Thẩm Thanh Khê thời điểm còn đi học quần áo cơ bản đều là do mẹ mua, cô cũng chẳng thể được lựa chọn, có gì mặc đó.
Không biết có phải đi học sớm một năm hay không mà cô so với các bạn cùng lứa tuổi có vẻ dậy thì khá muộn, mãi cho đến lớp 10 vẫn còn mặc loại áo ngực dây, đằng trước còn hai cái dây, bắt buộc phải vòng qua cổ để buộc một chiếc nơ con bướm.
Mùa đông còn ổn, quần áo nhiều, cái dây kia không thể thấy được nhưng đến mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng, dây kia chắc chắn sẽ lộ ra làm cô rất ngại.
Đã nói nhiều lần nhưng mẹ cô vẫn không thèm để ý, chỉ cười nói: “Bây giờ con gái đề mặc như thế này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê không có cách nào chỉ có thể mặc thêm một chiếc áo bên ngoài.
Có điều hôm đó đi về trên đường khá nóng nên cô mới tiện tay cởi áo ra cầm trên tay, ai ngờ thiếu niên nhìn cái đã phát hiện ra.
Thiếu nữ sinh ra da đã rất trắng, đặc biệt là ở cổ, bởi vì quanh năm không hề bị phơi ra ánh mặt trời nên khi cúi đầu nhìn làn da tinh tế như châu ngọc vậy, mà chính bản thân cô cũng không biết có bao nhiêu hấp dẫn.
Chỉ cảm thấy tay người kia đụng đến chỗ đó khiến cho làn da ở đây như thiêu như đột, Thẩm Thanh Khê đột nhiên lui về phía sau một bước, né tránh tay anh, không để ý trán liền đụng vào cằm anh.
“Shhh” Hi Kính nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, người cũng không đứng thẳng, trở tay năm lấy cổ tay cô: “Cậu trốn cái gì mà trốn?”
“Tôi không có, cậu buông ra.” Thẩm Thanh Khê một mặt tránh đi, một mặt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khóe môi anh có vết máu chảy ra.
“Tôi không cố ý!” cô lập tức hoảng sợ.
Một bàn tay vẫn nắm lấy cô, thiếu niên bấy giờ mới tùy tiện dùng tay lau nhẹ vào vết thương, híp mắt nhìn vết máu trên tay, dường như chẳng chút để ý lấy giấy từ trong túi ra.
Cô gái bên cạnh còn chưa từ bỏ ý định, bẻ tay anh muốn thoát ra.
“Làm gì thế?” hơi dùng sức lại một lần nữa nắm chắc lấy cổ tay cô, cậu lúc này mới ngẩng đầu, không kiên nhẫn mà nói: “Muốn chạy?”
Thẩm Thanh Khê nhấp môi, biểu tình sợ sệt, rồi lại càng thêm kiên định: “Tôi không chạy, cậu thả ra đi, tôi đi mua thuốc cho cậu, được không?”
Nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô, thiếu niên cuối cùng vẫn thả tay, sau đó cô gái hướng về cửa hàng thuốc thì không nhanh không chậm mà theo sau.
Mãi cho đến khi thuộc cũng băng dán đều đã mua xong, hai người lại một trước một sau đi tới một chiếc ghế dài yên tình bên cạnh.
“Cậu ngồi xuống đi.” Thẩm Thanh Khê nhìn bốn phía, duỗi tay chỉ ghế.
Thiếu niên tùy ý ngồi xuống, chân dài duỗi thẳng về phía trước, hơi gập, so với cái bộ dạng vừa rồi thì sự u ám đã giảm đi rất nhiều, biến thành thiếu niên lạnh nhạt thường ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê từ trên cao nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, cẩn thận dùng ngón tay nâng cằm cậu lên. Ngón tay tinh tế đụng tới cằm thiếu niên có một cảm xúc khác lạ.
Cùng với cảm giác chạm vào làn da của cô hoàn toàn bất đồng.
Dùng tăm bông tẩm chút cồn chấm vào vết thương, sau đó lại cẩn thận dán băng cá nhân lên, thời điểm làm mọi việc, Hi Kính vẫn luôn hướng mắt về phía cô, con ngươi đen nhánh không chớp, sâu không đáy.
đã sớm quen với kiểu nhìn chăm chú như thế này, cô liền rũ mắt, coi như không thấy, chờ đến khi xử lý xong vết thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Cánh tay bị túm lấy, cô liền thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh cậu, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần cậu duỗi tay ra là có thể ôm cô vào lồng ngực.
Loại tưởng tượng này khiến cho Thẩm Thanh Khê có chút lúng túng, cô dịch thân mình, cách xa cậu một chút: “Tôi phải về đây, về nhà còn phải làm bài tập.”
“Ngồi đây với tôi một chút nữa, cậu có thể hỏi chuyện gì cũng được.” thiếu niên cũng không có ý định thả người, ních người lại gần, cánh tay cứ thế đáp lên lưng ghế sau chỗ cô ngồi, giống như là đang ôm lấy vai cô, nhiệt độ ấm áp của cơ thể mơ hồ truyền tới.
Thẩm Thanh Khê rụt bả vai, thân mình hướng về phía trước, tay đặt chỉnh tề, dáng ngồi quy củ. Hơi suy nghĩ một chút, cô nghiêng đầu, âm thanh nho nhỏ: “Cậu vì sao lại đánh nhau?”
“Bởi vì tôi muốn đánh.” Hi Kính nhanh chóng trả lời, ngữ khí nhàn nhã.
“Cậu…….” Thẩm Thanh Khê ngẩn người, biết anh sẽ không trả lời ra hồn nên cũng không hỏi tiếp.
Lát sau người kia mới cười một cái, chậm rãi nói: “Cậu muốn nghe nguyên nhân tôi đánh nhau?”
Cô vẫn không nói gì như cũ.
Tóc mai kề tai bị người ta dùng đầu ngón tay vén lên một cái, cậu cẩn thận mà chọc chọc vào gò má trắng nõn, thanh âm trầm thấp: “Tôi đánh nhau với bố tôi, vết thương cũng là do ông ấy gây ra.”
“Cậu vì sao….” cô lúc này mới kinh ngạc một chút, đột nhiên quay đầu.
Trên mặt thiếu niên không chút biểu tình, đôi mắt hơi híp lại, đột nhiên hỏi cô: “Cậu cảm thấy, cha mẹ trên đời này đều xứng là cha mẹ sao? Có một số người, thật ra không xứng làm cha mẹ, không phải sao? Anh tôi phải bỏ nhà đi cũng là do bị bọn họ bức.’
Từ lần đó, đây là lần thứ hai Thẩm Thanh Khê nghe Hi Kính nhắc tới anh mình, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, có chút khẩn trương.
Thiếu niên lắc đầu, dường như tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, trêu ghẹo: “Thôi, nói cậu cũng chẳng hiểu, muộn rồi, về thôi.”
Cậu cuối cùng cũng chịu thả cô đi, Thẩm Thanh Khê nhẹ nhàng thở ra, lập tức muốn đứng lên.
Bàn tay đặt sau lưng ghế cô nhẹ nhàng chuyển động, ấn lên vai cô: “Chờ một chút.”
Người này định lật lọng? Thẩm Thanh Khê có chút sốt ruột, quay đầu trừng cậu.
Thiếu niên cười ra tiếng: “Không phải tôi không cho cậu đi, dây buộc của cậu bị lỏng, tôi nhắc cậu thôi.”
Anh vừa nói, Thẩm Thanh Khê có chút kinh ngạc, không rõ trên người mình buộc cái dây gì, chẳng lẽ là dây giày? Cho đến khi đôi tay kia đụng vào gáy cô, mới đột nhiên nhớ ra, mặt đỏ bừng lên.
Dây kia cô vẫn luôn chưa từng đụng qua, làm sao có thể bị lỏng? Tuy không nhìn thấy động tác của người kia nhưng cậu rõ ràng trước đó cố tính kéo ra, sau đó mới ung dung mà buộc lại cho cô, ngón tay lơ đãng lướt qua da thịt mang theo cảm giác ngứa ngáy.
“Cậu buông ra!” cuối cùng cô mất hết kiên nhẫn, muốn đứng dậy thiếu niên mới hoàn thành buộc chiếc nơ con bướm.
Thuận tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, cậu cũng đứng lên: “Để tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu.” Thẩm Thanh Khê quả quyết cự tuyệt, nhìn một chút vẫn quay đầu hỏi: “Cậu cứ đi theo tôi như thế có phải vẫn nghi ngờ nhà tôi đem giấu anh trai cậu đi đúng không?”
“Không phải.” Sắc trời dần tối, gương mặt anh có chút mơ hồ, nhưng động tác lắc đầu rất rõ ràng.
“Vậy vì sao còn tới tìm tôi?” Thẩm Thanh Khê hỏi.
Thiếu niên cứ thế đứng thẳng tắp trước mặt cô, sau hồi lâu mới nhẹ giọng cười: “Bởi vì cậu đáng yêu.”
Chỉ một câu trả lời đơn giản như thế, sau đó cậu không nói thêm gì nữa, đi sau lưng cô đưa cô tới gần nhà, sau đó mới xoay người rời đi.
Thế cái từ ‘đáng yêu’ này rốt cuộc là có ý gì? Thẩm Thanh Khê sau khi về nhà suy nghĩ cẩn thận rất lâu.
Mà trên thực tế, cô không cho rằng bản thân là một người đáng yêu.
So với những cô gái cùng tuổi, tính cách cô có chút trầm lắng hơn hẳn, thậm chí ngoại hình cũng không nổi bật, dáng người hơi béo, tóc mái che gần nửa khuôn mặt, chỉ là đôi mắt rất lớn, rất có thần nhưng thường không nhìn ai mà chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.
Cuối cùng Thẩm Thanh Khê đưa ra một cái kết luận như thế.
Thời thiếu nữ cô cũng không nghĩ tới, sau này cũng cùng một người và vẫn cùng một đáp án.
“Bởi vì cô đáng yêu”, nhưng tôi thực sự không đáng yêu mà.
Câu trả lời cứ như một vòng tuần hoàn, cũng lười hỏi lý do.
*
Phiên tòa ly hôn của Chu Tử Thanh mở cô cũng tới tham dự.
Là một người bạn, cô cảm thấy bản thân cần phải có mặt, sau khi Dục Dục bé nhỏ nghe thấy còn dùng giấy gấp một hình trái tim nói muốn tặng cho dì Thanh Thanh, hy vọng dì Thanh Thanh thắng người xấu, luôn luôn vui vẻ.
Thằng bé gần đây ở nhà trẻ học được không ít thứ, không chỉ trái tim, gấp hạc giấy các thứ cũng không ít, trong nhà dạo gần đây khắp nơi là tác phẩm thủ công của cậu.
Tuy vậy, trái tim giấy của cậu bé cũng rất đáng quý, dù sao cũng đại biểu cho tâm ý của đứa nhỏ, sau khi Thẩm Thanh Khê giao cho Chu Tử Thanh, cô ấy rất vui vẻ đặt vào trong túi áo.
So với trước kia, khí sắc của cô ấy đã tốt lên không ít, khuôn mặt Chu Tử Thanh trang điểm lên cũng không kém, ăn mặc chú ý một chút liền biến thành một người phụ nữ thành đạt trưởng thành.
Lúc còn ở cùng Từ Ba, cô ấy lại không như thế. Vì Từ Ba luôn ám chỉ bản thân thích một cô gái giản dị nên tùy Chu Tử Thanh gia cảnh giàu có nhưng thường để mặt mộc, quần áo cũng đều mua trên mạng. Rõ ràng là một người phụ nữ ngoài 30 nhưng lại cứ như đã qua tuổi 40 vậy.
Người đến tham dự phiên tòa không nhiều, Chu Tử Thanh cũng chỉ mang theo một nữ luật sư trẻ trang điểm rất chuyên nghiệp tới, họ hàng bạn bè gì đó cô ấy cũng có không ít nhưng sau khi kết hôn cũng dần không liên lạc nữa.
Từ Ba bên kia còn hơn thế. Bởi vì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, anh ta chỉ tới một mình cũng một luật sư ngoài 50 thường xuyên đưa tay đỡ mắt kính và cầm khăn giấy lau nước mũi, nhìn dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
Thẩm Thanh Khê ngay từ đầu con tưởng đây là biểu hiện khiêm tốn của luật sư kia, dù sao tuổi tác người đó cũng khá lớn nên chắc kinh nghiệm rất phong phú, so với luật sư trẻ tuổi nhất định không thể nào kém hơn.
Nhưng sau khi bắt đầu phiên xét xử, cô mới phát hiện bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Luật sư trung niên kia chính là vô dụng, chỉ biết không ngừng lặp lại những câu trước đó, lúc đưa ra chứng cứ cũng sơ hở chồng chất.
Trái lại nữ luật sư của Chu Tử Thanh thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, tự nhiên đứng đó nói ra nhưng câu có lý, đồng thời cũng bày ra những chứng cứ tố cáo hành vi bỉ ổi của Từ Ba.
Người nộp đơn ly hôn là Từ Ba, ý định của anh ta chính là đưa ra bằng chứng Chu Tử Thanh sau khi kết hôn không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, không chăm lo chồng con, yêu cầu ly hôn đồng thời giành quyền nuôi dưỡng con gái cộng với một nửa tài sản chung.
Kết quả rõ ràng, anh ta không thực hiện được hành vi vu oan giá họa, quyết định của tòa án cũng rõ ràng, toàn bộ tài sản thuộc về Chu Tử Thanh, Từ Ba xem như là tay trắng rời đi.
Thứ đàn ông ăn bám ngay lập tức bày ra bộ mặt như tro tàn, nửa nhà cũng không tin nổi, chộc lát làm ầm lên đòi kháng án.
Chu Tử Thanh lười để ý đến anh ta, chỉ không ngừng cảm ơn thẩm phán, cảm kích đối với vị luật sư biện hộ cho mình.
Bên kia cô ấy còn nhiều việc cần giải quyết, Thẩm Thanh Khê cũng không định đi quấy rầy, cô chỉ tới tham dự một chút, sau khi biết kết quả cũng yên tâm mà theo đoàn người rời đi, nhìn đồng hồ một chuts thấy thời gian còn khá sớm liền định đến nhà mẹ đón Dục Dục về.
Thằng bé mấy hôm nay có chút cảm mạo nên vẫn không đi học, ở nhà chơi đùa đến sung sướng, nhìn ra sau này cũng ko phải người yêu thích học tập.
Vừa hay phòng xử án bên cạnh cũng vừa xét xử xong, một đám người đông nghịt ào ra, còn có phóng viên canh giữ ngoài cửa chờ phỏng vấn.
Xem ra là một vụ án tử lớn có sức ảnh hưởng.
Không nghĩ tới nhìn vào trong hóng hớt, Thẩm Thanh Khê liền vội vàng đi ra hông tránh đám đông, tính toán nhanh chóng rời khỏi.
Liếc mắt một cái thấy một đám người vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đi ra.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang, tướng mạo cực ký có khí thế, sặc mặt cực kỳ lạnh nhạt, hai chân dài thẳng tắp, đặt trong đám người như hạc trong bầy gà.
Bên cạnh anh, một người đàn ông có mái tóc được vuốt kéo bóng loáng, khuôn mặt phúc hậu đang cong eo cười , thái độ cực kỳ cung kính nịnh nọt
.
Có lẽ vì không quen có người đứng gần tỏ vẻ thân mật, người đàn ông trẻ tuổi nhíu nhíu mi, có chút không kiên nhẫn dừng bước, bàn tay thon dài túm lấy cà vạt, lúc quay đầu lại vừa hay đúng lúc Thẩm Thanh Khê quay đầu tới.
Động tác túm cà vạt dừng lại, sau đó, mày người kia nhàn nhạt mà buông lỏng một chút.
Thẩm Thanh Khê cũng có chút bất đắc dĩ, cứ thế mà ở đây cũng có thể gặp được Hi Kính, có điều ngẫm nghĩ một chút cũng có thể hiểu. Người ta là luật sư, đương nhiên xuất hiện ở toà án rồi.
Ngược lại là cô, hôm nay là lần đầu tới đây.
Hướng về phía đó khẽ gật đầu, thừa dịp có khoảng trống, cô nhẹ nhàng lách mình chen ra sảnh lớn rời đi.
Cô gái hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, khăn quàng trên cổ cũng đồng màu với áo, tóc dài nhẹ nhàng một phần bị khăn quàng cổ che đi, nhìn thoáng qua tưởng như mái tóc ngắn ngang vai.
Hi Kính nhìn lướt qua, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, là mái tóc ngắn có phần mái dày, có chút ngốc ngốc, lúc cúi đầu thật giống một đứa trẻ.
Vui vẻ mà cười một cái, lúc bị anh bắt nạt cnf như con thỏ nhỏ vậy, rất thú vị.
Luật sư của ctt là người trong văn phòng luật của anh, cụ thể quá trình thẩm tra xét xử anh đều biết, Hi Kính suy nghĩ một chút liền biết mục đích Thẩm Thanh Khê đến tòa án lần này.
Bên cạnh tiếng thét chói tai, anh hơi ấn nhẹ lên đầu mày, mặt không đổi sắc mà nhìn phóng viên nói một câu: “Quyết định cụ thể của thẩm phán còn chưa có, xin mọi người yên tâm chờ đợi thông báo chính thức.”
Sau đó trực tiếp quay người xuyên qua đám người rời đi, lần này không có người nào dám cản trở, tự động nhường đường.
Thẩm Thanh Khê sau khi bước ra tới cửa tòa án, lúc này mới khẽ thở ra, cô trời sinh cực kỳ không thích loại nơi nghiêm trang như này, tuy không phải vụ án của bản thân nhưng cũng làm cho cô cảm thấy khẩn trương.
Nhanh chóng đến giữa trưa, ánh nắng rất mạnh, cô hơi híp mắt che lấy trán, nghĩ xem có nên đặt xe hay trực tiếp vẫy một chiếc xe trên đường.
Taxi thành phố B cực kỳ khó bắt, đặc biệt là thời điểm giữa trưa và tối, nhưng cô lại không có xe, đành phải chờ như thế, giao thông công cộng hay tàu điện ngầm lại càng không cần nghĩ tới, chen cũng có thể chết người đó.
Ở thành phố lớn này, điểm khó khăn duy nhất chính là đây.
Thật ra trước đó mẹ Thẩm cũng định mua xe cho cô, hai vợ chồng phấn đấu cả đời đương nhiên có chút tiền tiết kiệm, nhưng Thẩm Thanh Khê cũng không đồng ý. Cô có tay có chân, tiền lương cũng chả hấp, nếu muốn mua xe thì đã sớm tiết kiệm tiền để mua.
Nhưng trước mắt cô còn chưa có ý định này, chỉ nghĩ muốn tiết kiệm thêm chút tiền để giữ lại cho Dục Dục, trước đó khi nhập khẩu cho thằng bé cũng gặp không ít trắc trở, sau này học tiểu học, lên cấp hai, vấn đề khẳng định không ít nên cần phải chuẩn bị trước một chút.
Cô bây giờ mới có 26 mà cũng đã tiến vào độ tuổi lo cần nghĩ cho con cái của các mẹ rồi.
Nhưng đối với việc nuôi dưỡng Dục Dục, Thẩm Thanh Khê không hề cảm thấy hối hận, không phải vì thnahs mẫu mà cô cực kỳ thích thằng bé.
Lại nói, một đứa trẻ như thiên sứ như thế sao có thể không thích cho được? Nếu chị gái cô Thẩm Thanh Hòa còn trên đời, khẳng định mỗi ngày đều kiêu ngạo vì con trai của mình.
Chỉ tiếc rằng không có một ngày như thế.
Nghxi tới đây, Thẩm Thanh Khê lại nhịn không được ngây ngốc một lát, sau đó thở dài thật sâu, cô chậm rãi mà bước ra ngoài định tìm một chỗ bắt taxi.
Phía sau ‘tít’ một tiếng, là âm thanh còi xe ô tô, cô quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc Cayenne quen thuộc.
“Lên xe.” cửa sổ hơi mở xuống, người đàn ông chỉ nói một câu đơn giản, cạch một tiếng, tiếng cửa xe mở ra.
Thẩm Thanh Khê ngừng lại, sau đó đi tới ngồi vào ghế phụ.
“Dây an toàn.” nhắc nhở một câu, Hi Kính lần nữa khởi động xe.
Mấy hôm nay cô hay nghĩ chuyện quá khứ, Thẩm Thanh Khê quay đầu nhìn sườn mặt anh, liền nghĩ tới gò má của thiếu niên xưa, vẫn đẹp trai như thế có điều thiếu đi sự ngạo mạn bất cần đời của tuổi trẻ.
So với khi đó, Hi Kính của hiện tại tính cách cũng nội liễm hơn, dáng người dường như cũng khỏe mạnh hơn không ít, nhưng cái khí chất xâm lược trước kia toát ra từ trong xương cốt vẫn không chút thay đổi.
Anh vẫn luôn là một người rất lợi hại, Thẩm Thanh Khê đã biết rõ từ lâu, có điều, sau đó xảy ra một số việc làm cô cảm thấy bản thân vẫn luôn xem nhẹ anh.
“Trưa nay muốn ăn gì?” người đàn ông bỗng mở miệng nói.
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thẩm Thanh Khê lát sau mới phản ứng lại, nhìn di động nói: “Dục Dục ở chỗ mẹ tôi, tôi đang chuẩn bị đi đón thằng bé, anh đưa tôi đến gần đó đi để tôi đón thằng bé.”
“Không cần đi đến đó.” quay đầu nhìn cô một cái, Hi Kính lắc đầu.
“Hả?” Thẩm Thanh Khê nhìn anh, có chút khó hiểu.
Người đàn ông lặp lại lần nữa tiện miệng còn giải thích: “Không cần đón thằng bé, bữa cơm này chúng ta ăn riêng.”