Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Con gái của Chu Tử Thanh có nhũ danh là Tiêu Tiêu, là một cô bé mập mạp năm nay mới hơn 3 tuổi, trên đầu có buộc một cái bím tóc, hai má tròn vô hồng hồng, ngày thường là một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ làm cho người khác ưa thích.
Thẩm Thanh Khê đã từng gặp đứa bé này một lần, cô trời sinh rất thích kiểu trẻ con này, nên đối với con bé đặc biệt yêu thích, cũng không keo kiệt mà mua cho con bé đồ chơi.
Trong ấn tượng của cô, con bé luôn là cái bộ mặt cười hì hì, tính cách rất kiên cường, ai biết bây giờ lại thành thế này?
Kéo Dục Dục bước vào, Thẩm Thanh Khê lúc này mới thấy rõ, trong phòng cách rộng rãi. Chu Tử Thanh đang đứng ở đó, cau mày nghe điện thoại, biểu tình cực ký sốt ruột, thi thoảng lại ngồi xuống kéo con gái mình để dỗ dành, quả thực là sứt đầu mẻ trán
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ giống như một thứ trang sức trên người vậy, treo người lên trên người mẹ, đầu chôn vào đùi, một bên gào lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt nước mũi, còn có ý đồ muốn leo lên, bàn tay mập mạp hướng lên trên.
Xung quanh hai mẹ con là đủ loại đồ chơi búp bê, ô tô ném đầy đất.
Thẩm Thanh Khê thường này chăm sóc Dục Dục nên cũng khá hiểu tâm tư mấy đứa trẻ, vừa nhìn tình huống này liền có thể đoán ra được mọi chuyện.
Nha đầu tiêu tiêu này ngày thường cực ký bám mẹ, có lẽ do hôm nay tới tìm mẹ chơi lại nhìn thấy mẹ cứ ôm di động không để ý mình nên trong lòng khó chịu.
Ôm Dục Dục thay dép ngoài cửa, Thẩm Thanh Khê liền xoay người đóng cửa lại, quá đó ngồi xổm xuống, kéo tay nhỏ của Tiêu Tiêu, lại cầm lấy một con búp bê barbie nghịch vài cái, cuối cùng cũng thu hút lực chú ý của cô bé lại đó.
Chờ cho đứa trẻ nín hẳn, cô mới ôm cô bé lên vào nhà vệ sinh, lau sạch khuôn mặt nhỏ, bàn tay lấm lem cũng rửa sạch sẽ.
Dục Dục nhảy nhót chạy vào, đứng trước cửa nhà vệ sinh ngó ngó, tò mò nhìn vào bên trong, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Em gái trong kia thật đáng yêu nha, hơn nữa vóc dáng em ấy cũng thật lùn, cánh tay và mặt đều mập mạp.7
Nhìn dáng vẻ khác so với những người bạn của mình, Dục Dục có chút mong chờ, cậu cũng thực sự muốn làm một anh trai nha, có điều hình như em ấy rất buồn, hình như không muốn chơi với cậu.
Thẩm Thanh Khê quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ nhà mình, sớm đoán ra được tâm tư của cậu, liền nở nụ cười, rửa sạch tay nhỏ của Tiêu Tiêu, sau đó lại ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Dục Dục.
Hai đứa trẻ đối mặt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
“Dục Dục, con là anh trai, bây giờ em đang không vui, con có thể dỗ cho em vui được không?” Thẩm Thanh Khê liền cổ vũ.
Dục Dục lúc này mới gật đầu, đi về phía trước, kéo tay nhỏ cô bé, lấy hết can đảm mà lớn tiếng: “Em gái Tiêu Tiêu, anh mang em đi chơi, có được không?”
Cô bé tò mò nhìn về phía anh trai nhỏ trước mặt, hơi nhút nhát mà gật đầu.
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy hai đứa trẻ cầm tay nhau, nhảy nhót chạy tới phòng khách, Thẩm Thanh Khê lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi ra xem Chu Tử Thanh.
Cô ấy sau khi gọi xong điện thoại, lúc này mới mệt mỏi mà dựa xuống sô pha, cả người ngây ngốc không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Thanh Khê nhìn thấy thế liền rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống đối diện cô ấy, có chút lo lắng hỏi: “Chị Thanh, chị có ổn không?”
“Ừm.” Chu Tử Thanh gật đầu, nghe được tiếng cười vui vẻ của con gái, cảm kích không ngừng: “Cảm ơn em, Thanh Khê, nếu không có em chị thật sự không biết nên làm cái gì, mấy ngày nay cứ mải mê bận rộn nên cũng không thể chăm sóc cho con bé chu toàn.”
Thẩm Thanh Khê hiểu cô ấy, xua tay nói: :Không có gì đâu chị Thanh, Dục Dục cũng rất thích Tiêu Tiêu, hai đứa nhỏ vừa hay có thể cùng nhau chơi đùa.”
Chu Tử Thanh miễn cưỡng mỉm cười, xong lại trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới mở miệng: “Thanh Khê, lắm lúc chị nghĩ, dù là không còn thứ tài sản nảy nữa cũng nhất định phải giữ được con bé ở bên chị.”
“Luật sư đâu? Chị không tìm được ai à.” Thẩm Thanh Khê nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc bực bội mà đè nén.
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ nhất định sẽ là người phải hy sinh? Rõ ràng từ đầu đến cuối chăm sóc con cái cùng nuôi cái gia đình này đều là Chu Tử Thanh.
Người xấu ngược lại có thể được nhiều lợi ích.
“Chỉ vừa nghe thấy luật sư đối phương là luật sư Hi là không có ai chịu nhận,” Chu Tử Thanh vẫn sa sút như vậy.
Nghe được lời cô ấy nói, Thẩm Thanh Khê thế mà có chút ngẩn người.
Cô đối với ngành này cũng không quá hiểu biết, cũng chưa từng dính phải kiện tụng gì nên cũng không biết Hi Kính lại lợi hại như thế.
Lại nghe Chu Tử Thanh nói: “Thanh Khê, hôm đó nhìn có vẻ em quen với luật sư Hi kia đúng không?”
“Cũng xem là thế.” Thẩm Thanh Khê nhấp môi, cũng không có ý định giấu diếm: “Anh ấy là em trai của bố đẻ Dục Dục, cũng chính là chú ruột của thằng bé.”
“Thế sao? Này……….” Hít vào một hơi, ánh mắt Chu Tử Thanh có chút lo lắng.
Thẩm Thanh Khê thật ra vẫn giữ được bình tĩnh, nghĩ đến những lời Hi Kính ngày hôm qua nói, biểu tình của cô có chút nghiêm túc, “Chị Thanh, chị có nghĩ tới chuyện vì sao Từ Ba cứ thế muốn ly hôn không? Rõ ràng là anh ta có thể lập ra một kế hoạch chặt chẽ không một chút sơ hở nào, không cần làm mọi chuyện rối lên như thế. Lấy tâm cơ của anh ta, thật ra có thể ép chị tình nguyện ly hôn mà không chút oán trách anh ta, chị  hiểu ý em không?
“Cho nên là vì sao?” Chu Tử Thanh giật mình.
“Nhất định là có nguyên nhân gì đó bắt buộc anh ta, cần phải nhanh chóng ly hôn, việc chị cần làm là tìm ra nó.” Thẩm Thanh Khê cũng không vòng vo, trực tiếp nói trọng tâm vấn đề.
“Ý em là, anh ta có tình nhân bên ngoài?” Chu Tử Thanh cũng còn chút thông minh.
*
Thời điểm phải chia tay, hai đứa trẻ thật sự rất lưu luyến, chính là cái bộ dáng không muốn tách rời, đặc biệt là Tiêu Tiêu, cô bé còn túm góc áo Dục Dục không buông, nước mắt lại rơi xuống.
Dục Dục cực kỳ hiểu chuyện, bày ra bộ dáng của anh cả, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm lên bím tóc nhỏ của em gái: “Không sao đâu, lần sau anh sẽ tới chơi với em, anh sẽ cầm thêm thật nhiều xe mà anh thích cho em được không?”
Cô bé lúc này mới nín khoác mỉm cười, ngoan ngoãn phe phẩy tay tạm biệt.
Thẩm Thanh Khê lúc này mới nhận được tin nhắn của mẹ, muốn cô qua đó ăn cơm, mới là chuẩn bị gà rán mà Dục Dục thích nhất.
Nhìn giờ, nếu còn không đi sẽ bị muộn, cô cũng không ở lại nữa, kéo Dục Dục chạy ra đợi thang máy, gọi xe về nhà mẹ.
Thời điểm sắp đến, cô mua 2 cân táo lớn, thấy Dục Dục thích, liền đưa cho thằng bé một quả để thằng bé ôm trong ngực, không quên dặn dò: ‘Không thể ăn nha, phải về nhà rửa sạch trước mới ăn được.”
Vừa mới bước vào tiêu khu liền thấy chiếc xe đỗ phía trước, một người đàn ông cao lớn cường tráng bước xuống, mở cốp xe lấy túi bột mì ra, cũng mặc kệ quần áo lịch sự trên người mà cứ thế đặt balo lên vai.
“Là chú Kha.” đứa trẻ rất tinh mắt, kéo góc áo cô, nhỏ giọng nói.
“Anh Tùng!” Thẩm Thanh Khê hô lên, bước nhanh qua cầm hộ anh ta một túi: ‘Sao lại mua nhiều như thế? nặng như này sao leo lên đến tầng 4 được.”
Người đàn ông lúc này mới quay đầu, mày rậm, làn da hơi ngăm, là một diện mạo anh khí điển hình, biểu tình lại cực kỳ ôn hòa: “Khinh thường người khác hả? Anh em còn có thể vác nặng gấp mấy lần nữa cũng vẫn lên tới đó đấy.”
Cúi đầu nhìn thấy Dục Dục đứng bên cnajh, liền cười nhìn thnagwf bé: “Dục Dục, ôm một quả táo làm gì thế? Có phải muốn ăn hay không? Quỷ ham ăn!”
“Không có!” thằng bé đỏ mặt, vội vàng giấu quả táo ra phía sau.
Cười đùa như thế, mấy người nhanh chóng lên đến tầng 4, mẹ Thẩm đã mở sẵn cửa chờ, nhìn thấy người bước vào vội vàng chạy ra: “Mau mau, vào hết đi.”
Sau khi vào cửa, lại vội vàng đi kiếm khăn lông phủi quần áo cho Kha Tùng, miệng oán trách: “Tới thì cứ thế tới, mua những thứ này làm gì, làm bẩn hết quần áo rồi này.”
Xoay người nhận lấy khăn, chính mình tùy tiện lau vài cái, Kha Tùng liền cởi áo khoác ra, trực tiếp vắt lên lưng ghế, cười cười: “Đây đều là việc con nên làm mà, chờ tới khi Thanh Khê tìm con rể cho dì thì những việc này con liền nhường cho cậu ấy, dì thấy có được không?
 Anh ấy nói chuyện cực kỳ tự nhiên, phảng phất như con trai ruột của Thẩm gia.
Đôi mắt mẹ Thẩm có chút đỏ lên, lải nhải đi vào bếp, đẩy bạn già đang thái rau một phen: “Con bé Thanh Hòa kia đã tạo cái nghiệt gì thế này! Lúc trước nếu bên nhau với đứa nhở Kha Tùng thì bay giờ đâu đến nông nỗi này! Tôi…………”
Nghe thấy vợ mình lại bắt đầu câu chuyện xưa, cha Thẩm liền lắc đầu, ngăn lại lời bà muốn tiếp tục: “Thôi đừng nói nữa, nói chuyện này cũng có ích gì đâu? Đừng để bọn trẻ nghe thấy.”
Nói như thế, động tác của ông cũng không ngừng lại, nhanh chóng xào xong thức ăn, màu sắc và hương vị đều hoàn hảo, lại lớn tiếng gọi con gái vào bưng ra.
Bữa cơm này ăn cực kỳ vui vẻ, Kha Tùng còn cùng cha Thẩm uống mấy chén rượu, dỗ cho ông vui vẻ, còn lại Dục Dục thì ôm lấy đĩa gà rán không nghỉ ngơi, Thẩm Thanh Khê khó khăn khuyên bảo, muốn cậu bé ăn thêm vài miếng rau.
*
Sau khi ăn xong, sắc trời đã có chút tối, sau khi giúp dọn bát đũa vào bếp, Kha Tùng lúc này mới nói với Thẩm Thanh Khê: “Cốp xe còn mấy thùng sữa bò với đồ đạc nữa, em đi cuống mang lên với anh.”
Thẩm Thanh Khê gật đầu, mặc áo khoác vào, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Cô biết Kha Tùng nói như thế chẳng qua là để ngụy trang, cho nên nhìn người đàn ông bước về hướng công viên, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi ăn xong có rất nhiều người ra ngoài rèn luyện sức khỏe, hai người đi tới cũng không có gì lạ, một trước một sau bước đến chiếc ghế dài ven đường, Kha Tùng dừng bước, ý bảo cô ngồi xuống.
Chính mình lấy ra một điếu thuốc, kẹp vào tay, hỏi: “Có để ý không?”
Thẩm Thanh Khê lắc đầu, lấy khăn giấy ra lau ghế, sau đó ngồi xuống, nhìn quảng trường cách đó không xa mọi người đang nhảy đến có chút thất thần.
Kha Tùng cũng không đốt điếu thuốc, chỉ đặt lên mũi ngửi một chút, âm thanh trong bóng tối có chút trầm thấp: “Lần này anh đi có chút thu hoạch, lúc anh với Thanh hòa bên nhau có một người bạn tên là Hoàng Đảo, người này rất có nghĩa khí, nhưng có điều là bản thân không đi theo con đường chính đạo, sau này anh phát hiện ra nên cũng không lui tới nhiều nữa, chỉ nghe nói cậu ta đi làm ăn ở một thành phố khác tên là Lâm Hải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui