Thẩm Thanh Khê thật sự không đoán được Hi Kính sẽ tới đây, dù sao khi Hi Kính đề cập tới chuyện chống lưng giống như đang đùa giỡn vậy, thuận miệng nhắc tới thôi.
Là một luật sư, ngày thường anh đã tham gia qua bao nhiêu vụ kiện tụng như thế, có chuyện gì mà anh chưa từng gặp qua? Đây cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ trong quá khứ, còn đi so đo tính toán phân bua, như người khác cũng chả thèm đặt trong mắt nữa kìa.
Có điều trước khi đi tham gia họp lớp cô có gọi cho Hi Kính một cuộc điện thoại nhớ anh trông Dục Dục hộ một chút bởi vì mấy ngày hôm nay mẹ Thẩm bị ốm, cần được nghỉ ngơi cho nên không trông coi thằng bé được.
Đầu dây bên kia, người đàn ông giọng nói có chút trêu chọc: “Em không sợ tôi bắt cóc thằng bé sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe được cái suy nghĩ của mình bị người ta nói trúng, Thẩm Thanh Khê liền giải thích vài câu: “Lúc ấy tôi không quá xác định được nên quả thật có hoài nghi anh, bây giờ thì không.”
“Thật sự không hả, một chút hoài nghi đều không có?” âm thanh lật giấy ở đầu dây bên kia vang lên, chắc hẳn anh đang làm việc.
“Xem là còn một chút đi, tôi cũng không thể nào quá buông lỏng cảnh giác được, như thế mới có thể bảo đảm Dục Dục bình an ở bên canh tôi.” Thẩm Thanh Khê cũng không định nói dối, lát sau mới trả lời.
Những lời này, nếu đặt vào lúc vừa mới gặp lại Hi Kính cô nhất định sẽ không nói, cũng chỉ sau khi dần trở lên quen thuộc mới không thể nào nói dối anh.
“Không tồi, em rất có ý thức an toàn.” người đàn ông này nói ra rõ ràng là một lời khích lệ, nói tiếp: “Dục Dục tôi sẽ chăm sóc thay em, em yên tâm đi.”
Cứ thế, cuộc trò chuyện của hai người cũng kết thúc.
*
Từ đầu đến cuối Hi Kính cũng không hề hỏi đến chuyện họp lớp nên Thẩm Thanh Khê cho rằng anh sẽ chăm sóc tốt cho Dục Dục, đưa thằng bé đi ăn uống đi chơi gì đó.
Ai mà nghĩ tới, người này thế nhưng lại nghênh ngang xuất hiện tại đây.
Cánh tay ôm eo cô siết chặt, cô cố gắng thoát mãi mà không thể đành phải ngoan ngoãn mà đứng im ở đó, xoay người nhỏ giọng hỏi anh: “Dục Dục đâu?”
“Thằng bé không sao, đang ở nhà ngoan ngoãn chơi, em đừng lo lắng.” lại lớn mật mà dám sờ sờ mái tóc dài của cô, Hi Kính thản nhiên nói, âm thanh rất lớn, không chút kiêng dè.
Câu này khiến mọi người ở quanh đều nghe rõ ràng, kết hợp với những lời nói lúc này của Cô Tinh về lời đồn gì mà con riêng gì đó, tất cả đã được giải thích.
Cái gì mà con riêng cơ chứ, rõ ràng là con của hai vợ chồng nhà người ta sinh ra, hơn nữa chồng Thẩm Thanh Khê còn đẹp trai như thế, nhìn cái khí chất kia nhất định không phải người thường.
Mấy người phụ nữ đứng cách xa chỗ này ỷ vào việc chính chủ không nghe thấy mà ghé tai vào nhau bàn tán, trên mặt đều không dấu được sự hâm mộ.
Người này lại định diễn cái gì đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê buồn bực quay đầu nhìn Hi Kính, thấy biểu tình anh cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa nên đánh phải quay người lại.
Đối mặt với những ánh mắt hóng hớt đó, vừa định giải thích nghĩ lại cũng lười nói, dù sao ở đây đều là đám bạn cũ chẳng ra hồn, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.
Chỉ mải kinh ngạc khi Hi Kính đến, sau đó lại bị hành động của anh dọa sợ nên cô không bận tâm đến những chuyện khác, khó khăn lắm mới ổn định tâm tình, cẩn thận hướng về phía trước lại sửng sốt.
Cô Tinh này lại bị sao thế?
Người phụ nữ điên vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, nói mỉa mai còn muốn xông lên đánh nhau bây giờ khuôn mặt lại trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng như bị dọa sợ mà ngơ ngác đứng đó.
“Cô là Cô Tinh đúng không?” một tay đút vào túi quần, một tay vẫn ôm lấy eo cô như cu, Hi Kính nhàn nhạt mà cất lời, âm thanh không lớn lại tràn ngập lạnh lẽo.
Hai bọn họ biết nhau sao? Thẩm Thanh Khê thoáng sửng sốt, nghi ngờ mà quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn.
Mà chuyện kế tiếp càng phát triển theo hướng ly kỳ hơn.
Bả vai Cô Tinh run lên, lắp bắp đáp: “Anh anh sao anh lại ở chỗ này, anh với Thẩm Thanh Khê có mối quan hệ gì?”
“Cô nói xem?” người đàn ông nhướng mày, nhàn nhã mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt Cô Tinh càng trắng hơn, suy nghĩ chốc lát vẫn nhấc váy lên, cũng không muốn gây sự với Thẩm Thanh Khê nữa, xoay người giẫm giày cao gót cộp cộp mà đi ra ngoài, chính là tư thế muốn chạy.
Hi Kính liền cười lạnh một chút, lời nói từng chữ như lưỡi dao đang không ngừng truy đuổi cô ta: “Cô Tinh, nữ, 26 tuổi, cha từng là tổng giám đốc công ty Tinh Loan, ba năm trước vì tham ô công quỹ bị bắt, vốn nếu giao ra có thể miễn trừ thời hạn thi hành án nhưng bởi vì người nhà không phối hợp nên bị tòa án tuyên 10 năm tù.”
“Sao anh lại biết……..” ct không thể tin được, châm mềm nhìn chỉ thiếu điều té xuống, nhanh chóng nắm được lưng ghế mới có thể đứng vững.
Sắc mặt Hi Kính vẫn lạnh nhạt như cũ: “Lên cấp ba được một ký cô đã bị ghi 3 lỗi lớn, còn vì chuyện bắt nạt bạn học mà phải vào Cục Cảnh Sát, sau đó vì chưa đủ 18 tuổi nên được thả ra. Sau này, ngựa quen đường cũ phải buộc ra nước ngoài học ở một trường đại học không ra gì, trong thời gian này cô cùng ba gã nước ngoài giao cấu tình dục ngoài ý muốn mang thai, sau khi phá thai thì bỏ về nước. Từ khi về nước đến tận bây giờ cô luôn sử dụng tiền tham ô của cha mình đểu tiêu xài hoang phí khắp nơi.”
“Giao cấu tinh dục? Phá thai! Mẹ ơi, cô ta sao có thể không biết liêm sỉ như thế cơ chứ.”
Cố Tinh toàn toàn sợ hãi, nghiêng ngả mà đi ra ngoài, lại đột nhiên đụng phải một người bưng bê, chật vật mà lùi về phía sau một bước, ngã xuống sàn.
Khinh thường mà nhìn cô ta một cái, Hi Kính liền thoang thả mà nói tiếp: “Sau khi cha cô bị bắt thì cô vẫn không xuất hiện, tán tận lương tâm mà di dời tài sản tham ô của ông ta, sau đó vẫn sử dụng số tiền này để tiêu xài. Đến khi đống tài sản này gần như cạn kiệt rồi cô mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, muốn tìm một người đàn ông giàu có để dựa dẫm. Vì thế cô liền dùng chút thủ đoạn để đi đào góc tường của người bạn thân của mình, cứ thế mà đính hôn, về sau vẫn luôn không ổn định, ảo tưởng nhanh chóng kết hôn nhưng thật sự thì sao? Theo tôi được biết thì người đàn ông kia đã không còn yêu cô, là cô vẫn níu kéo không buông người ta mới miễn cường duy trì mối quan hệ này.”
Không biết anh đã dùng cách nào để đem những bí mật của ct tìm hiểu rõ ràng, rành mạch mà nói ra từng cái một.
Đối với ct mà nói chuyện gì khiến cô ta sợ hãi nhất? Chính là như thế này đi.
Nhiều năm như thế, người phụ nữ này luôn ỷ vào gia thế hơn người, tự cho mình là cao cao tại thương mà bắt nạt kẻ khác, hơn nữa còn coi đây là điều đương nhiên, trong suy nghĩ của cô ta, cũng dần ỷ lại cách sống như thế.
Cho nên dù cha cô ta có bị đi tù, dù gia đình có bị sa sút thì cô ta vẫn lựa chọn ngụy trang bản thân, dù cho dùng hết mọi thủ đoạn cũng muốn níu lấy một người đàn ông có tiền để tiếp tục sống một cuộc sống huy hoàng, nhận mọi ánh mắt hâm mộ.
Mãi cho đến ngày hôm nay, bị Hi Kính không chút lưu tình mà xé bỏ tất cả tấm mành che chắn.
“Mày nói bậy! Nhà tao có rất nhiều tiên, vị hôn phu của tao cùng rất yêu tao, anh ấy rất giỏi, tao sẽ gọi cho anh ấy để anh ấy dạy dỗ mày!”
Kích động mà đứng lên, Cô Tinh lâm vào trạng thái điên cuồng mà lấy di động ra bắt đầu gọi điện.
Khinh thường nhìn lướt qua người đàn bà điên kia, Hi Kính liền quay đầu nhìn về trong góc.
Ngay lúc đó, đại sảnh xuất hiện âm thanh của một cô gái: “Mọi người yên lặng một chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Diêu Niểu bước dần tới vị trí trung tâm, hướng ánh mắt nhìn bốn phía, cao giọng: “Mọi người có lẽ đã quên tôi, tôi là Diêu Y Đồng, là bạn học lớp 11 của mọi người, sau này chuyển trường rời đi.”
“Diêu Y Đồng? Cô là Diêu Y Đồng?! Cái đứa có vết sẹo dài quái dị đó sao? Sao có thể cơ chứ!”
Anh ta trước kia là ủy viên ban thể dục, r vào việc chơi bóng rổ giỏi mà được nhiều nữ sinh theo đuổi, hiện tại vì béo lên nên trông có vẻ rất lôi thôi, đã sớm không còn được như trước kia.
Nhớ tới chuyện đặt biệt danh của Diêu Y Đồng trước kia, anh ta cũng chính là một trong những người khởi xướng.
Bình tĩnh quay đầu nhìn người đó, sắc mặt Diêu Niểu bình tĩnh gật đầu: “Không cần nghi ngờ, chính là tôi, thuận tiện nói cho anh một chút, sau khi vào đại học tôi học chuyên ngành Luật của đại Hi Kính C, hiện tại là một luật sư, nếu anh còn nói những lời chửi bởi tôi, tôi sẽ tuân thủ pháp luật mà khởi tố anh.”
Tên đàn ông béo biến sắc, lập tức im re.
Mọi người đang nói chuyện trong sảnh cuối cùng cũng im lặng, chỉ còn lại âm thanh Cô Tinh không ngừng gọi điện thoại.
Diêu Niểu nhấp môi, sau đó nói tiếp: “Sau đấy tôi muốn nói chính là chuyện tiền sách năm đó bị trộm.”
“Không phải Thẩm Thanh Khê làm sao? Chính miệng cậu đã tố cáo cô ta! Còn………” có người ngay lập tức chen mồm vào, là một người đàn ông cao gầy mặc tây trang.
Hi Kính liếc mắt nhìn qua, người nọ ngay lập tức ngẩn người, nửa câu còn lại lập tức nghẹn trong cổ, không nói tiếp.
“Không phải Thẩm Thanh Khê.” Diêu Niểu lắc đầu, dừng lại mới tiếp tục: “Là tôi cố ý bôi nhọ cô ấy, mà đứng sau ép tôi làm như thế chính là Cô Tinh. Khi đó ba tôi đang là tài xế của nhà cô ta, nếu không làm như thế cô ta sẽ khiến cho ba tôi bị sa thải.”
Nhiều năm như thế, cuối cùng chuyện này đã được nói rõ ràng trước mặt mọi người, Diêu Niểu nhẹ nhàng thở ra: “Tuy rằng không còn cách nào khác tôi mới bất đắc dĩ làm như thế nhưng vẫn là do tôi sai, là tôi đã phản bội lại tình cảm bạn bè. Nhiều năm như thế tôi thực sự luôn cảm thấy rất hối hận, vậy nên, Thanh Khê, thực sự rất xin lỗi cậu.”
Nhìn về phía Thẩm Thanh Khê, Diêu Niểu cúi đầu thật sâu.
Từ khi bắt đầu lên tiếng, Thẩm Thanh Khê vẫn luôn im lặng mà chú ý tới động tĩnh xung quanh, cho dù khi Cô Tinh bị vạch trần cô cũng không khinh bỉ hay tức giận.
Lúc này khi đối diện với lời xin lỗi của Diêu Niểu, cô mới có chút động, nhẹ nhàng thở dài, nói: Không sao, tôi đã tha thứ cho cậu.”
Thời học sinh để lại cho cô một nỗi oan khuất lớn như thế, hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được, nhưng những lời bôi nhọ đó không thể nào thu hồi.
Cũng may, cô đã trưởng thành.
Trong đại sảnh, bạn học tham gia họp lớp hôm nay khẽ xôn xao mà rời đi.
Chỉ còn lại một người phụ nữ đang sa sút mà ngồi trên sàn nhà, ct vẫn máy móc như cũ cố chấp mà gọi một dãy số.
“Sẽ không, anh ấy sẽ không từ chối điện thoại của tôi!”
“Đi thôi.” Thẩm Thanh Khê nhìn người đàn bà điên này một câu, cũng không có chút thương hại mà nói với Hi Kính.
Vì đi giày cao gót nên cô không thể bước nhanh, người đàn ông cũng không hề ghét bỏ, thả chậm bước chân phối hợp với cô.
Độ ấm của bàn tay đặt trên eo cô truyền tới, Thẩm Thanh Khê duỗi tay khẽ kéo chiếc áo vest trên người một chút, dường như cô còn ngửi thấy được mùi hương trên người anh cùng với hương vị hỗn hợp của kem cạo râu và sữa tắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ mùi gì khác.
“Anh không hút thuốc lá nữa à?” không biết vì sao cô liền nói ra suy nghĩ trong đầu.
Lúc này cô và Hi Kính đang đứng trước cửa chờ thang máy, trước mặt mơ hồ phản chiếu hình ảnh của hai người, người đàn ông cao lớn, dù cho cô có đi giày cao gót thì vẫn lùn như cũ, chỉ vừa đủ cao đến bả vai anh.
Có lẽ bởi vì đứng quá gần nên cánh tay anh hơi duỗi ra, giống như muốn ôm cô vào trong lồng ngực vậy.
“Thi thoảng thôi, hầu như là không hút nữa.” Hi Kính gật đầu, dư quang quét mắt thấy đình đầu cô hơi xù lên một chút, vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa một chút.
“Anh làm gì thế?” Thẩm Thanh Khê mờ mịt quay đầu, bỗng nhiên có cảm giác như cái người này đang xoa đầu cô như xoa đầu một con mèo vậy.
“Thang máy tới rồi.” dương cằm về phía trước, Hi Kính đi vào.
Cô liền phải bước vào theo, bên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cho đến khi thang máy đóng lại, cô liền nhẹ nhàng tựa vào vách,. nhẹ nhàng chuyển động chân phải: “Vừa nãy sao ct thấy anh lại sợ hãi như thế?”
Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ sớm chỉ là vẫn không tìm được cơ hội.
Chủ yếu là do biểu cảm của Cô Tinh khiến người ta hoài nghỉ, nào có ai nhìn thấy người lại lại bày ra bộ dạng đó? Thật giống như hai người này từng có chuyện gì đó.
“Trước kia từng dạy dỗ qua một chút.” tiện tay ấn thang máy, Hi Kính lùi về phía sau, song vai đứng một chỗ với cô.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang sọc xám đậm, áo khoác đưa cô, vì thế liền lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo mở ra, cà vạt đã không thấy tung tích.
Tây trang với người đàn ông mà nói chính là vũ khí nâng tầm nhan sắc, nhưng Thẩm Thanh Khê chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có thể hoàn hảo khống chế được khí chất của quần áo như Hi Kính.
Giống như trời sinh đã là một chiếc móc treo quần áo vậy, bờ vai rộng lớn, thân thể thẳng tắp, không gầy gõ, quần áo vừa vặn với từng đường cong cơ thể, mang theo sự cân xứng tuyệt vời. Bên dưới chân là một đôi giày da màu nâu, chỉ cần tùy tiện đứng đó cũng cảnh đẹp ý vui.
“Anh dạy dỗ cô ta bao giờ?” nhìn bóng dáng hai người in lên ở vách thang máy, Thẩm Thanh Khê lại hỏi thêm.
“Lúc em học cấp ba” Hi Kính vẫn nói ngắn gọn như cũ, dừng một chút lại bổ sung: “Tôi thấy cô ta lôi kéo người luôn mồm nói tan học muốn chặn em lại dạy dỗ một trận nên đi qua đó, đánh bay mấy cái thằng kia. Đương nhiên quá trình có chút phiền toái nhưng kết quả không tồi, cô ta cuối cùng còn khóc lóc mà quỳ trên mặt đất cầu xin tôi bỏ qua cho cô ta, cho nên tôi bắt cô ta chuyển trường.”
Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, đôi mắt Thẩm Thanh Khê lại dần trợn to, dường như không thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Anh cứ thế mà đem ct cùng đồng bọn của cô ta dạy dỗ một lần? Lại còn một mình mà đấu nhiều người nữa, một chút cũng chưa từng nói với cô!
Trong lòng không biết có cảm giác gì, chuyện bí ẩn hồi đó, giờ xâu chuỗi lại, hóa ra là Cô Tinh lúc đó thôi học bởi vì Hi Kính……..
Trong đầu dường như hiện ra cảnh tượng trong hẻm nhỏ đó, thiếu niên lạnh nhạt lấy một địch nhiều, dáng người nhanh nhẹ mà tránh thoát tập kích sau lưng, sau đó lại nhanh chóng mà chuẩn xác dùng khuỷu tay đập trúng gò má đối phương. Do đối phương có nhiều người nên thieus niên cũng không tránh khỏi bị đánh trúng nhưng thiếu niên vẫn không lùi bước, chỉ hơi nhíu mày là tiếp tục nghênh chiến.
Thẳng đến khi người cuối cùng ngã xuống đất.
Hốc mắt có chút cay, Thẩm Thanh Khê cúi đầu, theo bản năng mà giấu đi cảm xúc của bản thân.
Hóa ra, rất lâu trước kia đã có người chống lưng cho cô. Thời điểm cô phải chịu ủy khuất, nguy hiểm, chính người trước mặt đã ra mặt chắn hết cho cô, chẳng lo sợ bản thân bị thương.
Giống như hiện tại, ty chỉ là chút chuyện cũ nhưng anh lại đi thu thập tài liệu của ct, sau đó xé rách khuôn mặt của người đàn bà kia, cho cô một công đạo.
Thiếu niên kiêu ngạo lạnh nhạt dần hóa thành người đàn ông thành thục, hóa ra từ đầu tới cuối anh đều chưa từng thay đổi.
“Anh vì sao…… lại đối tốt với em như thế?” thấp đầu mà nói, không có dũng khí đối diện với ánh mắt của Hi Kính.
Cằm bỗng bị một ngón tay thon dài nâng lên, dùng sức một chút, người đàn ông liền nâng gò má cô lên.
Cô gái đôi mắt phiếm đỏ, mờ mịt mà nhìn anh, kể cả đã trang điểm kéo dài đuôi mắt cũng không giấu được sự ngây thơ, xinh đẹp này, nhưng df sao vẫn không thích hợp với cô.
Trong đầu Hi Kính không nhịn được lại hiện ra khuôn mặt mộc của cô, trắng nõn sạch sẽ, thanh thuần mà nghịch ngợm.
Anh mắt trầm xuống, anh hơi tiến người lại gần bàn tay dùng chút lực siết chặt chiếc cằm tinh xảo kia, hầu kết khẽ lăn, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô, đột nhiên, vươn tay lau lau một chút.
Lớp son môi bị cọ sát mà trôi đi mất, lộ ra màu sắc cánh môi, đó mới chính là màu môi thật sự của cô, hồng hồng, thực sự rất mê người.
Có lẽ lực đạo của người đàn ông quá lớn, ma sát trên môi cô hơi mạnh nên có chút đau. Hai thân thể kề sát, sau khi ngây ngốc một hồi, Thẩm Thanh Khê mới theo bản năng xoay người muốn tránh.
Cánh tay dài duỗi ra, tay của Hi Kính bốp một cái liền đặt lên vách thang máy ngăn hướng đi của cô.
Thẩm Thanh Khê chớp mắt, hoảng loạn không có đường lui.
Hi Kính bất thình lình tới gần dọa tới cô, đặc biệt là ánh mắt của người này khi nhìn cô, dường như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, chỉ thiếu điều tróc da môi cô.
Cầm bả vai cô gái nhỏ, Hi Kính thở dài, rũ mắt nhìn cô chốc lát, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, ngữ khí có chút khắc chế cùng sự bất đắc dĩ: “Thẩm Thanh Khê, em hãy nghe cho kỹ, một người đàn ông sẽ không tự nhiên nói một cô gái đáng yêu, trừ khi anh ta động tâm.”
-------------------
Dạo này tui đang cuối kỳ nên không có nhiều thời gian up truyện thường xuyên
Các bạn thông cảm nha
Cứ tin tưởng tui là sẽ không drop đâu