Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê cảm thấy bản thân rất khéo léo hiểu lòng người, ít nhất là hiện tại.
Vì cảm thấy cảm xúc của người đàn ông có chút bất thường, có lẽ cần sự an ủi mà cô liền ngoan ngoãn ghé vào ngực người này, giống như dỗ dành một đứa trẻ mà vỗ về sau lưng anh, không hề phản kháng.
đương nhiên, cùng có khả năng bởi vì cô vừa ngủ dậy nên có chút ngây ngốc.
Cứ thế một lát, trên chiếc chiếu ở phía sau truyền đến âm thanh sợ hãi của trẻ con: “Dì nhỏ, chú, hai người đang làm gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê nghe thế thì vội vàng tránh ra, quay đầu lại nhìn, Dục Dục mơ màng bò dậy, đang dụi dụi mắt.
Cô có chút lúng túng, khẽ nhấp miệng nhưng không biết trả lời sao.
Hi Kính cúi người lại gần đó, đem mái tóc đứa trẻ còn đang xiêu vẹo do ngủ chỉnh lại một chút, ngữ khí bình tĩnh mà giải thích: “Dì nhỏ vừa mới gặp ác mộng, chú đang ủi dì ấy.”
“Ồ……” đứa trẻ gật đầu, đặc biệt khéo léo hiểu lòng người: “Con biết rồi, có đôi khi con nằm mơ, lúc tỉnh lại cũng rất sợ, dì nhỏ lúc đó cũng ôm con như thế.”
Người đàn ông gật đầu“Đúng vậy, chính là như thế.”
  Cái gì đúng vậy?
Thẩm Thanh Khê có chút buồn bực, đơn giản xoay người không thèm để ý đến anh nữa, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, thế mà đã 3h sáng.
“Sao lại trễ thế này rồi? Sao anh không gọi bọn tôi!” cô hơi hoảng sợ, lại mở app gọi xe ra nhưng giờ này thì còn ai nhận đơn cơ chứ?
“Tôi gọi xe qua đây rồi, đưa hai người về nhà.” Hi Kính lúc này đang chỉnh lại quần áo cho Dục Dục, đứa trẻ muốn đi WC anh cũng không chê mà ôm thằng bé vào đó.
Lúc quay về, anh đã giúp đứa trẻ rửa sạch tay.
“Dì nhỏ~” đứa trẻ dang tay chạy vào trong lồng ngực Thẩm Thanh Khê: “Chúng ta bao giờ trở về? Con nhớ tiểu hỏa nhi.”
Tiểu hỏa nhi là con gấu bông mà cậu bé thích nhất gần đây, lúc ngủ đều sẽ ôm.
“Bây giờ sẽ về.” Thẩm Thanh Khê an ủi cậu bé một câu, quay đầu nhìn Hi Kính.
Anh gật đầu: “Xe đang đến, chúng ta ra bên ngoài chờ một chút.”
Thẩm Thanh Khê không nói gì nữa, đi theo anh ra ngoài cửa, bên ngoài bóng đêm bao phủ có chút gió đang thổi, các cửa hàng khác sớm đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn đường lẻ loi hát ra chút ánh sáng lay lắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Thanh Khê rất ít khi owr bên ngoài muộn như thế, nhìn đường phố cô tịch mà có chút không kịp thích ứng, không tự giác mà ôm lấy cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Dục Dục được Hi Kính ôm trong ngực, hơi ấm trên người đàn ông truyền đến không cảm thấy lạnh mà ngược lại rất ấm áp.
Mắt nhìn cô gái bên cạnh, Hi Kính nghĩ một chút, một tay ôm đứa trẻ, một tay khác mở áo khoác sang bên kia: “Vào không?”
“Hả?” Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn anh, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc người đàn ông, nhưng ngữ khí của anh có phần dịu dàng.
Giống như trời mưa nên bảo cô vào trong ô trú vậy.
“Không cần đâu, anh ôm Dục Dục là được.” cô xua tay từ chối.
Người này cũng không miễn cưỡng, chỉ là người hơi cúi xuống, bàn tay to lớn kéo áo khoác của cô vào một chút: “Vậy cô kéo khóa áo vào đi.”
 Thẩm Thanh Khê ấn nhẹ lông mày, đặc biệt muốn nói với anh, áo khoác này chính là thiết kế theo kiểu như thế, không thể kéo khóa vào giống như anh.
Đằng trước chợt có đèn xe lóe lên, một chiếc xe xám bạc lặng lẽ không tiếng động dừng lại, xe điều khiển mà một người đàn ông trung niên, ăn mặc gọn gàng không có chút buồn ngủ.
“Chú Trương, vất vả rồi.” Hi Kính kéo cửa se., đơn giản nói một câu cảm ơn.
Sau khi mở cửa xe đặt đứa trẻ vào ghế, anh nói về phái Thẩm Thanh Khê: “Xe này không có ghế trẻ em, cô ôm thằng bé ngồi đi, tôi bảo chú Trương  lái vừng một chút.”
Thẩm Thanh Khê theo ý anh, cô còn cho rằng Hi Kính muốn ngồi ghế phụ lại, kết quả cửa xe vang lên, người nọ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh. rõ ràng là một không gian lớn nhưng anh đi vào lại có chút chật chội.
Ngoài cửa xe, cảnh sắc cứ thế lướt qua, thành thị về đêm dường như cũng đang ngủ say.
Sau khi tới trước của nhà trọ, vừa lúc là 3 rưỡi sáng, vì chỉ là một khu dân cư cũ nên cũng không có đèn, bốn phái đen như mực, chỉ có ánh đèn sáng đang chiếu rọi.
Đẩy cửa xe ra, gió đêm cùng hơi lạnh ập vào mặt, xa xa không biết có chó hoang lưu lạc đang tụ tập đùa giỡn, thấy xe ô tô đều chạy mất.
Hi Kính ôm đứa trẻ ra ngoài, nhanh chóng đi lên mái hiên, Thẩm Thanh Khê đi phía sau mở flash lên soi đường, hai người trầm mặc đi lên lầu, mở cửa vào nhà.
Thẩm Thanh Khê có chút khát, nhưng thấy Hi Kính muốn bế Dục Dục vào trong phòng ngủ cô vẫn ngăn lại: “Anh ngồi đây đi, để tôi.”
Người đàn ông nhìn cô vài giây, khom lưng đạt đứa trẻ xuống mặt đất.
Thẩm Thanh Khê kiền kéo Dục Dục vào phòng ngủ, đóng cửa xong, mở đèn, cô cúi người kéo chăn đệm ra, Dục Dục cũng ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi, chốc lát sau cô quay đầu thì đứa trẻ cũng bò lên giường, dơ tay để cô cởi áo ngoài.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cậu bé, lại nhét vào lòng cậu tiểu hỏa nhi, Thẩm Thanh Khê mới tắt đèn đi, chỉ để lại chiếc đèn bàn nho nhỏ, chân tay nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng.
Sau khi bận rộn một hồi, áo khoác của mình cô cũng chưa kịp cởi, lúc ra ngoài tiện tay cởi áo ném lên lưng ghế, bên trong là một chiếc áo chiết eo màu đen lộ ra đường cong vòng eo tinh tế.
Công với mái tóc dài đang xõa, cô cứ thế đứng tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.

Người đàn ông đang ngồi đó, hơi khom lưng, khủy tay gác lên đùi, cánh tay thon dài chống cằm, ánh mắt nhìn về phía cô.
“Anh vừa nãy sao thế?” Thẩm Thanh Khê cố gắng hắng giọng nhưng khi nói chuyện âm thanh vẫn có chút nghẹn nghẹn, rất muốn uống nước nhưng vẫn cố nhịn xuống.
“Sao cơ?” anh biết rõ vẫn cố ý hỏi, biểu tình đã khôi phục như thường, lạnh nhạt mà xa cách, khuôn mặt không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Nhưng Thẩm Thanh Khê rõ ràng nhìn thấy được trong mắt anh trước đó có sự xúc động, nháy mắt nhưng cô cảm thấy đó là một tia đau đớn cũng do dự.
Lại giống như cô đã nhìn nhầm? Thẩm Thanh Khê có chút không thể xác định.
“Thế lúc đó sao anh lại ôm tôi?” cô tiếp tục hỏi.
“Vì sao chứ?” Hi Kính lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên đứng dậy đi tới.
Người đàn ông bước tới gần, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bức, Thẩm Thanh Khê nhịn không được mà lùi về sau một chút, thân hình cứ thế mà dí sát vào cửa phòng.
Nhưng cô cũng không có ý định tránh, chỉ ngửa đầu, mắt không chớp mắt nhìn anh.
Mãi đến khi tới gần, người kia mới dừng lại, hơi cúi đầu, ánh đèn chiếc xuống sống mũi cao tạo một bóng đen trên mặt, môi mỏng khẽ giật, ngữ khí cực kỳ đứng đắn lại giống như đang cảm thán: “Bởi vì cô đáng yêu nha.”
*
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Thanh Khê còn đang ngốc lăng mà dựa vào cửa, chốc lát, cô quay lại nhìn phòng khách trống rỗng, giơ tay sờ lên mặt mình.
Là ấm áp, hơn nữa lại có cảm giác.
Cũng không phải mơ nhưng sao cô lại có cảm giác quá lộn xộn, không có đầu mối, thậm chí có chút bối rối?
Đồng hồ trên tường phát ra âm thanh tích tích, chính là báo giờ, đã đừng 4h sáng, mà cô còn tóc tay lộn xộn, vẻ mặt mơ màng đứng đây không biết đang nghĩ cái gì.
Khẽ thở dài, cô lúc này mới đi vào nhà vệ sinh, tùy ý đóng cửa lại, mở vòi nước rửa mặt, tẩy trang, sau đó thay quần áo ngủ vào rồi trở về ngủ.
Dục Dục bé nhỏ đã sớm ngủ say, mái tóc xoăn đáng yêu dính sát vào khuôn mặt của đứa trẻ.
*
Kết quả của việc ngủ quá muộn đó chính là sáng ra không thể rời giường.
Dù sao cũng là chủ nhật, có ngủ nướng chút nữa cũng không sao, kết quả một lớn một nhỏ cứ thế bỏ lỡ luôn bữa trưa, ngủ tới tận 1h chiều.
Cuối cùng vẫn là Dục Dục muốn đi WC, âm thanh xuống giường làm Thẩm Thanh Khê bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, lúc này cô mới ôm thằng bé vào nhà vệ sinh, sau đó trở về giường lại có chút ngây ngốc, lúc sao mới tỉnh táo một chút.

Lấy di động, là tổ tông, từ 8h bắt đầu đã gọi tầm hơn 2 cú điện thoại.
Ngoài cửa lúc này cũng rất phối hợp mà phát ra âm thanh đập cửa.
“Thanh Khê, con có ở nhà không? Mở cửa!”
“Con ở nhà.” Thẩm Thanh Khê đi dép lê vào sau đó mở cửa chống trộm ra.
Mẹ Thẩm tiến vào nhà, cau mày nhìn mặt con gái: “Con bây giờ mới dậy à?”
Thẩm Thanh Khê xoa nhẹ đôi mắt, ngáp một cái, phản ứng có chút chậm chạp, chốc lát mới nói: “Vâng, hôm qua ngủ hơi muộn…”
“vậy con nói cho mẹ biết tối qua con làm gì?” mẹ Thẩm cũng không kịp ngồi xuống, trực tiếp đứng ở phòng khách chất vấn, lại bổ sung: “Không được nói dối, mẹ đêm qua có tới đây,  còn gõ cửa nửa ngày!”
“Mẹ tới đây?” Thẩm Thanh Khê có chút kinh ngạc, hôm qua cô đã mắng cặp cậu mợ kia một hồi, hai cái người không biết xấu hổ kia chắc chắn sẽ nổi giận ăn vạ không rời, đáng lẽ mẹ cô phải ở nhà mà ứng phó chứ nhỉ?”
“Đúng thế.” bf trừng mắt: “Bằng không sao biết được đêm qua con không về nhà?”
Thẩm Thanh Khê cười khẽ: “Mẹ, cứ cho là con đêm qua không về đi, chẳng nhẽ còn có thể mang Dục Dục đi sao? Mẹ cũng không nghĩ tới thằng bé có thể ở đâu được?”
Lúc này mẹ Thẩm mới có chút hòa hoãn hơn: “Vậy rốt cuộc con đi đâu?”
Thẩm Thanh Khê kéo mẹ Thẩm xuống ô pha, thuận tiện giải thích một câu: “Thì đi ra ngoài ăn cơm, cạnh đó có một công viên trò chơi mở đêm, thằng bé muốn vào nên con dẫn nó vào dạo một chút.”
Mẹ Thẩm tối qua tầm 9h tới đây, gọi mãi không mở cửa nên cũng đành đi về, cũng không biết Thẩm Thanh Khê mấy giờ về nên dễ dàng tin tưởng, gật đầu nói: “Vậy con sau này cũng chú ý một chút, phụ nữ còn mang theo một đứa trẻ đi ra ngoài nửa đêm không an toàn.”
“Vâng.” Thẩm Thanh Khê đáp ứng, về phòng ôm Dục Dục vào WC đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo rồi bế cậu bé ra ngoài chơi xếp hình.
Tự mình làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc ra đã thấy mẹ Thẩm đang ở trong bếp, không chịu ngồi yên mà còn đang tìm việc để làm.
Thẩm Thanh Khê đi qua giành lấy chiếc giẻ lau trên tay bà: “Con có thời gian rồi dọn sau, mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Hai mẹ con đi ra phòng khách, ngồi xuống, trầm mặc chốc lát, Thẩm Thanh Khê mở miệng trước: “Mẹ, có phải mẹ muốn mắng con không? Nói đi, con sẽ ngoan ngoãn mà ngồi đây nghe.”
Dù sao ối với việc mình đã mở miệng mắng chửi người, Thẩm Thanh Khê một chút cũng không cảm thấy hối hận, hai người kia đã già mà còn không biết xấu hổ, chính là thiếu dạy dỗ, trước kia do tính cô tốt nhưng đã mắng tới đầu Dục Dục với chị cô thì cô thực sự không chịu được.
Có lẽ sau này gặp nhau cô cũng phải đi đường vòng thôi, Thẩm Thanh Khê còn cực kỳ vui vẻ, tốt nhất là họ đừng có đi tới nhà cô ăn chùa.
Cô tuy không sợ điều gì nhưng mẹ cô sẽ vì chuyện này mà tức giận, ảnh hưởng đến thân thể.
Bà ngà thường xung là một người phân rõ phải trái, duy chỉ đối với mấy người nhà mẹ đẻ này, hết sức bao che cho họ, không thể nói xấu một câu, bằng không liền trở mặt, khuyên thế nào cũng không được, mấy năm nay cũng không biết cho đi bao nhiêu tiền lương hưu, chị họ sinh con cũng đều đưa lì xì tới 3000 tệ.
Nhưng hôm nay, thái độ của mẹ cô rất khác thường, chỉ khẽ thở dài: “Mẹ làm sao lại mắng con?” Thanh Khê à, con với Dục Dục hôm qua đã chịu ủy khuất rồi.”
“Dạ?” Thẩm Thanh Khê có chút hoài nghi bản thân nghe nhầm.
“Con đâu có điếc?!” mẹ Thẩm tức giận trừng mắt nhìn cô, âm thanh thấp xuống: “Về sao mẹ sẽ cố gắng không lui tới với gia đình nhà họ nữa, con đừng tức giận, tối đưa Dục Dục sang đây ăn cơm.”
“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Thẩm Thanh Khê không nhịn đc mà mở miệng hỏi.

“Làm sao là làm sao.” mẹ Thẩm xua tay: “Chẳng qua già rồi, tự khai thông bản thân mà thôi, cậu của con ban đầu không phải là người như thế.”
Bà nói, nhìn về phía con gái, muốn giải thích rồi lại cảm thấy bất lực, biểu tình lạc lõng, lẩm bẩm: “Khi còn nhỏ, cậu con cực kỳ thích đi theo sau mẹ, có cái gì ngon đều cho mẹ ăn trước, có lần, trường phát kem, nhưng nó tiếc không ăn, trộm cất vào túi, đi tới trường trung học đối diện tìm mẹ, lúc lấy ra, kem đều đã……..”
Tuy rằng cậu cô đã hoa râm nhưng trong mắt mẹ, có lẽ ông ấy vẫn chỉ là bộ dáng của một đứa trẻ, không thì cũng sẽ không nhường nhịn như thế.
Có điều, con người rồi cũng sẽ thay đổi.
Bà vừa nói, vừa lau nước mắt, làm cho Thẩm Thanh Khê cũng cảm thấy có chút buồn, ngồi bên cạnh mẹ, ôm lấy bả vai bà mà ôn nhu vỗ về, khuyên giải vài câu, lại vụng trộm gọi Dục Dục tới đây.
Cậu bé rất ngoan, liền chạy tới, chui vào trong lồng ngực mẹ thẩm meà làm nũng: “Bà ngoại, Dục Dục muốn ăn bánh bà làm!”
Bà lúc này mới nín khác, mỉm cười vuốt đầu thằng bé hứa: “Được, con về nhà với bà ngoại, bà làm cho con nhé!”
Thẩm Thanh Khê có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể mặc quần áo lên, đưa đứa trẻ cùng mẹ Thẩm về nhà, một nhà vui vẻ mà hưởng thụ khoảng thời gian nhàn hạ.
Vừa lúc bạn của cha Thẩm tới làm khác, ông ấy trước kia là một giáo viên âm nhạc, biết đàn ghi ta, còn biết cả hát, rất đa tài, nhìn Dục Dục rất thích, còn dạy thằng bé hát.
Cứ thế một ngày vui vẻ trôi qua, khi về đến nhà, khắp nơi đầu yên tình, chỉ có cô và đứa nhỏ, không khỏi có chút lạc lõng.
Mấy hôm nay tâm trạng của cô biến đổi rất lớn, mỗi ngày khi yên tĩnh lại linh tinh, không thể không chế được.
Lúc này thay quần áo cho đứa nhỏ, cô đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Khi đang chờ cháo nhừ, lại không nhịn được nhớ lại giấc mộng đêm qua sau khi ngủ.
Nói là mộng thực chất là hồi ức, bởi vì phần lớn đều là việc đã phát sinh qua. Trong mộng, bộ dạng cô vẫn là tóc ngắn, mái dày che đi khuôn mặt, mặc một bộ động phục không quá vừa người, cô đơn đi trên đường về nhà.
Thiếu niên Hi Kính thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, mặt mang theo vết thương, cả khóe miệng đều có một vết thương bị ứ máu.
Cứ thế tay đút túi quần, cúi đầu im lặng nhìn cô, biểu tình tối tăm, có chút không kiên nhẫn: “Sao giờ cậu mới tới?”
“Tôi………” Thẩm Thanh Khê lùi về phía sau một bước, theo bản năng giải thích: “Lớp tôi hôm nay tan học muộn.”
Nói xong mới phản ứng lại, cô cũng không có hẹn gặp mặt cậu, sao phải giải thích? Người này con bày ra cái thái độ hung hăng như thế!
Nhưng nhìn vết thương trên mặt anh, cô vẫn không đem oán giận nói ra, âm thanh nho nhỏ nói: “Vết thương trên mặt cậu là sao thế?”
Chính mình cũng chưa nhận ra, khuôn mặt cô lúc này tràn ngập vẻ lo lắng.
Thiếu niên cũng không trả lời, thân mình cúi xuống, tiến gần về phái cô, trên người mang theo hương thuốc lá rất nồng, môi mỏng động, thần sắc không rõ, con người đen nhánh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn thông qua đó để nhìn nội tâm của cô.
Thẩm Thanh Khê có chút lúng túng, theo bản năng mà né tránh.
Giây tiếp theo, ngón tay của cậu liền nhẹ nhàng chạm vào sau cổ cô.
“Đây là cái gì thế?” cậu nói, ngón tay có chút giật giật, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận