Ôn nhu chỉ dành riêng em

Không khí nhẹ nhàng phiêu bồng.
 
Không thể kìm nén hơn được nữa rồi.
 
Ngay cả đại đội trưởng cũng hùa theo đám sinh viên của mình bật cười ha hả.
 
Có người bắt đầu ồn ào: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, còn thiếu khăn che đầu nữa, mau, mau lên, mau che lại cho tân nương nào!’’
 
“Phu thê giao bái rồi mới được vén khăn lên đấy.’’
 
“Còn gì nữa nhỉ ... Có phải sẽ có hình ảnh không phù hợp với trẻ em không?’’
 
“Ha ha ha ha, con mẹ nó tớ rất có hứng với khóaquân sự này, cũng may trước đó không cúp học."
  
Lương Ngụ mỉm cười liếc cô một cái, không thèm để ý đến đám người đang ồn ào đùa bỡn sau lưng mình.
 
Anh chậm rãi nói: “Kết thúc buổi lễ.’’
 
Trịnh Ý Miên đột nhiên ngẩng đầu lên: “…Cái gì cơ?’’
 
Luong Ngụ lắc đầu nói: “Tớ nói, cậu có thể ngồi xuống rồi.’’
 
Mãi mới có thể đặt người xuống, xung quanh cũng bắt đầu ngừng cười đùa.
 
Trịnh Ý Miên khoanh chân cúi đầu, vô dục vô cầu ngồi thiền dưới đất.
 
Ngã phật từ bi… Bước vào cửa tương tư - Mới biết tương tư khổ*.
 
(Hai câu thơ này được trích trong bài thơ Trường tương tư của Lương Ý Nương - Bản dịch của Vũ Ngọc Khánh. Sưu tầm.)
 
Phi, đọc** đến đâu vậy chứ?
 
Nặng lưng.
 
(*Đọc: 背: Ở đây có nghĩa là đọc thuộc lòng, thuộc làu làu, cũng có nghĩa là lưng.)
 
Lý Mẫn đứng sau Trịnh Ý Miên, nghiêng người về phía trước vỗ vỗ vào bả vai cô: “Cậu đang lẩm bẩm  gì vậy, lời tuyên thệ kết hôn sao?’’
 
Trịnh Ý Miên nhăn mũi, còn chưa kịp đáp lại thì đám người đối diện đã bắt đầu cất tiếng hát:
 
Khi mái tóc em lướt qua đầu súng thép của tôi
 
Đừng trách anh vẫn giữ một vẻ mặt trang nghiêm,
 
Thực ra thì anh vừa có xương cứng, cũng có ruột mềm.
 
Chỉ là ngọn lửa thanh xuân kia cần phải tạm thời đóng băng..
  
......
  
Dày vò.
  
Thực sự quá dày vò.
 
Trịnh Ý Miên qua quýt kéo kéo sợi chỉ trên vạt áo, cảm nhận được ánh mắt của người nào đó vẫn còn chằm chằm nhìn vào mình, có chết cũng không dám ngẩng đầu nhìn đối diện.
 
Hôm nay ánh mặt trời quá chói chang, nóng đến mức lỗ tai cũng bỏng rát, như thiêu như đốt.
 
 Mặc kệ, phải chắc chắn cái đã.
 
Cô ngẩng đầu nhìn lênphát hiện Lương Ngụ nãy giờ vẫn đang nhìn cô.
 
Ánh mắt cậu ta tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
 
Trịnh Ý Miên cúi đầu, bắt đầu mân mê ống quần.
 
Cậu ta chỉ là không có chỗ nào khác để nhìn nữa mà thôi, Trịnh Ý Miên, tự luyến cũng là bệnh, phải trị.
 

 
Càng về sau, phương trận của nam sinh càng thu hút nhiều sự chú ý từ phía này.
 
Có người còn đặc biệt thể hiện, đứng trong đội ngũ rướn xỏ lên, luôn miệng trêu chọc người ta đẹp trai.
 
Mắt thấy nháo động phòng… Ý, không đúng, mắt thấy ồn ào huyên náo xong hết rồi, Đại đội trưởng mới thu tay lại, để cho bọn họ đứng dậy trở về vị trí tiếp tục luyện tập.
 
Mặc dù là di chuyển đi nơi khác nhưng cũng không cách bao xa, hai phương trần vẫn rất gần nhau.
 
Khó khăn lắm mới có thể chịu đựng được đến giờ giải lao, đội ngũ bên nam sinh tỏ ra cẩu thả và tùy tiện, còn phương trận nữ sinh thì lại có tổ chức có kỷ luật hơn nhiều, tất cả đều đồng loạt ngồi dưới bóng cây tránh nắng.
 
  
Trịnh Ý Miên xoay xoay khuỷu tay, nhăn mặt âm thầm so sánh xem mình đã đen đi mấy tông rồi.
 
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi nhưng cô có thể cảm nhận được rõ mức độ cháy nắng của làn da mình.
 
Đúng lúc này, Lý Mẫn đột nhiên đi đến, thì thầm bí mật nói với cô: “Miên Miên, tớ vừa phát hiện ra có người đã nộp giấy xin phép nghỉ học, ngày mai sẽ không cần phải đến học quân sự nữa…”
 
“Giấy xin phép nghỉ học?” Trịnh Ý Miên hỏi, “Có thật không?’’
 
Lý Mẫn nói: “Chắc chắn là giả, nghe nói chỉ cần trực tiếp đến nói trong người không thoải mái phải uống thuốc, hoặc nói hôm nay bà dì đến là được rồi. Cậu nhìn xem, một hàng người đang ngồi dưới bãi tập bên kia, tất cả bọn họ đều trốn huấn luyện quân sự đó.’’
 
Mặc dù đã nộp giấy xin phép nghỉ học nhưng vẫn phải đến đây, chỉ là được ngồi nghỉ trong bóng râm mát mẻ, ít ra thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải phơi mặt dưới ánh mặt trời gay gắt này.
 
Trịnh Ý Miên nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, thở dài nói: “Tớ cũng không muốn phải huấn luyện quân sự.’’
 
Vừa dứt lời, hai người đã thấy một đại đội trưởng đi đến trước phương trận của bọn họ.
 
Đại đội trưởng hỏi: “Ở đây có sinh viên nào biết vẽ tranh không?’’
 
Mọi người lác đác cười rộ lên: “Đại đội trưởng, đây là phương trận của khoa Nghệ Thuật, dĩ nhiên là biết vẽ vời rồi.’’
 
Đại đội trưởng nghiêm nghị: “Tất nhiên tôi biết các em đều là sinh viên của khoa Nghệ Thuật, ý của tôi là, có thể vẽ rất đẹp không?’’
 
Lý Mẫn đột nhiên đưa tay đẩy Trịnh Ý Miên ra ngoài hàng: “Có ạ, ở đây, thủ khoa toàn trường ạ!’’
 
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn Trịnh Ý Miên, thậm chí có người còn ngạc nhiên nói: “Hóa ra đây chính là Trịnh Ý Miên nha.’’
 
Lần này muốn tỏ ra khiêm tốn cũng không được, Trịnh Ý Miên bước lên hỏi: “Có chuyện gì không ạ?’’
 
Đại đội trưởng: “Chúng tôi đang làm một tập sanvề kỳ quân sự này, nhưng vẫn còn thiếu một người, em tham gia thì giờ học buổi chiều không cần lên lớp nữa.’’
 
Lý Mẫn hâm mộ vẫy tay tạm biệt cô.
 
Lúc Trịnh Ý Miên đến nơi, các học tỷ gần như đã hoàn thành xong toàn bộ bảng tin rồi,chỉ còn một chỗ vẫnbỏ trống, mấy người bọn họ đang gặp khó khăn: “Vẽ theo cái này khó quá, chị không vẽ được.’’
 
Trịnh Ý Miên nhìn lướt qua một chút,phát hiện đây chính là phong cách vẽ manga mình tương đối sở trường, chủ động xin đi giết giặc nói: “Cái này em có thể vẽ được, cứ để em làm cho.’’
 
“Thật không, vậy thì quá tốt rồi.’’ Học tỷ đưa bản vẽ cho cô, “Em là sinh viên năm nhất sao? Lúc này vẫn đang huấn luyện quân sự đúng không?’’
 
Trịnh Ý Miên nhận lấy bản vẽ, bắt đầu dùng phấn phác họa cơ bản: “Vâng ạ, nhưng mấy ngày này trời nóng quá”
 
Xem xét chỉ chốc lát thì không thể vẽ xong được, toàn bộ bảng tin chỉ còn thiếu một phần này nữa, Trịnh Ý Miên quay đầu lại nhìn mấy người đang ngáp ngắn ngáp dài phía sau, nói: “Nhiều như vậy sao? Vậy các chị cứ về trước đi, em vẽ xong rồi về sau.’’
 
Các học tỷ vẫn luôn miệng khen ngợi cô không ngừng, sau khi chắc chắn một mình cô cũng có thể làm, tất cả mọi người đều tạm biệt rồi rời đi trước.
 
Các cô chụm đầu lại bàn bạc với nhau đều thấy rất có hứng thú với kỳ huấn luyện quân sự của các tân sinh viên, thống nhất trên đường trở về ký túc xá sẽ ghé qua thao trường xem một lát.
 
Mấy người vừa đi vừa không ngừng thảo luận về bảng tin.
 
Triệu Viễn nghe thấy, nghiêng đầu rỉ tai với Lương Ngụ: “Nghe gì không, vừa rồi mấy người kia đang nói về chuyện làm bảng tin gì gì đó, còn bảo học muội người đẹp tâm thiện, sẵn lòng một mình ở lại giải quyết xong tất cả.’’
 
Xế chiều hôm đó thời tiết bỗng nhiên thay đổi, lúc sắp kết thúc buổi, trời càng nổi gió lớn, thậm chí còn có mấy hạt mưa nhỏ lạnh lẽo.
 
Tất cả mọi người đều đang học quyền quân sự*, Lương Ngụ lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem dự báo thời tiết của ngày hôm nay.
 
(Quyền quân sự: 军体拳 bao gồm các khóa học quyền anh, võ thuật đấm đá, đoạt đao, đoạt súng và cách hành động khác.)
 
Một lát nữa trời sẽ có mưa lớn.
 
Anh ngẩng đầu lên nhìn những đám mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời rộng lớn, cất điện thoại di động, chỉ để lại một câu “Tôi đi trước đây” rồi trực tiếp rời khỏi hàng ngũ huấn luyện.
 
Có người đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn sang Triệu Viễn: “Cứ đi thế sao?’’
 
Triệu Viễn: “Đúng thế, nếu không thì sao nữa?’’
 
“Không xin phép Đại đội trưởng cho nghỉ à? Cậu ấy không sợ ư?’’
  
Triệu Viễn phì cười một tiếng: “Cậu đã thấy anh ấy sợ ai bao giờ chưa?’’
 
Có lẽ là khí thế của Lương Ngụ quá mạnh mẽ, chăm chăm bước về phía trước tựa như đang có chuyện gì gấp gáp, nêndọc đường không hề có người ngăn anh lại.
 
Sau khi rời khỏi thao trường, anh mới bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc địa điểm làm bảng tin kia ở đâu?   
 
Đi đến siêu thị mini trong trường mua hai chiếc ô, Lương Ngụ nhìn chằm chằm chiếc ô trong tay, lại bắt đầu im lặng.
 
Nếu như bây giờ mang ô đến cho cô, liệu cô có cầm nó hay không?
 
Hay là nói cho cô biết, mình cố ý đến đây đưa ô cho cô?
 
Lại nghĩ đến lúc còn học cao trung, có hôm trời mưa to như thế này, cô cũng không mang ô theo, anh lặng lẽ từ phía sau đi ngang qua người Trịnh Ý Miên, đặt chiếc ô vừa mới mượn ở thư viện lên bậc thang sau lưng cô.
 
Cô cho rằng anh không muốn trả lại ô cho người ta, cầm lấy ô nói lời cảm ơn, sau khi dùng xong đi thẳng đến thư viện trả lại chỗ cũ.   
 
Lương Ngụ xoay xoay chiếc ô trong tay chọn đi chọn lại, phiền não vò đầu bứt tóc.
 
Lúc bàn tay chạm đến những sợi tóc mềm mượt, anh lại láng máng nghĩ đến một chuyện, tóc của anh, vốn dĩ không phải màu nâu sẫm như hiện tại, nhưng sợ dọa cô, anh đã chọn một màu tối khác rồi nhuộm lại hoàn toàn.
 
Triệu Viễn đã từng cười nhạo anh, “Anh nói xem anh đang mưu đồ chuyện gì đây.’’ Mưu đồ chuyện gì ư? Anh cũng không biết.
 
Anh đi đến một phòng học, xa xa, xuyênqua lớp cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy dáng vẻ người con gái trong trái tim anh đang chăm chú vẽ vẽ. Cô một tay chốngtrên bảng đen, tay kia giơ bảng vẽ, viên phấn trên tay cô trắng đến chói mắt.
 
Khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, còn khẽ cắn cắn môi dưới.
 
Lương Ngụ đứng chờ ở cửa lớp, hút hết một điếu thuốc, đang lục lọi tìm điếu thứ hai, anh bỗng nhiên dừng lại, xem chừng lúc này cô cũng đã sắp vẽ xong rồi.
 
Cánh tay anh hơi buông lỏng một chút, cất bao thuốc vào túi quần.
 
Dự báo thời tiết quả nhiên vô cùng chính xác, chẳng mấy chốc, bầu trời chuyển sang xám xịt.  “Ầm” một tiếng, kèm theo tiếng sấm , không khí ngột ngạt oi bức của ngày hè cuối cùng cũng được xóa tan, sảng khoái trút xuống một cơn mưa xối xả.
 
Gió lạnh len lỏi ùa vào phòng học.
 
Cách đó không xa vang lên tiếnghò reo vui mừng rồi lại tiếng than phiền thở dài, có lẽ buổi huấn luyện quân sự đã kết thúc, nhưng tất cả đều không mang theo ô.
 
Đúng như dự đoán, lúc Trịnh Ý Miên kết thúc công việc đi ra khỏi phòng học, nhìn cơn mưa mù mịt như trút nước bên ngoài lớp học, xoa xoa cánh tay: “Sao lại mưa lớn thế này…’’
 
Lương Ngụ đưa tay ra, giơ chiếc ô trong tay lên.
 
Trịnh Ý Miên vô thức dang tay cầm lấy, nhưngvừa mới đưa được ra một nửa, cô ngẩng đầu nhìn lên người đứng bên cạnh mình: “…Lương Ngụ? Sao cậu lại ở đây?’’
 
Anh chỉ chỉ vào cánh tay nói: “Vừa mới mua ô xong, không ngờ cậu cũng ở đây.’’
 
Anh không thể tìm được lý do nào thích hợp hơn nữa.
 
Trịnh Ý Miên lập tức nghiêng đầu nhìn sang:  “Ở đây có siêu thị mini sao? Vậy tớ  đi mua một cái là được rồi.’’
 
Cô vừa mới đi được hai bước, Lương Ngụ nhíu mày, đưa tay ngăn lại: “Không cần đâu, tớ mua hai cái.’’
 
Quanh đây làm gì có siêu thị nào, chỉ là để tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình nên anh đã bịa chuyện thôi.
 
Trịnh Ý Miên sửng sốt: “Tại sao cậu lại mua hai cái?’’
 
“Triệu Viễn muốn tớ mua giúp hắn một cái, ngày mai dùng.’’
 
Những ưu tư phiền não mà những ngày mưa dầm thấm đất mang đến bỗng nhiên tan biến trong giây lát, xung quanh Trịnh Ý Miên dường nhưcó một hơi thở ấm áp xua tan đi cái giá lạnh, chỉ cần đứng cạnh cô, nhìn cô, anh lại cảm thấy vui vẻ đến lạ thường.
 
Lương Ngụ cúi đầu, vô thức nở một nụ cười, đưa một chiếc ô trong tay cho cô, còn mình thì cúi đầu mở chiếc ô còn lại.
 

 
Lúc Lương Ngụ trở về ký túc xá, Triệu Viễn vừa mới tắm xong.
 
Hắnvẩy vẩy chỗ nước còn đọng lại trên tóc, hỏi: “Thế nào, đưa ô cho người ta rồi chứ.’’
 
Lương Ngụ không trả lời, cau mày liếc hắn một cái: “Lau khô tóc đi.’’
 
Anh lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, vừa mới bước vào phòng tắm, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
 
Triệu Viễn thấy anh sẽ không thể ra ngoài ngay được, rướn cổ hét vào phòng tắm: “Ngụ ca, anh có điện thoại này, em nhận giúp anh nhé.’’
 
Điện thoại được kết nối, một giọng nữ mềm mại ôn nhu vang lên ở đầu dây bên kia.
 
“Tớ về đến phòng rồi. Triệu Viễn nhờ cậu mua chiếc ô kia, ngày mai cậu cần đến nó sao, tối nay tạnh mưa có cần tớ mang qua không?’’
 
Triệu Viễn còn chưa kịp mở lời, đã thấy Lương Ngụ mặc quần dài đi ra khỏi phòng tắm, trong đáy mắt dường như có thể phun ra lửa ngay lập tức, lạnh lùng liếc hắn một cái.
 
Triệu Viễn: ???
 
Lương Ngụ đoạt lấy điện thoại của mình, đưa đến gần sát bên tai: “A lô?’’
 
Hai người bọn họ đứng đó nói chuyện điện thoại, Triệu Viễn thụ thương.
 
Hắn lắc lắc một người bạn cùng phòng khác: “Cậu thấy không, Ngụ ca của cậu dùng ánh mắt đó nhìn tớ đấy, chỉ vì tớ nhận điện thoại của chị dâu! Anh ấy chính xác là một thùng giấm không hơn không kém! Tớ thụ thương!’’
 
Người bạn cùng phòng vỗ vỗ đầu hắn: “Cậu đúng là một người phụ nữ dễ bị thụ thương mà.’’
 
Triệu Viễn: “Tớ phi!’’
 
Lương Ngụ chẳng  thèm để tâm đến tình hìnhnơi này, nhưng rất kiên nhẫn giải thích với người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia: “Không cần đâu, hắn đã tìm được ô của mình rồi.’’
 
“Được, vậy lúc nào rảnh thì cậu mang đến cho tớ cũng được.’’
 
“…Ngủ ngon.’’
 
Đặt điện thoại xuống, trong ánh mắt của hắn vẫn còn đè nén một cảm xúc không vui.
 
Cuộc gọi đầu tiên cô gọi cho anh, lại bị Triệu Viễn nhận.
 
Câu đầu tiên cô nói trong điện thoại, cũng là Triệu Viễn nghe.
 
Triệu Viễn: Hắn có cảm giác mình sẽ không sống sót qua đêm nay…
 
Để tự bảo vệ mình, Triệu Viễn lảng sang chủ đề khác: “Chị dâu gọi điện cho anh làm gì vậy?’’
 
Lương Ngụ: “Để trả lại ô.’’
 
Người bạn cùng phòng bên cạnh Triệu Viễn hỏi: “ Nhưng mà, chẳng lẽ Ngụ ca chưa nói là mình cố ý đến đó đưa ô cho người ta sao? Trả ô thì trả ô, tại sao còn liên quan đến Triệu Viễn nữa.’’
 
“Nhất định là người ra đã hỏi anh ấy tại sao lại mang nhiều ô như vậy, anh ấy nói mang cho tớ,” Triệu Viễn gõ gõ hắn, “Sao cậu ngốc thế.’’
 
“Vậy tại sao không nói là cố ý mang ô đến? Không phải làm như vậy thì các cô gái sẽ cảm động lắm ư?’’
 
Triệu Viễn nghĩ đến những chuyện xảy ra thời cao trung,  cuối cùng cũng có kết luận: “Thời cơ còn chưa đến, chưa thể tỏ tình.’’
 
“Mẹ kiếp!’’ Bạn cùng phòng vỗ đùi một cái, “Cho nên bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đơn phương? Tình cảm đơn phương bí mật của Ngụ ca? Trời ạ, thật là mở mang tầm mắt!’’
  
"..."
  

 
Buổi huấn luyện quân sự hôm sau, mọi người phát hiện giáo viên của bọn họ đã được thay đổi, người này, chính là Doanh trưởng.
 
Quan mới nhậm chức đã tạo ba đám cháy*, vị doanh trưởng nhíu mày, mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm quản lý và huấn luyện hai phương trận này.’’
 
(*Quan mới nhậm chức đã tạo ba đám cháy: Một thành ngữ để chỉ những chức quan mới được bổ nhiệm làm những chuyển có ảnh hưởng to lớn để thể hiện tại năng, sự gan dạ sáng suốt của mình.) 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui