Ôn nhu chỉ dành riêng em

 
“Đã nói bao nhiêu lần rồi! Trong trường học cấm lửa! Cấm lửa! Không thấy xung quanh rất nhiều cây cối hoa cỏ sao, lỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?’’
 
Dì quản lý ký túc lao tới phía đám đông, trong tay cầm bình chữa cháy, dập tắt toàn bộ số nến đang cháy đỏ rực.
 
“Mấy người trẻ tuổi các em, chơi gì mà hoa hòe lòe loẹt nhiều thế này? Nói thế nào đi chăng nữa cũng phải đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu chứ?” Bà dì ho khan một tiếng, “Sau này không được làm như vậy nữa!’’
 
Tiêu Phong trợn tròn mắt, nhìn bà dì quản lý ký túc phá hủy thành quả mấy tiếng đồng hồ của mình chỉ trong chốc lát.
 
Mắt thấy bầu không khí đã biến mất, lúc này chính là thời điểm thích hợp để mở lời từ chối nhất.
 
Trịnh Ý Miên lùi về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu nhưng mà, trong khoảng thời gian sắp tới tôi chỉ muốn tập trung vào việc học hành, không có ý định yêu đương gì cả.’’
 
Những lời này chính là dầu cao Vạn Kim*, lúc nào cũng có thể dùng, từ sơ trung, cao trung lên đến đại học cô vẫn lấy lý do từ chối như vậy.
 
(*Dầu cao Vạn Kim hay còn được gọi là dầu cù là, dầu mát, là một loại dầu cao có xuất xứ từ Trung Quốc được làm từ bột parafin với tinh dầu bạc hà tạo thành dược liệu có dạng cao mỡ. Khi mọi người bị muỗi đốt, ngứa da hoặc bỏng nhẹ có thể dùng thuốc này để bôi lên, nó có tác dụng hoạt huyết tiêu sưng, giảm đau giảm ngứa, khi bị cảm lạnh nhức đầu cũng có thể sử dụng thuốc này. Trong tiếng Hán hiện đại nó được suy rộng ra để miêu tả một người hoặc vật nào đó có thể được sử dụng ở nhiều chỗ, theo kiểu vạn năng,nó có thể là lời khen ngợi cũng có thể là lời mỉa mai chê giễu.)
 
Tiêu Phong nhìn cô: “Có phải là vì những ngọn nến đã bị dập tắt không? Nếu như cậu thích, tớ có thể ra ngoài…’’
 
“Không phải.’’ Trịnh Ý Miên nói, “Không liên quan đến những thứ này.’’
 
Tiêu Phong ngơ ngác trong chốc lát, một lúc lâu sau mới khô khốc mở miệng: “Được, tớ hiểu rồi.’’
 
Trịnh Ý Miên cười cười, nắm tay Lý Mẫn vòng qua người Tiêu Phong rồi đi vào đơn nguyên của các cô.
 
Lương Ngụ đứng trên lầu thu hết một màn này vào mắt.
 
Ngay sau đó, anh lập tức buông lỏng bả vai rộng lớn từ đầu đến giờ vẫn luôn căng cứng của mình, vô cùng vui vẻ mỉm cười nói: “Tôi đã sớm biết cô ấy sẽ không đồng ý mà.’’
 
Triệu Viễn chỉ dám oán thầm trong lòng: “… Vậy vừa rồi anh chạy nhanh như thế làm gì? Sốt ruột cuống cuồng đến mức chỉ còn thiếu vẽ tám chữ “Thần cản giết thần, phật cản giết phật” lên mặt nữa mà thôi.’’
 
Suy nghĩ một chút, hắn hỏi Lương Ngụ: “Ngộ nhỡ chị dâu…’’
 
Hắn còn chưa nói ra giả thiết gì, ánh mắt sắc lẹm như dao của Lương Ngụ đã quét đến bên người mình: “Không thể nào.’’
 

 
Màn tỏ tình kia hoàn toàn không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến Trịnh Ý Miên, cô vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó như thường ngày.
 
Trong khu ký túc xá này có một con mèo quất, vô cùng đáng yêu, chỉ cần gặp người sẽ meo meo kêu lên, lúc vuốt ve bộ lông của nó cũng đặc biệt ngoan ngoãn.
 
Những lúc Trịnh Ý Miên đi mua đồ đều tiện tay mua một ít thức ăn cho mèo, nếu quay trở về phòng ngủ gặp nó thì sẽ đút cho nó ăn một chút.
 
Một thời gian sau Trịnh Ý Miên đã dần dần trở nên thân thiết với chú mèo kia.
 
Hai ngày nghỉ kết thúc, chuyến đi vẽ ngoại cảnh do trường tổ chức cũng theo đó mà đến.
  
Ngày hôm đó, Trịnh Ý Miên đã phải thức dậy để có thể tập hợp đúng giờ cùng với cả lớp vào lúc 6 giờ rưỡi.
 
Khi cô kéo vali hành lý đến bến xe, lớp trưởng dặn dò: “Đặt vali vào sau cốp xe đi.’’
 
Trịnh Ý Miên đứng sau cốp xe chuẩn bị đặt vali vào thì thấy Lương Ngụ uể oải bước xuống xe.
 
Lớp trưởng: “Lương Ngụ? Cậu xuống xe làm gì vậy?’’
 
Lương Ngụ nhướn mày, xoa xoa mái tóc màu nâu sẫm một cái, tùy tiện lấy một cái cớ nào đó: “Phơi nắng.’’
 
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nhìn màn trời trắng mờ bồng bềnh thấp thoáng.
 
Không biết Lương Ngụ đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, đưa tay cầm lấy vali, cất giọng trong trẻo nhàn nhạt nói: “Để tớ làm cho.’’
 
Xong xuôi, Trịnh Ý Miên và Lý Mẫn lên xe chọn một vị trí trống ngồi xuống.
 
Bởi vì tối qua thức khuya lại phải dậy sớm, vừa đặt lưng vào nệm ghế mềm mại, Trịnh Ý Miên lập tức cảm thấy buồn ngủ.
 
Cô ngồi ở đó nhắm mắt mơ màng thiếp đi, phía trước chính là chỗ ngồi của Lương Ngụ.
 
Chiếc xe vững vàng lăn bánh lên đường.
 
Không biết Triệu Viễn đang làm gì, hắn đưa tay điều chỉnh gió của máy điều hòa, lại  sợ tốc độ gió không đủ lớn, lại tiếp tục tăng thêm mấy độ.
 
Trịnh Ý Miên ngồi ở phía sau, cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo “chăm sóc’’ mình, cau may lẩm bẩm với Lý Mẫn ở bên cạnh: “Lạnh quá…’’
 
Lương Ngụ duỗi chân đá thẳng vào người Triệu Viễn đang điều chỉnh nhiệt độ: “Cậu rảnh rỗi lắm sao?’’
 
Triệu Viễn mờ mịt nhìn anh: “Em có làm gì đâu?’’
 
“Tắt điều hòa đi.’’
 
Triệu Viễn ngạc nhiên: “Anh lạnh sao?’’
 
Lương Ngụ không trả lời, trong lúc đang thao luyện anh hùng dành ra chút thời thời gian liếc hắn một cái: “Cậu nghĩ sao?’’
 
Triệu Viễn không dám tiếp lời, đành phải chịu khuất phục dưới vẻ mặt bất nộ tự uy* lạm dụng uy quyền của Lương Ngụ, yên lặng tắt điều hòa.
 
(*Bất nộ tự uy là một cụm từ dùng để miêu tả của một người nào đó, mặc dù không tỏ ra tức giận nhưng khí chất phong thái vẫn khiến người khác sợ hãi.)
 
Mấy năm qua hắn và Lương Ngụ cũng được xem như là anh em tốt tốt với nhau, lúc đầu cũng có người hỏi hắn, cảm giác được làm huynh đệ tốt với Lương Ngụ như thế nào?
 
Thực ra thì cái người tên Lương Ngụ chỉ là trên mặt ngoài miệng tỏ ra kiên cường cứng rắn thế thôi, thực ra đối xử với bạn bè bằng hữu vô cùng có nghĩa khí. Năm đó có người khiêu khích trêu chọc Triệu Viễn, Lương Ngụ không nói hai lời đã giúp hắn ra mặt, còn đánh đối phương gãy tay , đến mình cũng phải nhập viện.
 
Chính vì Triệu Viễn hiểu rõ điều đó, cho nên từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tức giận, cũng không cảm thấy Lương Ngụ bá đạo. Sự bá đạo của cậu ta chỉ dành cho người ngoài, còn đối với bạn bè, cũng chỉ là một người đàn ông có vẻ ngoài mạnh mẽ mà thôi…
 
Không đúng, chỉ duy nhất với Trịnh Ý Miên, hình như cậu ta trong ngoài đều dịu dàng ôn nhu như nhau…
 
  :(
  

 
Sáu tiếng đồng hồ sau, đã đến giữa trưa nhưng đoàn xe mới chỉ đi được một nửa chặng đường.
 
 
Đến điểm dừng chân nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều xuống xe thả lỏng thư giãn.   
 
Lương Ngụ không nghe thấy động tĩnh gì ở phía sau, có lẽ là Trịnh Ý Miên vẫn còn đang ngủ.
 
Anh muốn quay ra sau nhìn, nhưng lại ngại vì bây giờ không có cớ thích hợp để quay đầu.
 
Gõ gõ vào tay vịn tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, vừa hay đúng lúc người trước mắt lại làm rơi một chiếc bút xuống đất.
 
Chiếc bút theo hành lang lăn về phía sau, Lương Ngụ nghĩ rốt cuộc thời cơ  cũng đã đến, trong lúc giả vờ như đang vô tình cúi đầu nhặt chiếc bút kia, anh xoay người về phía sau, ngước mắt nhìn lên.
 
Cô ngủ rất ngon.
 
Trên người đắp một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, đầu tựa vào thành ghế khẽ nghiêng nghiêng, tư thế ngủ vô vùng ngay ngắn nghiêm chỉnh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mím chặt, mí mắt thỉnh thoảng khẽ rung lên.
 
Có lẽ là tư thế ngủ này không thoải mái cho lắm, cô cọ cọ vào thành ghế êm ái một chút, đôi môi quyến rũ toát ra hơi thở mềm mại cuốn hút lạ thường.     
  
Tựa như móng vuốt của chú mèo nhỏ, khẽ cào vào trái tim anh ngứa ngáy.
 
Yết hầu nơi cổ họng anh giật giật, nhìn cô đổi tư thế ngủ, quay mặt về bên trái.
 
Nhưng bên trái sát với cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào chói chang, cô khẽ nhíu mày, khó chịu trở về tư thế quay mặt sang phải một lần nữa.
 
Lương Ngụ xoay người lại, nhìn thoáng qua rèm cửa sổ một cái.
 
Triệu Viên đang vui vẻ chơi điện thoại di động.
 
Lương Ngụ bám vào người hắn, , duỗi tay gỡ rèm cửa ở phía mình ra.
 
Triệu Viễn: “Anh làm gì vậy?’’
 
“Phơi nắng.’’ Anh lời ít ý nhiều.
 
Lúc kéo rèm cửa sổ, Lương Ngụ còn cẩn thận suy xét một lúc, rốt cuộc là nên kéo rèm về phía nào mới che được ánh sáng chiếu lên người cô đây?
 
Sau khi ngẫm nghĩ lại một chút, anh nói với Triệu Viễn: “Cậu thử kéo xem nào.’’
 
Khi Triệu Viễn đang giữ chặt rèm cửa, anh dựa lưng vào thành ghế, híp mắt cảm nhận ánh sáng.
 
“Kéo về phía sau một chút.’’
 
“Lui về phía sau nữa.’’
 
Triệu Viễn nghi ngờ nhìn anh:"Anh chắc chắn nếu còn kéo về phía sau nữa thì chúng ta vẫn được che chắn chứ ?’’
 
Lương Ngụ không kiên nhẫn nhíu mày nhìn hắn một cái, Triệu Viễn lập tức hiểu ra, liếc  mắt nhìn về hàng ghế phía sau : ‘’Ha, thì ra là có dụng ý khác ở đây, cho chị dâu, đúng không ?’’
 
"Bảo cậu kéo thì cứ kéo đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì ?’’
 
Phải đến khi bức rèm kia vừa đúng che kín ánh sáng phía sau lưng mình, Lương Ngụ mới gật đầu, tỏ ý có thể dừng lại.
 
Triệu Viễn rất bà tám háo hức muốn quay đầu lại nhìn Trịnh Ý Miên.
 
Nhưng đầu còn chưa kịp quay đã bị khuôn mặt khó chịu của Lương Ngụ cản trở tầm nhìn.
 
Triệu Viễn lúng ta lúng túng, cúi đầu cười ngây ngô : ‘’Biết rồi, biết rồi, em không nhìn nữa là được chứ gì…’’
 

 
Không lâu sau, Trịnh Ý Miên đã thức dậy, là bị đói mà tỉnh.
 
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, vẫn chưa nhận ra trên cửa sổ phía mình đã xuất hiện thêm một chiếc rèm cửa.
 
Cô khô miệng khô lưỡi, trước tiên lấy bình nước ra uống, sau đó chậm rãi tìm đồ ăn trong túi xách của mình.
 
Ăn hết một ổ bánh mỳ và cháo bát bảo mới xem như lấy lại chút sức lực.
 
Lúc này Lý Mẫn ngồi ghế trong cũng đã tỉnh lại, ôm cổ nói : ‘’Tớ ngủ say đến mức cổ sắp gãy đến nơi rồi… Bây giờ mình đến đâu rồi.’’
 
Trịnh Ý Miên nhìn ra ngoài cửa sổ: ‘’Không nhìn thấy gì, cậu kéo rèm ra đi.’’
 
Rồi sau đó, hai người đồng thời bối rối chớp mắt nhìn nhau.
 
Lý Mẫn: ‘’Sao lại đột nhiên có thêm một cái rèm cửa thế này ?’’
 
Trịnh Ý Miên nhìn cô: “Thế không phải cậu kéo à?’’
 
Lý Mẫn duỗi tay chỉ vào một rèm cửa khác: “Cái này mới là của chúng ta, còn cái đang được kéo này, là của mấy người phía trước chứ?’’
 
“….”
 
Trịnh Ý Miên liếm liếm môi: “Có phải trong lúc cậu mơ màng ngủ đã vô tình kéo rèm cửa của người khác về phía chúng ta không?’’
 
Vẻ mặt Lý Mẫn vô cùng phức tạp nhưng vẫn gật đầu: “Rất có khả năng.’’
 
Triệu Viễn ngồi ở hàng ghế  trước khổ sở nín cười.
 
Lý Mẫn kéo rèm cửa của mình ra, đẩy cái kia về chỗ cũ, ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi nha, tớ vô tình kéo rèm cửa của các cậu.’’
 
“Không sao.’’ Triệu Viễn trả lời, “Tôi thì không sao, nhưng mà Lương Ngụ lại bị phơi nắng suốt cả dọc đường.’’
 
Trịnh Ý Miên ngó đầu nhìn lên một cái, quả đúng như trong dự đoán,  trong toàn bộ buồng xe chỉ có duy nhất hàng ghế trước mặt cô là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, Lương Ngụ cũng bị ánh nắng phơi hơn nửa người.
 
Lương tâm cảm thấy vô cùng hổ thẹn, Trịnh Ý Miên cầm hai viên thạch hoa quả theo kẽ hở giữa hai thành ghế đưa về phía trước : ‘’Các cậu ăn thạch không ?’’
 
Triệu Viên đang chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy, tay cũng đã đưa ra, nhưng chỉ vừa mới đưa đến một nửa đã phải miễn cưỡng thu lại.    
 
Hắn mỉm cười với Lương Ngụ: “Anh tự cầm đi, anh tự cầm đi.’’
 
Triệu Viễn bĩu môi, nhìn Lương Ngụ ngay cả game cũng không thèm chơi nữa, đưa tay cầm lấy viên thạch hoa quả trong tay Trịnh Ý Miên.
 
Cái tư thế này của Lương Ngụ có lẽ đã được trải qua một quá trình cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng, mỗi ngón tay đều cố gắng khép chặt vào nhau tựa như cỗ máy gắp thú trong mấy cửa hàng trò chơi vậy.
 
…Bằng cách này, có thể đảm bảo tất cả các ngón tay đều chạm vào lòng bàn tay của cô ấy.
 
Chậc chậc.
 
Cả người Triệu Viễn run rẩy một cái, bị cái biểu cảm thiếu nam ôm ấp tình cảm ngổn ngang chẳng biết từ đầu đến trên mặt Lương Ngụ chua đến mức rụng cả răng, hắn tựa đầu vào cửa sổ cố gắng không để mình bật cười thành tiếng.
 
Thật vất vả lắm mới cười xong, lúc xoay người nhìn lại thì thấy Lương Ngụ đang khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn hắn.
 
Triệu Viễn: “…”
 
….
  
Chiếc xe nghiêng ngả suốt cả một ngày.
 
Từ lúc sáu giờ sáng bắt đầu hành trình, dành ra hai tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi tại trạm xăng, lúc bọn họ đến địa điểm vẽ ngoại cảnh đã là sáu giờ chiều.
 
Đường núi gập ghềnh lắc lư, dọc theo đường đi cây cối hai bên đường so le không đồng đều, nghiêng ngả hỗn loạn, nhánh cây quẹt qua khung cửa sổ không ngừng phát ra tiếng xào xạc khó chịu.
 
Triệu Viễn liên tục thay đổi tư thế: “Cái mông em sắp nát rồi.’’
 
Lương Ngụ còn thê thảm hơn, bởi vì chân dài, bên trong xe buýt lại quá nhỏ, hai chân không thể nào duỗi thẳng, cứ thế uốn cong một chỗ mỏi nhừ.
 
Anh dụi dụi mắt, buông tay xuống, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
 
Nhìn dáng vẻ này của anh khiến cho Triệu Viên đột nhiên nhớ đến, trước khi Lương Ngụ gặp được Trịnh Ý Miên, dáng dấp anh trông như thế nào?
 
“Đến nơi rồi, mọi người xuống xe thôi.’’ Lớp trưởng lập tức đứng lên nói, “Trước tiên cứ để đồ trên xe đã, chúng ta xuống ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi thì quay lại nhận đồ trở về phòng nghỉ ngơi.’’
 
Tất cả mọi người xuống xe, uể oải duỗi tay vươn người, mệt mỏi đi vào nhà hàng.
 
Lượng Ngụ và Triệu Viễn ngồi xuống trước.
 
Triệu Viễn ngồi đó chăm chú nghiên cứu những món ăn đặc sắc kỳ lạ ở nơi này, ánh mắt Lương Ngụ lại dán chặt ngoài cửa.
 
Cô vẫn chưa vào.
 
Một lát sau mới thấy cô tươi cười đi vào cùng Lý Mẫn, trong tay cầm một chai nước khoáng.
 
Trịnh Ý Miên sửng sốt trong chốc lát, nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ trống, sau đó hỏi ý kiến Lý Mẫn: “Chúng ta ngồi ở đâu?’’
 
“Đâu cũng được.’’
 
Cô lại nhìn về phía trước, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
 
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, lại mang Lý Mẫn đi đến nơi này.
 
“Vậy thì ngồi ở đây với lớp chúng ta đi.’’
  
Cô leo xuống quanh bàn đi vào bên trong, ngồi bên cạnh Lương Ngụ.
 
Vì sự khó chịu và nghẹt thở tích lũy trong hành trình dài, dường như tất cả bọn họ đều biến mất ngay lúc cô đến
  
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cầm lấy vali hành lý của mình, cuối cùng cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.
 
Trịnh Ý Miên tìm đến phòng ngủ của mình, vừa mới bật nắp vali ra thì thấy Lý Mẫn đi ra lại đi vào, thần bí nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Lương Ngụ thực sự ở tầng trên chúng ta.’’
 
  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui