Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê nhớ mình đã nói chuyện qua với Hi Kính về việc hai người sẽ cùng nhau nuôi dưỡng thằng bé nên đối với quan hệ của mình với người này đương nhiên cô cũng sẽ dùng căn cứ này để xác định.
Nói ngắn gọn lại, trong nhận thức của cô, trừ thời gian cùng Dục Dục thì cô căn bản không cần gặp Hi Kính.
Cho nên khi anh nói hai người ăn cơm thôi, cô liền có chút hoang mang: “Anh có chuyện gì cần nói với tôi hả?””
“Là chuyện của Dục Dục à? Anh muốn thay đổi ý định?” theo cách tưởng tượng này, biểu tình Thẩm Thanh Khê dần trở nên thấp thỏm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không phải do cô nhạy cảm, thật sự vaans đề huyết thống thân thích của đứa bé ới hai nhà là chuyện không đơn giản mà hai người đã có thể giải quyết được. Nếu thật sự làm to lên, chỉ sợ lại thêm một trận chiến lớn, trước mắt thế này cũng chỉ có thể giấu diếm nhất thời.
Sau khi gặp lại Hi Kính, mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng, có khi nửa đêm sẽ bừng tỉnh giấc, có điều không biểu hiện ra ngoài.
Hi Kính nhìn bộ dạng này của cô, lại nhướng mày: “Không có chuyện gì thì không thể ăn cơm cùng nhau sao?”
Bàn tay to nắm lấy tay lái, quay xe ở giao lộ tiếp theo, anh mới nhàn nhạt bổ sung một câu: “Trông tôi không đáng tin đến thế cơ à?”
“Hả.” cuối cùng cũng thở ra, Thẩm Thanh Khê dựa lưng vào ghế, nhỏ giọng đáp, anh thật sự không đáng tin, nhìn có vẻ đứng đắn nhưng miệng nói toàn thứ vớ vẩn.
‘Bởi vì em đang yêu nha’, cái câu nói này tự nhiên tràn vào trong não cô mãi không xua đi được.
Dường như do bị ánh nắng chiều vào hồi lâu nên ả người Thẩm Thanh Khê có chút héo héo, còn có chút nóng, Thẩm Thanh Khê nhấp môi, tùy tiện cời khăn nhét vào túi, mái tóc mềm mại rũ lên hai vai.
Trong xe ngay lập tức thoang thoảng mùi hương dầu gội, có chút hương vị của sữa, cũng không biết cô dùng dầu gội loại gì mà hương y như của trẻ em vậy.
“Cô nói cái gì cơ?” Hi Kính xoay tay lái, thính lực của anh rất tốt, đương nhiên có thể nghe được âm thanh cô khe khẽ lẩm bẩm.
Giọng nói cô gái này thật sự rất mềm mại, nếu nhỏ giọng mà nói sẽ mang đến cho người nghe cảm giác như đang làm nũng vậy, mềm mềm như kẹo bông gòn, vuôt ve tai người nghe có chút ngọt ngào.
“Không có gì.” Thẩm Thanh Khê ấn vào giữa đôi lông mày, có chút thất thần.
Tuy bệnh cảm của Dục Dục đã tốt lên nhưng sức đề kháng của thằng bé cũng bởi vì thế mà yếu hơn bình thường, mấy ngày nay đều phải ở trong nhà, nên cần ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin.
Mãi đến khi xe dừng lại, cô mới kỳ quái mà xoay đầu: “Sao thế?””
Bởi vì trên mặt người đàn ông đeo kính râm nên một nửa gương mặt bị che đi, chỉ nghe thấy âm thanh của anh có chút trầm xuống: ‘Trưa nay muốn ăn cái gì?”
“Hả?” cô có chút không kịp phản ứng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang là thời điểm giữa trưa, con đường đối diện đầy người đang ngồi ăn uống, còn có những hàng người đang đứng xếp hàng chờ đợi đến lượt., thoạt nhìn có vẻ rất có hơi thở sinh hoạt thường ngày.
Loại quán xá ven đường này, tuy rằng đơn giản nhưng hương vị rất ngon.
“Thế quán này đi.” cô cũng không quá am hiểu nên tiện tay chỉ một nhà.
Nói xong, chính mĩnh cũng cảm thấy không đáng tin, người như Hi Kính, đến cửa hàng thức ăn nhanh còn chưa từng vào, thế nào lại đi cái loại quán xe ven đường này cơ chứ?
Lại nghĩ tới, người này đang mặc một thân tây trang giày da cực kỳ đứng đắn trưởng thành, hạ mình ngồi mấy quán ven đường ăn mỳ có vẻ rất đặc biệt nhỉ.
Nhịn không được mà cười một cái.
“Ở trong xe chờ tôi một chút.” tiện tay nới lỏng cà vạt đặt vào ghế sau, người đàn ông mở cửa xe, chân dài bước xuống.
Anh thật sự định đi sao? Thẩm Thanh Khê có chút sửng sốt, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy người này thong thả vào bước tới quán ăn đó, sau đó hỏi vài câu, rồi lại tham gia đoàn người xếp hàng ngoài cửa.
Cô vẫn luôn cho rằng, khí chất của con người đa phần là dựa vào quần áo cùng nghề nghiệp mà ra, mặc tây trang đắt tiền thì ai cũng sẽ tỏa ra khí thế giàu có, lúc này nhìn lại, ó lẽ là sai rồi.
Có một số người, cho dù đứng ở trong đám người ồn ào nhốn nháo xếp hàng, nhưng cũng vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có chút đẹp trai?
Mắt thấy đội ngũ xếp hàng đang đi động lên phía trước, cuối cùng cũng tới quầy đặt đồ, một lát sau đó, người đàn ông cầm một chiếc túi màu trắng đựng thức ăn đi ra, hơi nóng làm chiếc túi bị nhiễm một lớp sương, không thấy rõ bên trong là thứ gì.
Chờ đến khi Hi Kính mở cửa xe ra, đem túi giấy đưa tới, Thẩm Thanh Khê mới thấy rõ, bên trong có hai phần mỳ sợi.
Cô có chút kinh ngạc: “Anh cũng ăn hả?”
“Không thì sao?” Hi Kính lười nói thâm, trực tiếp khởi động xe: “Tôi tìm một chỗ yên tĩnh rồi ăn luôn trên xe.”
“ Ừm.” Thẩm Thanh Khê lên tiếng, cơm hộp có chút nặng, đặt trên ghế lại sợ đổ, cô lại cẩn thận cầm lấy.
Xe vòng một vòng mới tìm được một bãi đỗ xe ngoài trời, Hi Kính dừng xe ở gần chỗ vành đai, cúi đầu tới gần tháo dây an toàn cho cô: “Ăn nhanh không nguội mất.”
Thẩm Thanh Khê gật đầy, lại sợ mùi quá nồng nên hơi mở cửa sổ ra một chút, sau đó đưa một hộp cho anh, mở túi tìm đũa.
Bên trên hộp mỳ được rải đẫm nước sốt, thoạt nhìn thực sự rất hấp dẫn, ăn một miếng, thực sự rất ngon, hương vị cũng ổn, thịt bò được viên thành những viên nhỏ, mềm mềm.
Thẩm Thanh Khê cầm đũa gắp lên một miếng, đôi mắt liền cứ thế mà bừng sáng, lúc này mới hiểu tại sao quán lại đông như thế.
Quay đầu nhìn về phía người kia, anh đang dùng đôi tay thon dài thong thả mở nắp hộp, đôi đũa được anh cầm có chút ngắn, nhìn hơi buồn cười, anh cũng không để ý, trực tiếp gắp lên một gắp, đưa lên miệng.
Thẩm Thanh Khê cười một cái, bỗng nhiên cảm thấy người này có lẽ là lần đầu ăn như thế đi? Ngồi gọn trên xe mà ăn, bộ đồ cũng hơi bất tiện.
Nhưng mà cuộc sống ấy à, nên trải nghiệm nhiều một chút, sao biết được sau này còn được sung sướng cơ chứ.
“Ngọn không?” tuy rằng trong lòng đã có đáp án nhưng cô vẫn hỏi một câu.
Người đàn ông quả nhiên gật đầu, nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó chỉ lên khóe miệng: “Dính nước sốt rồi.”
Thẩm Thanh Khê liền vội vàng cầm giấy lên lau, lau hai lần anh đầu lắc đầu: ‘Sai chỗ rồi.”
Cuối cùng vẫn duỗi tay lại gần, cọ lên môi cô một chút. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng nhưng cũng thật dịu dàng, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Thẩm Thanh Khê chỉ cảm thấy khóe môi hơi ngứa, theo bản năng mà tránh về phía sau, mắt thấy ngón tay kia dính nước sốt liền đưa giấy cho anh: “Lau đi.”
Đúng lúc điện thoại vang lên, người đàn ông một tay cầm lên nghe, rũ mắt nói chuyện vài câu, tay dính nước sốt đặt lên đầu gối.
Thấy được giấy ăn cô đưa qua, anh không nhận mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Thẩm Thanh Khê ban đầu không hiểu, nhìn theo ánh mắt anh nhìn, mới kịp phản ứng lại, người này đang muốn cô lau tay cho sao?
Vừa nãy anh không dùng tay thì đời nào bị dính nước sốt, cứ một hai muốn thêm việc như thế làm gì? Nhưng mà nghĩ lại ngón tay cũng bị dơ vì mình nên vẫn rất nhẫn nại mà lau cho anh.
“Tôi gửi định vị anh qua đây.” lạnh nhạt nói một câu, Hi Kính ngắt điện thoại, cúi đầu liền nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại của cô gái, không bị khăn quàng cổ che mất, chỗ không bị bao bọc bởi quần áo lộ ra, trắng ngần.
“Được rồi.” thuận tay cầm lấy tay cô, kéo người tới gần, anh nói: “Có một cấp dưới của tôi muốn tới đây đưa tài liệu, em có việc gì bận không? Nếu không thì ở đây từ từ chờ rồi tôi đưa em về.’
“Không vấn đề.” Thẩm Thanh Khê lắc đầu, tránh thoát tay anh, trực tiếp vo tròn giấy ăn ném vào túi rác.
*
Sau khi người cấp dưới kia đến đưa tài liệu, dường như không tin vào mắt mình.
Cô năm nay mới bắt đầu làm việc ở văn phòng luật sư này. Tuy quy mô văn phòng không lớn nhưng phỏng vấn lại cực kỳ nghiêm khắc, cho nên cô ta đã vượt qua phỏng vấn mà chính thức đi làm, năng lực cũng cực kỳ tốt.
Mà biểu hiện của cô sau đó cũng chứng minh được điều này.
Diêu Niểu am hiểu nhất là vụ án kiện tụng ly hôn, khách hàng cũng hầu như là nữ, cố gắng đạt được lợi ích tối ưu nhất cho thân chủ của mình.
Bản thân cô ta diện mạo cũng không tồi, thiên về đẹp kiểu phương Tây, sau khi trưng diện lên thì ngũ quan cũng gọi là tinh xảo, dáng người yểu điệu, cao tầm 1m7, sau khi đi giày cao gót vào thì còn cao hơn nhiều người đàn ông.
Những người phụ nữ có sự nghiệp như vậy tương đối giống nhau ở chỗ là cực kỳ kiêu ngạo, đối mặt với đối tác là Phó Trí Tri cũng không hề bày ra bộ mặt lấy lòng.
Nhưng chỉ đối với Hi Kính, thái độ của cô ta cực kỳ cung kính, hay có thể nói là sùng bái, đồng thời sự bội phục cũng phát ra từ sâu nội tâm.
Điều đó là do, là một luật sư, Hi Kính thật sự quá lợi hại, anh tiếp nhận một án từ, mỗi câu nói đều là những bài học đáng giá để học hỏi.
Cho nên dù bây giờ đang kinh ngạc khi nhìn thấy lãnh đạo cực kỳ tôn quý mặc một thân tây trang sang trong, bình thường mà ngồi ở bãi đỗ xe ăn mỳ nhưng cô ta cũng nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm này.
“Chủ nhiệm, đây là tài liệu anh cần.” thời điểm đưa tài liệu, Diêu Niểu cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh của mình.
Kết quả khi quay đầu nhìn thấy một cô gái trẻ ngối ở ghế phụ lái, trong tuy cũng cầm một hộp mỳ…….
Hôm nay rốt cục là ngày gì thế này, sao lại gặp mấy chuyện huyễn hoặc như thế? Diêu Niểu càng không thể mà bình tĩnh. Từ khi làm việc ở đó tới nay, cô chưa từng nghe qua việc Hi Kính có bạn gái, thậm chí đến một người bạn giới tính nữ cũng chưa từng.
“Được, cô có thể đi rồi.” Hi Kính cầm được tài liệu tới tay liền trực tiếp đuổi người.
“Vâng ạ.” Diêu Niểu gật đầu, cũng biết không thể quá hóng hớt, dù sao cũng là cuộc sống riêng tư của lãnh đạo, kết quả khi xoay người, cô lại vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Khê, biểu tình nháy mắt đình trệ.
Thẩm Thanh Khê bên này đang hết sức chuyên chú mà đấu tranh với hộp mỳ trong tay, mỳ sợi đang ăn xong, cô định bỏ hộp vào trong túi rác., kết quả cái nắp kia thế nào cũng không thể đóng được, lại sợ nước sốt còn thừa bên trong bị đổ ra nên cô dùng sức mà ấn xuống.
“Đưa tôi đi.” Hi Kính duỗi tay, không chê phiền mà cầm lấy hộp mỳ của cô, bỏ cả vào túi rác, sau đó xách túi đi vứt ở một cái thùng rác cách đó không xa.
“Cô là Thẩm Thanh Khê sao?” nữ luật sư một bên bỗng mở miệng.
“Cô quen tôi sao?” Thẩm Thanh Khê sửng sốt một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại.
Vị luật sư này buổi snags cô đã gặp qua, là người biện hộ của Chu Tử Thanh, sao cô ấy lại biết tên của cô?
Nữ luật sư không nói gì, chỉ vươn tay chậm rãi vén tóc ra sau tai để lộ một vết sẹo dữ tợn trên nền da trắng nõn.
“Diêu Y Đồng?” Thẩm Thanh Khê nhấp môi, một lát mới nói.
“Ừm, đó là tên cũ của tôi, bây giờ tôi tên là Diêu Niểu, sao thế, khác biệt quá lớn?” nữ luật sư gật đầu, miễn cưỡng cười một chút, lại hỏi thử: “Dạo này cô thế nào? Còn oán trách tôi không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Thẩm Thanh Khê nghe hiểu, hai người từng là bạn học cấp ba, sở dĩ không nhận ra vì cô ấy thực sự biến đổi quá nhiều.
Không chỉ là tướng mạo mà khí chất cũng thay đổi, dường như không phải là cùng một người.
Diêu Y Đồng của trước kia đã từng vì ngoại hình cao vào diện mạo khá anh khí nên bị đặt biệt danh là “Con ngốc to xác” hay “con đàn ông”, cả người trầm mặc ít nói, luôn khom lưng, là bộ dáng cực kỳ tự ti.
Mà cô ấy và Thẩm Thanh Khê cũng từng có quan hệ bạn bè một thời gian.
“Sao thế?” Hi Kính ném xong rác, quay lại nhìn mặt cô, nhíu mày hỏi.
“Không có việc gì.” Thẩm Thanh Khê lắc đầu, nhìn xe Diêu Niểu ở bên cạnh, thắt dây an toàn nói: “Có thể đưa tôi về không?”
“Được.” anh lên xe, nhanh chóng lái xe khỏi bãi đỗ.
*
Bệnh của Dục Dục qua hai ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn, đứa trẻ tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải trở lại nhà trẻ, dù sao cũng đã nghỉ nhiều ngày như thế, cũng nên trở lại rồi.
Buổi tối hôm trước, Thẩm Thanh Khê thu dọn đồ đạc bỏ vào cặp cho cậu, thằng bé dẩu môi chạy tới: “Dì nhỏ, con khi nào lại có thể bị bệnh nữa?”
Thẩm Thanh Khê buông đồ đạc trong tay xuống, cảm thấy cần dạy dỗ đứa bé này một chút.
Ôm đứa bé bên giường ngồi xuống, cô liền kéo một chiếc ghế tự ngồi đối diện với cậu bé, một lớn một nhỏ đối mặt, Thẩm Thanh Khê kéo tay nhỏ của cậu bé, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: “Dục Dục, con cảm thấy bị bệnh là một chuyện vui vẻ à?”
“Có lúc thực vui có lúc lại không ạ.” đứa trẻ ôm gấu trong ngực, nghiêng đầu đáp.
“Khi nào cảm thấy vui vẻ?” Thẩm Thanh Khê kiên nhẫn hỏi.
“Con có thể ở nhà chơi, không phải đến trường học.” thằng bé liền cười rộ lên, cực kỳ ngây thơ.
“Còn không vui thì sao?” 
“Cổ họng con sẽ đau đớn, sẽ bị ho, con khó chịu.” đứa trẻ đáp lại.
“Thế là đúng rồi.” Thẩm Thanh Khê sờ đầu nhỏ của cậu bé: “Cho nên, con liền vì một chút vui vẻ đó mà làm cho cơ thể đau đớn sao?”
“Không nên.” đứa trẻ cái hiểu cái không lắc đầu.
“Con phải nhớ, thân thể là của con, nếu con luôn bị bệnh, cơ thể sẽ cực kỳ khó chịu, rất đau, sau đó cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, không có sức để chơi đồ chơi, con nói như thế có thảm hay không?”
“Thảm.” nghe cô nói xong, thằng bé trễ miệng, có chút sợ hãi.
Thẩm Thanh Khê liền vội vàng ôm lấy cậu bé, an ủi cậu một câu: “Có điều, Dục Dục cũng đừng quá lo lắng, nếu con ngoan ngoãn ăn cơm, không kén ăn, buổi tối đắp chăn đi ngủ, ngoan ngoãn nghe lời dì không tới nơi nguy hiểm thì sẽ không bị bệnh, hoặc rất ít khi bị bệnh.”
Cậu bé lúc này mới vui vẻ lên một chút, nhảy nhót xuống chơi, chốc lát lại ôm ô tô đi tới, ngửa đầu bảo đảm: “Dì nhỏ, về sau con nhất định sẽ không muốn sinh bệnh nữa, sinh bệnh là chuyện không tốt.”
Thẩm Thanh Khê khích kệ cậu bé một câu rồi lại tiếp tục xếp đồ cho cậu.
Đứa trẻ còn nhỏ, thật ra rất nhiều quan niệm đều là từ người lớn xây dựng mà thành, ví như chuyện bị bệnh này, nếu không nói cho cậu bé hiểu thì cậu sẽ cho rằng đây là một chuyện rất tốt, có thể lại tiếp tục đá chăn cũng không biết chừng.
Bởi vì sợ làm bẩn quần áo nên nhà trẻ quy định phải cầm thêm một bộ quần áo, Thẩm Thanh Khê mở tủ lấy ra vài món đồ cho Dục Dục tự chọn.
Cậu bé nâng hàm nhìn nửa ngày, sau đó tay nhỏ chỉ chỉ ba thứ: “Con muốn mấy thứ này!”
Đây đều là đồ mà Thẩm Thanh Khê làm cho cậu bé, một là chiếc quần yếm, còn lại là một chiếc áo khoác có mũ cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn so với ngoài hàng còn đẹp hơn.
Tay nghề của cô rất khéo, lại cực kỳ thích mấy thứ thủ công nên rảnh rỗi liền làm quần áo của trẻ em, trước kia làm cho búp bê, bây giờ có Dục Dục làm người mẫu.
Theo yêu cầu của cậu bé, đem quần áo nhét vào trong cặp, nhìn một chút đã hơn 10h tối, Thẩm Thanh Khê vội vàng bế cậu bé đi tắm rửa rồi nhét cậu vào trong chăn.
Wechat thông báo không ngừng, cô đi qua cầm lấy, là nhóm lớp cấp ba đang nói chuyện.
Sau khi Thẩm Thanh Khê tốt nghiệp liền không liên hệ với các bạn học cấp ba nữa, cái group này cũng không biết vào từ lúc nào, có lẽ là bị mấy bạn học kết bạn wechat kéo vào đi. Cô cũng không quá để ý, trước nay cũng không nói gì trong đây, thậm chí đến tin nhắn cũng lười xem.
Lần này ấn vào cũng vì có người @ cô, thấy chấm đỏ không ngừng lóe lên, cô hơi phiền.
“Họp lớp mọi người nhất định phải tham gia @Alls”
“Mọi người đều lên tiếng rồi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy, nói gì đi @ Thẩm”
Lớp trưởng đang trong group thúc dục không ngừng.
Họp lớp nha.
Thẩm Thanh Khê nhìn di động, vẫn không trả lời, ngón tay chuyển động nhìn nhật lý cuộc nói chuyện một chút, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Cô nhớ rõ đã từng nghe qua, tình bạn thời học sinh chính là tình bạn lâu dài nhất, người cùng bầu bạn khi đó đều thân thiện, thuần khiết, dễ dàng mà sinh ra tình bạn.
Thẩm Thanh Khê lại không cảm thấy như thế, bản thân cô nếu nói xấu cũng không xấu mà tốt cũng chả phải, dù sao cũng không có hồi ức gì quá sâu sắc.
Bây giờ ngẫm lại, cô đến cả các bạn học như thế nào cũng đã quên mất.
Cho nên họp lớp gì đó, cô cũng không muốn tham gia, cùng một đám người xa lạ tụ hợp có gì hay mà nói? Có chăng chỉ là một đám ngồi lại khoe khoang xe ai có tiền hơn, ai khác đi, cứ thế mà thôi.
Có gì hay đâu? Nhàm chán lại tục tằng.
Nghĩ thế, cô liền trực tiếp tắt wechat.
Nhưng bỗng một cái tài khoản ava đen nhảy ra.
“Kiêu cái gì mà kiêu? Người ta đã kêu lâu như thế rồi mà cũng không trả lời, còn không phải ỷ bản thân là con gái của giáo viên sao? Đều đã tốt nghiệp lâu như thế rồi, mọi người ở đây đều nói chuyện bằng năng lực, đừng có làm như bản thân coa cao tại thương có cái đặc quyền gì hơn người nữa.”
Một câu âm dương quái khí như thế, rõ ràng là nhằm vào cô, Thẩm Thanh Khê nhíu mày, tâm tình không chịu ảnh hưởng chút nào, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Đã lâu như thế, mấy người này còn lấy cái chuyện cô là con gái của giáo viên ra để nói, có ấu trĩ hay không?
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm mà nhìn từng cái tin nhắn mới trong group.
Dường như có được sự dẫn dắt của người ava đen, lời nói cũng chẳng hề dễ nghe.
“Chính là thế đó, vào group lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô ta nói một câu nào, có phải khinh thường chúng ta hay không?”
“Mấy năm trước tôi có quay về trường, cũng không gặp Cô Tiêu, nghe nói cô ấy đã về hưu, cuối cùng cũng không gây tai họa cho học sinh nữa rồi, ha ha.”
“Mẹ đều đã về hưu mà Thẩm Thanh Khê còn ra vẻ cái gì không biết? Khi đó cô ta ỷ vào mẹ mình là đến ăn trộm tiền cũng chẳng hề bị làm sao.”
“Chuyện trộm tiền đó tôi còn nhớ rõ nha, mọi người rõ ràng đều biết là do cô ta trộm. kết quả mẹ cô ta liền áp chuyện này xuống coi như không có gì xảy ra.”
Mọi người nói chuyện ngày càng náo nhiệt, cũng chẳng thèm để ý mà toát ra nhưng lời nói ác ý.
Thẩm Thanh Khê cắn môi, cuối cùng không thể khống chế được bản thân, nói cô còn được, còn chuyện trộm tiền chính là vu khống, thế mà những người này còn nhắc tới cả mẹ cô.
Chuyện khác thì cô không rõ nhưng là con cái của giáo viên, cô rõ ràng nhất có bao nhiêu vất vả, mẹ cô đã vì đám học sinh này mà mệt nhọc, bỏ bao nhiêu công sức, đến cả thời gian chăm con mình cũng không có.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ngày tết, mẹ mới mang cô và chị gái đi mua quần áo, dạo phố, còn lại toàn bộ thời gian đều dành cho trường học, có đôi khi chưa xong việc còn phải làm đến đêm khuya.
Nhưng trả giá nhiều như thế, không được một chút báo đáp nào, nhưng học sinh đó không những không biết ơn vì những trả giá này, ngược lại vì mẹ cô năm đó quá nghiêm khắc nên ghi thù trong lòng, bao năm qua đi vẫn nói ra để châm chọc mỉa mai.
Đây là điều mà Thẩm Thanh Khê không thể chịu được, đặt mạnh điện thoại lên bàn, cô cố gắng bình tĩnh lại, đang muốn đánh chữ để chửi, phía sau lại truyền đến âm thanh sợ hãi của Dục Dục.
“Dì nhỏ, dì sao thế?” đứa bé còn chưa ngủ lộ ra đầu nhỏ trong chăn, đầy quan tâm mà nhìn cô.
“Dục Dục, dì nhỏ không sao.”
Đi qua đó dsm lại chăn cho thằng bé, Thẩm Thanh Khê ngồi lên chiếc giường nhỏ, sờ đầu Dục Dục: “Dì nhỏ vừa suy nghĩ có đi họp lớp hay không.”
“Họp lớp?” thằng bé ngửa đầu, không hiểu.
‘Chính là buổi tụ họp của các bạn học đã từng học cùng lớp, sau này Dục Dục lớn cũng sẽ cùng bạn học cũ tụ họp.”
“Nha, vậy sao dì lại tức giận?” đứa bé tiếp tục hỏi.
“Bởi vì các bạn học của dì nói chuyện rất quá đáng.” đơn giản trò chuyện với cậu bé vài câu, cảm xúc của Thẩm Thanh Khê mới trở về.
Chờ cậu bé ngủ rồi, cô lại cầm đ động lên, cuộc nói chuyện trong group cũng đã dừng lại, cô lùng lười lướt lại để xem.
Quá vô vị, lời nói không tốt lúc đầu cũng bị cô xóa đi, cùng mấy người không có tố chất này so sánh có gì hay đâu?
Sáng sớm hôm sau, có một đống chuyện chờ cô, vội vàng mặc quần áo cho Dục Dục, làm cơm sáng, sau đó đưa thằng bé đi học, cứ thế cô cũng quên luôn chuyện này.
Đến chiều, chờ đến khi định tan làm đi đón đứa trẻ thì Hi Kính điện thoại tới: “Ở đâu? Tôi tới cùng đón Dục Dục tan học.”
Thẩm Thanh Khê lúc này còn đang ở sảnh công ty định kêu taxi tới nhà trẻ liền dừng lại chờ anh lái xe tới đón.
“Dì nhỏ, chú nhỏ!” cậu bé mặc một chiếc yếm cao bồi, lẽo đẽo đi sau lưng giáo viên kêu lên vô cùng vui vẻ.
Mãi đến khi lên xe, cậu vẫn còn đi lên người Hi Kính, lải nhải kể lể chuyện mấy hôm nay: ‘Con bị ốm, sau này sẽ không bị bệnh nữa, giáo viên còn khen con, có hai bạn học hôm nay đái dầm, thật ngại ngùng, dì nhỏ có mấy người bạn học rất xấu, đang nói xấu dì!”
Mấy câu nói không đầu không đuôi của đứa trẻ, tóm được cái gì nói cái đó, cơ bản không có manh mối, Hi Kính ôm đứa bé vào ghế trẻ em, nắm bắt đúng trọng điểm: “Dì nhỏ con làm sao? Cái gì mà họp lớp, ai nói xấu?”
Anh hỏi cực kỳ nghiêm túc, đứa bé liền không biết làm sao, cũng không đáp ra chút manh mối nào, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Khê.
“Không có gì đâu, thằng bé chỉ nói linh tinh thôi.” Thẩm Thanh Khê hơi ảo não, không nghĩ cậu bé chuyện này cũng nói nên liền trả lời một câu.
Cúi đầu thắt dây an toàn cho cậu bé, đóng cửa xe lại, đi đến gần đó hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Rõ ràng là không tin lời nói qua loa của cô.
‘Chính là một ít bạn cấp ba thôi, quan hệ của tôi với mấy người đó không tốt, ,mấy người này…….. còn nói chuyện vu không tôi nên có chút tức giận liền bị Dục Dục thấy.”cô đành đại khái mà giải thích.
“Sau đó thì sao? Em cứ chịu như thế sao? Họp lớp cũng không tham gia?”
“Bằng không thì sao?” Thẩm Thanh Khê nhíu mày, nhắc tới vấn đề này cũng thấy khá phiền não, bào cô đi ứng phó mấy người đó? Hay là thôi đi, mệt tâm.
Đầu bị ấn một cái, có chút mơ hồ bị người ta nhét vào trong xe, người đàn ông cao lớn ngay sau đó cúi người lại gần, bàn tay kéo dây an toàn.
Rũ mắt xuống cứ thế đối mặt với cô, lông mi anh có chút động, chớp mắt, bỗng nhiên tiến gần đến tai cô.
Âm thanh anh không lớn, lại vang lên rõ ràng bên tai cô mang theo chút dỗ dành: “Muốn đi thì đi, không muốn thì thôi, tôi chống lưng cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui