, liếc mắt nhìn hộp kẹo nhỏ bằng sắt trong tay nàng, "Ừ, bác sĩ, thật trùng hợp."

Sư Giá gật đầu, thật là trùng hợp.

Khi hai người sóng vai đi cùng một chỗ, sau hai câu chào hỏi ban đầu, Sư Giá dần dần cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nguy hiểm nhất là khi hai người biết nhau nhưng không ai nói ra.

Ngụy Thẩm An thì ngược lại, so với Sư Giá, cô ấy coi như tự tại hơn. Ngụy Thẩm An nhìn hai quyển sách Sư Giá ôm trong tay, chỉ vào nói: "Đây là cho tôi à?"

Sư Giá đột nhiên gật đầu, đưa cho cô ấy: "Suýt nữa tôi quên mất, kiến thức về bỏng mà cô muốn học. Hai cuốn sách này giải thích rất đầy đủ, nếu trong quá trình đọc có gì không hiểu, có thể hỏi tôi."

Sư Giá vốn cảm thấy thật vất vả trước mắt mới có một đề tài có thể phá vỡ sự yên tĩnh làm cho người ta phát điên giữa hai người, nhưng sau khi nàng nói ra lời này, đột nhiên cảm thấy nó không tốt bằng sự im lặng vừa rồi. Bởi vì—

"Nhưng không thể hỏi vào buổi tối? Đúng không?" Ngụy Thẩm An cười nói.

Sư Giá: "..."

Nàng biết sẽ như vậy mà!

Vì sao báo ứng lại xảy ra trên người nàng!

Sư Giá không khỏi muốn phát điên.

"Cái đó..." Sư Giá xấu hổ cười cười, cho dù bây giờ đeo khẩu trang làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng nàng vẫn muốn che mặt lại, "Tôi, chuyện tối hôm qua thật sự xin lỗi..."

"Hả? Xin lỗi cái gì?" Ngụy Thẩm An cười hỏi.

Sư Giá: "...Bạn gái của tôi đã nói những lời thất lễ như vậy với cô."

Ngụy Thẩm An: "..."

Nụ cười trên mặt cô ấy cứng đờ, Ngụy Thẩm An nhớ lại sự khiếp sợ của mình khi nhận được tin nhắn "Đừng quấy rầy" ngày hôm qua. Đúng là hôm qua, lần đầu tiên nhìn thấy Sư Giá, cô ấy rất có cảm tình, muốn theo đuổi nàng, nhưng lo lắng cứ lỗ mãng như vậy sẽ làm đối phương sợ, liền muốn từ từ tới gần, bắt đầu từ lĩnh vực mà Sư Giá am hiểu, để đối phương quen thuộc với cô ấy trước. Nhưng cô ấy thật sự vạn lần không nghĩ tới, ngay lúc kế hoạch trong lòng cô ấy chuẩn bị áp dụng thì đã nhìn thấy tin nhắn như vậy.

"Bạn gái?" Ngụy Thẩm An trong mắt hơi lóe lên.

"Ừ." Sư Giá gật đầu.

Ngụy Thẩm An: "Bạn gái của bác sĩ hẳn là rất xinh đẹp, cô cũng đẹp như vậy mà."

Đây là cái logic gì vậy? Sư Giá cũng không quá coi trọng chuyện này, "Đôi khi cô ấy rất ấu trĩ, nên cô ấy mới nói những lời đó, Ngụy lão sư cô đừng để ở trong lòng."

Ngụy Thẩm An rũ mi mắt xuống, thật ra cô ấy không muốn để ở trong lòng, nhưng lại thật sự rất muốn hỏi một chút những tin nhắn đêm qua mình nhận được có phải là thật hay không. Nhưng những lời này hỏi ra càng thêm thất lễ, cô ấy chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

"Bác sĩ thích kẹo bạc hà à?" Ánh mắt Ngụy Thẩm An rơi vào tay Sư Giá, đổi chủ đề.

Sư Giá lắc đầu, "Là mua cho cô ấy, hôm nay cổ họng cô ấy có chút không thoải mái, vừa rồi đúng lúc đi ngang qua nghĩ đến."

"Thật tốt khi được làm bạn gái của bác sĩ." Ngụy Thẩm An không khỏi có chút cảm khái nói.

Ai mà không thích một người bạn gái chu đáo săn sóc như Sư Giá chứ?

Chỉ là cô ấy không biết tại sao giọng nói của bạn gái trong miệng Sư Giá lại không thoải mái, không phải là bởi vì tối hôm qua...

Khi sắp đi đến cửa bệnh viện, Ngụy Thẩm An cảm giác được trước mắt dường như có ánh sáng gì đó lóe lên, theo bản năng đưa tay che mắt. Thấy Sư Giá đi bên cạnh mình còn không có bất kỳ phản ứng gì, Ngụy Thẩm An tháo mũ của mình xuống, đội lên đầu nàng...

Sư Giá không biết hành động đột ngột này của cô ấy là có ý gì, bên tai đã truyền đến tiếng Ngụy Thẩm An hạ giọng giải thích: "Có paparazzi, đi nhanh lên một chút, chúng ta đi vào là được rồi."

Nói xong, Ngụy Thẩm Anh đang muốn đưa tay kéo cổ tay Sư Giá, nhưng lại dừng ở giữa không trung, rất nhanh cô ấy buông cánh tay xuống, dẫn đầu bước đi nhanh về phía trước.

Từ lúc Ngụy Thẩm An giơ tay đến hạ cánh tay chỉ mất khoảng hai giây, trong khoảng thời gian này, Sư Giá cũng không cảm nhận được sự do dự của Ngụy Thẩm An.

Nghe được Ngụy Thẩm An nói về tay săn ảnh, Sư Giá cũng bước nhanh hơn, theo sát phía sau.

Đến bệnh viện, nàng mới gỡ mũ xuống, trả lại cho người trước mắt.

"Cám ơn cô." Sư Giá nói.

"Đừng khách sáo." Ngụy Thẩm An thấy Sư Giá tháo khẩu trang, lại nhìn thấy khuôn mặt ngày hôm qua, cô ấy vẫn không nhịn được có chút cảm giác động lòng. Cô ấy né tránh ánh mắt của nàng, vừa quay người đã nhìn thấy một người khoanh tay đứng trên bậc thang của hiệu thuốc ở tầng một.

Không phải ai xa lạ, là Tang Thúc.

Ngụy Thẩm An gật đầu chào hỏi trước, giữa cô ấy và Tang Thúc không tính là xa lạ, nhưng cũng không thể gọi là quen thuộc. Cả hai gặp nhau trên nhiều thảm đỏ, chỉ có điều mỗi lần ngồi cạnh Tang Thúc đều là Lục Mẫn, mà Lục Mẫn tình cờ lại là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô ấy trong ngành.

Hai đóa hoa có sức nặng nhất hiện nay trong điện ảnh và truyền hình, chưa từng hợp tác qua bất kỳ bộ phim nào, nhưng hàng năm bộ phim truyền hình hai người tham gia diễn xuất đều được fan và cư dân mạng đặt cùng một chỗ đánh giá.

Tang Thúc lạnh mặt, ánh mắt đảo qua hai người cách đó không xa. Cô vừa tận mắt nhìn thấy bác sĩ Sư của cô, đội cái mũ của Ngụy Thẩm An trên đầu, quả thật khiến người ta tức chết! Cho nên mặc dù thấy Ngụy Thẩm An chào hỏi mình, cô cũng không nhìn, xoay người bước đi.

Lúc Tang Thúc xoay người đi, trong lòng đã nhịn không được bắt đầu nói thầm trong lòng——

Sư Giá, nếu nàng không đến tìm cô, nàng sẽ chết chắc!

Lúc Sư Giá xoay người cũng nhìn thấy Tang Thúc, chẳng qua Tang Thúc chỉ để lại cho nàng bóng lưng còn kiêu ngạo hơn so với Ngụy Thẩm An rất nhiều. Thậm chí nàng còn chưa kịp chào hỏi Tang Thúc như Ngụy Thẩm An, cô đã xoay người bỏ đi.

Sư Giá: "..."

Cho dù hiện tại Tang Thúc không nói với mình một lời, nàng cũng biết dấm lại chua rồi, ước chừng là loại dấm chua năm mươi năm...

Ngụy Thẩm thấy Tang Thúc quay đầu bước đi, cũng sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích với Sư Giá bên cạnh: "Xem ra Tang lão sư thật sự giống như lời đồn tính tình không tốt lắm? Hahaha."

Sư Giá cũng cười hai tiếng, gật đầu.

Hiện tại nàng có thể là người hiểu rõ tính tình của Tang Thúc nhất đi? Tang Thúc này có chỗ nào là tính tình không tốt? Rõ ràng là cô đang ghen!

Trước khi đến giữa trường quay, Sư Giá đã lấy cớ đi vệ sinh, tự mình đi về phía Tang Thúc vừa rời đi.

Đây là hành lang dẫn vào khoa ngoại trú, đã sau giờ làm việc, phòng khám bên này ngoại trừ công nhân vệ sinh còn đang quét dọn thì không còn ai khác.

Không biết Tang Thúc rốt cuộc đi đâu, nàng vừa đi đến đầu cầu thang an toàn, định lấy điện thoại ra gọi cho người bên kia, bỗng nhiên cửa phòng cháy bên cạnh bị đẩy ra từ bên trong, mà cổ tay nàng cũng bị người bên trong nắm lấy, đối phương dùng sức một cái, Sư Giá đã bị kéo vào cầu thang.

Sư Giá ngẩng đầu, hiện giờ đứng ở trước mặt nàng không phải chính là Tang Thúc ấu trĩ lại ngạo kiều vừa rồi sao?

Vẻ mặt Tang Thúc hôm nay so với lúc trước Sư Giá nhìn thấy không sai biệt lắm, cô vốn cao hơn Sư Giá một chút, bây giờ còn cố ý ở trước mặt nàng khẽ nâng cằm của mình, thoạt nhìn giống như là một con khổng tước ngạo mạn.

"Em đi theo chị làm gì?" Tang Thúc hỏi mà không suy nghĩ.

Rõ ràng vừa rồi trong lòng cô nghĩ chính là muốn Sư Giá lập tức đuổi theo mình.

Sư Giá sao có thể không biết tính tình xấu xa của cô? Nàng đẩy vai người vẫn đang dùng thân mình khống chế mình, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Hả? Chị không gọi em tới sao? Được rồi, vậy chị tránh ra đi, em phải tới đoàn làm phim làm việc."

"Em!"

Tang Thúc làm sao ngờ được Sư Giá sẽ nói như vậy?

Bây giờ không phải là nên chủ động hôn cô sao? Nàng không thể thấy cô đang rất tức giận à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui