Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Nói đúng ra, Thẩm Thanh Khê vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hi Kính làm việc, hơn nữa còn là dưới tình huống như thế này.
Ngón tay thon dài cầm bút máy, thi thoảng cúi đầu ghi chép gì đó, biểu tình người đàn ông nghiêm túc, đa số thời điểm đều rất chú tâm lắng nghe, sau đó lại giải thích vài câu.
Từ hướng của Thẩm Thanh Khê vừa hay có thể nhìn được sườn mặt của anh, đường cong rắn ròi mà tinh xảo, sống mũi cao, trên đó là một cặp mắt kính không  tròng làm cả người thêm vài phần khí chất nhã nhặn.
Thế mà trước kia cô chưa từng nhìn thấy Hi Kính đeo kính.
Vừa lúc sau  giờ ngọ, ánh nắng  mặt trời chiếu thẳng xuống bàn, rõ ràng rất thích hợp để thưởng thức trà nhưng mỗi người ngồi đây lại cực kỳ nghiêm túc.
Ngài Lâm nói một câu, Thẩm Thanh Khê liền phiên dịch một câu, ban đầu còn có chút khẩn trương  sau đó dần thả lỏng hơn, cố gắng đem mỗi câu nói biểu đạt sát ý nghĩa nhất có thể đồng thời kết hợp với ngữ điệu ý nghĩa của tiếng Trung để truyền tải đúng nhất.
Đối với công việc, cô từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, sau khi Hi Kính hỏi hay trả lời cô sẽ dịch lại cho vợ chồng họ nghe xong, hai bên nói chuyện tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng cũng xem như rất thuận lợi.
Từ cuộc hội thoại có thể nghe ra, vợ chồng nhà họ trước mắt cho rằng  con gái họ sở dĩ đến Trung Quốc hoàn toàn là do bị lừa gạt tới hơn nữa còn lấy ra bằng chứng là những đoạn cap màn hình lịch sử trò chuyện của hai người trẻ tuổi nói chuyện bằng tiếng anh một cách trúc trắc.
Nam sinh chết tên là Tô Bành Vũ, là một học sinh cấp ba, khi cậu ta nói chuyện về việc đi tới Trung Quốc, có xuất hiện từ “Please, hay “I love you” , nói chuyện hai bên giằng co qua lại, hơn nữa nam sinh này con gửi cả địa chỉ chính xác của gia đình.
Nhật ký đoạn nói chuyện cuối cùng là Lâm Lâm trả lời “yes” sau đó không còn tin nhắn nào nữa.
Hai người rốt cuộc đã gặp nhau như wthees nào, sau đó như thế nào lên kế hoạch cho việc bỏ trốn, rốt cuộc ở nhà nghỉ kia đã xảy ra chuyện gì, trước mắt đều chỉ có thể nhận được câu trả lời từ Tiểu Lâm, nhưng cô bé lúc này trạng thái không hề ổn chút nào, từ chối giải thích mọi chuyện.
Nhưng dựa vào các chứng cứ thu thập ở hiện trường cùng camera hành lang, cảnh sát phán đoán Tiểu Lâm có khả năng giết người bởi vì cô bé có từng vụng trộm ra ngoài mua thuốc.
Cha mẹ Lâm Lâm lại cho rằng tính cách cô bé vô cùng lương thiện và ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện như giết người thế này, nhất định cô bé bị Tô Bành Vũ lừa gạt từ Nhật bản tới Trung Quốc sau đó bị ức hiếp. Hơn nữa cô bé không hề biết tiếng Trung nên không thể nào có chuyện cô bé muốn trộm thứ gì đó.
Hai người đến lần này là muốn giải oan cho con gái, sau đó đưa cô bé về Nhật.
Thẩm Thanh Khê đối với chuyện này cũng không quá hiểu rõ, chỉ tiến hành công tác dịch thuật, sau đó khi xuất hiện những từ ngữ luật học phức tạp liền mở từ điển chuyên ngành ra để tra cứu, cố hết sức để có thể đạt được hiệu quả.
Tiếng Nhật pháp lý vốn là một ngành riêng biệt chuyên sâu, khi còn học đại học cô cũng chưa từng được học qua nên từ ngữ về mảng này khá ít.
Cũng may Hi Kính đã đem tư liệu sửa sang bản tiếng anh, ngài Lâm dù sao cũng là một người xuất thân từ đại học Đông Kinh nên hoàn toàn có thể hiểu.
Tuy vậy, Thẩm Thanh Khê vẫn có chút thấp thỏm, chờ đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, hai bên lần nữa bắt tay, cả người cô đã đổ một thân mồ hôi mỏng, cực kỳ mệt mỏi.
Lễ tiết của người nhật Bản cực kỳ phức tạp, lúc này cũng khom lưng không ngừng.
Hi Kính sau khi nói chuyện hàn huyên một chút liền trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Thanh Khê, hơi cúi người quan sát biểu tình của cô một chút sau đó dùng tiếng Trung nói “Chút nữa chờ anh dưới lầu.”
Sau đó anh quay người trở lại như bình thường mà sửa sang tài liệu, vợ chồng nhà họ lâm cũng cho chỉ cho ràng Hi Kính đang chào tạm biệt người phiên dịch nên không để ý.
*
Chờ đến khi đám người ra khỏi quán trà, từng người tạm biệt rời đi, Thẩm Thanh Khê mới đi tới mái hiên của một tiệm tạp hóa để chờ.
Do ánh nắng chói chang nên nhiệt độ có chút cao, cô liền cởi áo khoác ngoài ra vắt lên cánh tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.  Chiếc áo sơ mi này có thiết kế phần cổ cùng phần tay áo có chút bồng hiện ra một chút năng động nhưng cũng không quá đơn điệu.
Chờ đến khi người đàn ông lái xe từ trong hầm lên thì cô đã ngây người hồi lâu, gương mặt một nửa phơi dưới ánh mặt trời, có chút đỏ lên.
Hi Kính lái xe ra nhìn thấy cô liền cảm thấy làn da của cô gái này thực sự quá tốt, trắng sáng khiến cho nhan sắc cũng nâng lên vài phần.
Khác với loại trắng của người phương Tây, da của Thẩm Thanh Khê giống như phấn nộn vậy, cảm giác mềm mềm mịn mịn khiến người khác muốn nựng.
Thân hình cao lớn của người đàn ông bước tới chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời.
Thẩm Thanh Khê hạ mắt, lúc này mới kịp phản ứng: “Ngài Lâm cũng phu nhân đi rồi à?”
“Đã trở về khách sạn rồi.” Hi Kính gật đầu, giơ tay kéo cà vạt.
Dương như anh không thích cảm giác trói buộc ảu cà vạt nên sau khi xong việc, đầu tiên sẽ là nới lỏng cà vạt, sau đó mở cúc áo đầu tiên của sơ mi ra. Xương quai xanh trước ngực kết hợp với màu da ẩn hiện trong lớp áo thoạt nhìn thật sự rất mê người.

Trợ lý đã không thấy bóng dáng, có lẽ đã bị anh đuổi đi.
Thẩm Thanh Khê nhìn bốn phía một chút, sau đó mới nói: “Anh có muốn khuyên ngài Lâm và vợ ngài ấy về việc đổi một chuyên viên pháp lý về tiếng không? Hình như tôi khó có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này.”
Cô có như vậy là có nguyên nhân. Dù sao về những thuật ngữ luật học cơ bản cô đều không biết. rất sợ vì bản thân mà tạo nên những hiểu lầm không đáng có.
Hi Kính thế lại lắc đầu, cũng không chút để ý giải thích cho cô: “Không vấn đề gì, nội dung công việc lần này của em chính là đi theo phiên dịch bình thường cho vợ chồng nhà họ, chỉ cần có thể phiên dịch ngôn ngữ hàng ngày là được, lần này cũng thực sự đã làm khó em.”
Thẩm Thanh Khê lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra, cô sợ nhất chính là gây phiền phức cho người khác, nghĩ tới mấy từ luật học chuyên nhàng mà não cô đã rối thành một đám, buồn bực cực kỳ.
Hai người đứng đó chốc lát, Hi Kính hạ mắt hỏi cô: “Dục Dục gần đây thế nào?”
“Thằng bé rất nhớ anh.” Thẩm Thanh Khê nghĩ một chút vẫn ăn ngay nói thật, dù sao cũng không thể bởi vì cô mà làm cho thằng bé không được gặp chú của nó.
“Ừm.” người đàn ông chậm rãi lên tiếng, sau đó thâm ý mà nói: “Vậy còn em? Em có nhớ không?”
“Sao cơ?” Thẩm Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh, có chút trố mắt.
Người đàn ông rũ mi, thay cô trả lời: “Em không nhớ.”
Nghe anh nói như vậy, không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà trong giọng nói cô nghe ra một chút bất mãn.
Sao lại có thể cơ chứ? Anh là một người lạnh nhạt mà.
Chớp đôi mắt, Thẩm Thanh Khê muốn hỏi cái gì đó nhưng Hi Kính đã nhanh chân đi về phía xe.
Một lát sau, thấy cô không có phản ứng anh mới quay đầu lại: “Sao còn chưa đi nữa?”
Thẩm Thanh Khê theo ý anh mà đi qua, sau khi ngồi vào xe liền hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đi tới trường mầm non đón thằng bé, không phải Dục Dục nhớ anh hay sao?” tùy ý cài dây an toàn, Hi Kính nhàn nhạt nói, sườn mặt cũng không nhìn ra chút biểu cảm.
Nhưng thời gian vẫn còn sớm mà, còn hơn hai tiếng nữa!!
Trong lòng Thẩm Thanh Khê suy nghĩ như thế nhưng cũng không nói ra, dù sao anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi, cùng lắm thì đón thằng bé ra rồi tính tiếp.
Anh đã gỡ mắt kính xuống, có lẽ là khi làm việc sẽ đeo một chút, ngày thường không hề thấy anh đeo qua.
Thẩm Thanh Khê nhìn thoáng qua có chút tò mò: “Anh cận thị bao nhiêu thế? Lái xe không mang kính cũng được sao?”
Người đàn ông khởi động xe: “ Phó Trí Tri đưa, là kính không độ thôi.”
“Vì sao?” Thẩm Thanh Khê có chút kỳ lạ.
“Nhìn có vẻ hiền lành hơn chút đi.” Hi Kính nói ngắn gọn, có chút nhíu mày bổ sung: “Phó Trí Tri nói thế.”
“Anh ấy…….. nói rất đúng.” Thẩm Thanh Khê nhìn một lát, giọng nói có ý cười, tâm tình khẩn trương vừa rỗi cũng vơi đi không ít.
Mọi chuyện luôn có nguyên nhân của nó, nhất định là do ánh mắt của Hi Kính quá lạnh nhạt khiến khách hàng cũng bị dọa sợ nên Phó Trí Tri mới nghĩ ra cái chủ ý này.
Dù sao có thể che đi một chút cũng được rồi, hơn nữa sau khi đeo kính lên khí chất con người cũng thay đổi một chút, nhìn có vẻ nhã nhặn mà thân thiện hơn một chút.
Lại tưởng tượng đến Phó Trí Tri khi nói những lời này mà không sợ chết, Thẩm Thanh Khê hết sức vui vẻ, nhưng cũng không thể cười quá lố đúng không? Vì thế cô liền tiếp tục nén ý cười, lúm đồng tiền trên gương mặt như ẩn như hiện.
Thời điểm Hi Kính quay đầu, nhìn vào kính chiếu hiệu một cái liền nhận ra biểu cảm của cô gái nhỏ.
“Muốn cười thì cười đi, đừng nghẹn đến hỏng mất.” trầm giọng nhắc nhở một câu, anh lại tiếp tục: “Đối với chuyện công việc từ trước đến nay anh đều cực kỳ nghiêm túc.”
Ý chính là tuy Phó Trí Tri đặt ra yêu cầu vô lý nhưng vì công việc nên anh sẽ làm theo.
“Ồ…..” Thẩm Thanh Khê kéo dài giọng lên tiếng, cười khúc khích nhắc nhở một câu: ‘thật ra anh không mang kính cũng được, chỉ là có thể đem biểu tình thu lại một chút, đừng có lạnh nhạt quá như thế là được.”

Lúc nói lời này, cô liền mang theo ý tứ trêu chọc, bất giác đổi về hình thức giao tiếp tương đối nhẹ nhàng vui vẻ.
Khóe môi khẽ cong, Hi Kính cũng không trả lời lại. Tuy cô gái này nói giống với Phó Trí Tri nhưng đều không thể xuôi tai được. Cái gì mà thu lại một chút biểu cảm? Vẻ mặt của anh có vấn đề gì à?
Nhưng vì dỗ cho cô vui nên anh đành nhịn.
Lại quét mắt nhìn kính chiếu hậu một cái thấy chiếc xe hơi màu trắng phía sau, sắc mặt Hi Kính bỗng nhiên trầm xuống.
“Làm sao thế?” Thẩm Thanh Khê lúc này cũng cảm thấy có việc gì đó không ổn, cái xe phía sau nhìn có vẻ đang đi theo họ đi?
Cũng không biết từ đâu ra, chiếc xe toyota màu trắng bỗng nhiên vượt qua ba chiếc xe ô tô chạy phía sau xe Hi Kính, dường như có ý muốn tăng tốc.
Đây là đường một chiều, một loạt xe chạy ổn định, muốn tránh cũng không có chỗ để tránh, sắc mặt Hi Kính nhăn lại, đánh tay lái muốn vượt qua chiếc xe phía trước, chạy đến một con đường khác.
Kết qua ngay lúc này, chiếc xe phía sau dường như mất không chế mà lao về phía trước không hề quan tâm bị va chạm mà bám theo sít sao đuôi xe.
Thẩm Thanh Khê chỉ cảm thấy bản thân bị bắn về phía trước, may có dây an toàn kéo lại cả người mới không bay đi. Bời vì phanh xe khẩn cấp nên cô lại nhanh chóng ngã về lưng tựa, có chút không dễ chịu, hơi buồn nôn.
Trạng thái Hi Kính cũng không khác lắm nhưng anh cũng không phản ứng quá lớn như cô, nhanh chóng nhìn cô: “Em thế nào, có bị thương không?”
“Không có vấn đề gì.” Thẩm Thanh Khê lắc đầu cởi đai an toàn ra.
Sau khi hai người xuống xe mới thấy phái đuôi xe ô tô của Hi Kính bị lõm vào một mảng, sơn cũng bị tróc, xe toyota phía sau lại không may mắn như vậy, đầu xe thảm không nỡ nhìn, người ngồi ở ghế lái vẫn ngây ngốc ở đó không có động tĩnh.
Trên đường nhanh chóng vang kên tiếng còi xe, bời vì có chút sự cố giao thông nên đường có chút ùn tắc, tài xế phía sau ló đầu ra lớn tiếng ồn ào.
Ồn ào một đoàn.
Hi Kính chỉ đơn giản xuống xe xem tình hình, xác định không có vấn đề già liền trực tiếp kéo Thẩm Thanh Khê trầm mặc vào trong xe.
Khí thế này của anh so với bình thường đều lạnh hơn vài phần, dường như đang nghẹn một cỗ hỏa khí rất lớn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Anh làm gì thế?” cô theo bản năng tránh đi, lại cảm thấy người đàn ông ngồi trong chiếc xe toyota trắng kia thực quen mắt, híp mắt lại nhìn cẩn thận.
Hi Kính kéo cô, ngữ khí nghiêm túc: “Đi lên xe, anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”
Thẩm Thanh Khê lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra người này đang quan tâm cô, vừa khi bước xuống xe tới giờ ánh mắt của anh luôn đặt lên trên người cô, cả cái động tác xoa xoa cổ vừa nãy cũng bị anh nhìn thấy.
Cô liền vội vàng giải thích: “Không có chuyện gì đâu, anh cứ bỏ đi như thế cái gì cũng không thèm để ý nhỡ chẳng may gặp phải phiền phức thì làm sao? Chụp xong ảnh làm bằng chứng trước đã.”
Nói xong, cửa xe toyota kia cũng mở ra, người lái xe bước xuống, là một người đàn ông trung niên tóc được vuốt ngược lên, diện mạo có vẻ không tồi nhưng có chút mỡ màng.
Thế mà lại là chồng cũ của Chu Tử Thanh, Từ Ba.
“Anh là……..” Thẩm Thanh Khê chỉ từng gặp người đàn ông này duy nhất một lần là khi Chu Tử Thanh đánh nhau với anh ta nên ấn tượng cũng không quá sâu, nghĩ một lát mới nhwos ra.
Từ Ba không trả lời, giống như đã trải qua một cơn bạo bệnh vậy, đôi mắt đầy tơ máu, môi trắng bợt, nhìn qua thực sự rất tiều tụy.
“Luật sư Hi, tôi cầu xin anh, cứu tôi với!” bụp một tiếng, Từ Ba quỳ gối trước mặt Hi Kính.
Âm thanh người này quỳ gối xuống rất lớn, trực tiếp đập đầu gối xuống nền đường, nghe thôi cũng đã cảm thấy đau, cô bị dọa giật mk mà lùi về sau.
Hi Kính cực kỳ bình tĩnh, anh thậm chí cũng chẳng hề chớp mắt đến một lần, lạnh nhạt mà tránh đi người đàn ông đang quỳ gối giống như là không nhìn thấy vậy.
“Đi thôi.” một bàn tay nắm lấy cửa xe, một tay khác nắm lấy tay Thẩm Thanh Khê, hơi dùng sức kéo cô ngồi vào trong xe, sau đó cúi người đi vào, lại cẩn thận nhìn khuôn mặt cô một chút.
“Tôi cầu xin anh, anh cứu tôi đi mà, luật sư Hi. Thời điểm phiên tòa phúc thẩm diễn ra anh nhất định phải làm luật sư của tôi, chỉ có như thế mới có cơ hội lật lại, tôi mới có thể sống được.”
Từ Ba hồ ngôn loạn ngữ hét to, thân mình cũng bò về phía trước trực tiếp bắt lấy chân của Hi Kính.

Vì tiền, thật sự ngay cả tôn nghiêm cũng không cần.
Chán ghét mà nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên kia, Hi Kính hơi dùng sức liền trước tiếp thoát khỏi bàn tay của người nọ.
Thân hình cao lớn của anh đi về phía trước, sau đó nhìn anh ta từ trên cao đang bị ngã một cách chật vật, âm thanh lạnh lẽo, từng chữ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không tha cho anh, về mà chờ đi.”
Nói xong, anh cũng mặc kệ ánh mắt xung quanh liền chui người vào xe, sau đó khởi động xe rời đi.
Thẩm Thanh Khê cách cửa sổ xe ô tô nhìn trọn một màn này, có chút lo lắng. Cô đã từng thấy qua Hi Kính đánh nhau, người này một khi đã nói thì nhất định sẽ làm. Ngộ nhỡ anh thực sự đi tìn Từ Ba sau đó đánh người thì làm sao bây giờ?
Đầu hơi chuyển, muốn nhìn biểu cảm của Hi Kính lúc này.
“Ngồi hẳn hoi, giữ nguyên đầu đi, não của em vừa bị chấn động, không được lộn xộn.” Hi Kính ngay lập tức nhận ra.
Dẫm chân ga tăng tốc độ xe lên, anh lái xe rất nhanh, mày nhăn lại: “Anh là người làm trong ngành luật chẳng sẽ sẽ làm chuyện bất lợi cho bản thân sao?”
Nhân tiện anh cũng đánh gãy cái suy nghĩ lung tung trong đầu của cô.
Thẩm Thanh Khê nhấp môi, không còn gì để nói, bỗng nhiên cảm thấy có chút say xe, cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
“Ngoan, đừng ngủ.” âm thanh của người đàn ông bên cạnh bỗng mềm hẳn xuống, giọng nói trầm thấp.
*
Khi có  kết quả kiểm tra thì Thẩm Thanh Khê còn đang ngồi ngoài ghế chờ ở hành lang, cảm giác như là bị sái cổ vậy, mọi đồ vật phía trước đều hơi nâng nâng.
Một lát sau, Hi Kính mới từ phòng khám đi ra, trong tay cầm tấm chụp Ct.
“Thế nào?” cô liền cố gắng quay đầu hỏi.
“Bị bầm một chút, không có vấn đề gì lớn cả, não chỉ hơi chấn động thôi.” biểu tình của người đàn ông so với trước đó đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Từ lúc bước vào bệnh viện, anh dường như là ôm lấy cô đi vào. Bởi vì là bệnh viện tư nên còn có lối đi dành cho khách VIP, cô cũng rất nhanh nhận được kết quả kiểm tra.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thanh Khê cũng nhẹ nhàng thở ra, vì không thể gật đầu nên cô liền chớp mắt một cái, cứ thế ngửa đầu nhìn Hi Kính một lát: “Vậy còn anh, anh cũng đi kiểm tra thử xem.”
“Đã kiểm tra, không sao.” người đàn ông trả lời ngắn gọn.
Nói thật thì thái độ vừa rồi của Hi Kính khiến Thẩm Thanh Khê có chút lo sợ, sợ bản thân mình bị đâm hỏng rồi sau đó phải làm phẫu thuật gì đó, nghĩ đã thấy sợ rồi.
Vừa nghe thấy đều ổn thì cô cực kỳ vui vẻ, lấy di động ra nhìn giờ một cái, vội vàng nói: “Chúng ta đến đón Dục Dục thôi, sắp đến giờ rồi.”
Vì chuyện huyên náo với Từ Ba, suýt chút nữa cô quên luôn việc phải đón thằng bé.
“Được.” Hi Kính gật đầu, tay còn cầm túi thuốc của cô, khom lưng cúi xuống trước mặt cô muốn đem cô bế lên.
Cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ vỗ bốp một cái, ngẩng đầu thì đối diện với khuôn mặt của cô gái: “Không cần đâu, chân tôi cũng không bị làm sao mà.”
Cô thực sự không bị thương ở chân nhưng khi đứng lên đi lại thì lại có cảm giác khác lạ.
Hi Kính rũ mắt cũng không hỏi ý kiến của cô, bàn tay to luồn xuống dưới gối cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, dùng sức mà bế bổng cô lên như là bé một đứa trẻ vậy.
Nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Khê trước kia luôn cảm thấy Hi Kính rất cao, không nghĩ tới bản thân chênh lệch chiều cao với anh lớn như thế.
Cảm bị người đàn ông đặt lên trên vai, chỗ cổ bị bầm của cô cũng không thể quay đầu chỉ có thể ôm lấy cổ anh để ổn định thân thể.
Bước chân người đàn ông cực kỳ ổn định không hề cảm thấy xóc nảy gì, đến tận khi ngồi vào xe một lần nữa thì Thẩm Thanh Khê mới nhìn thấy khuôn mặt Hi Kính.
Bàn tay to thắt dây an toàn cho cô, biểu tình của người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt, duỗi tay đặt lên trán cô: “Làm sao thế?”
“Không có gì…….” Thẩm Thanh Khê cạn lời.
Sức lớn như thế mà không ngồi thẳng dậy được à? Nhưng người ta chính là sức lớn ghê gớm như vậy đấy….
*
Vỗn tưởng rằng Hi Kính muốn mang cô cùng đi tới đón Dục Dục nhưng người này lại trực tiếp đưa cô về nhà trước, sau khi đặt cô xuống giường nghỉ ngơi xong xuôi mới cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.
Thẩm Thanh Khê sờ di động cạnh giường nhìn thoáng qua, cũng may đủ thời gian. Trường mầm non của Dục Dục cách đây cũng không xa lắm, 15 phút là tới.

Lúc nãy Từ Ba xuất hiện quá đột ngột, lại đam vào đuôi xe nên khiến cô có chút ngây ngốc, lúc này mới ra ra phải gọi điện báo cho Chu Tử Thanh một tiếng.
Sau khi gọi qua, Thẩm Thanh Khê liền nhận điện thoại, đầu dây bên kia có tiếng còi xe ô tô, có lẽ là đang lái xe.
“Làm sao thế, Thanh Khê, chị vừa mới đón Tiếu Tiếu đi học về, hay chút nữa cùng nhau ăn tối đi?” Chu Tử Thanh hỏi.
“Chị bây giờ đang lái xe sao? Dừng xe lại một lát đã.” Thẩm Thanh Khê cố gắng nhẹ nhàng một chút.
“Chờ chị một chút.” một lát sau, âm thanh Chu Tử Thanh một lần nữa vang lên: “Làm sao thế? Chị đã dừng xe rồi.”
“Chuyện là thế này, hôm nay em có hẹn với đôi vợ chồng Nhật Bản kia, gặp được Hi Kính nên hai người đi về cùng nhau, đang đi trên đường thì bị xe của Từ Ba cố ý đụng trúng, anh ta còn quỳ xuống cầu xin hy vọng Hi Kính sẽ làm luật sư cho anh ta ở phiên phúc thẩm tiếp theo.”
Thẩm Thanh Khê liền đơn giản mà nói mọi chuyện một lần lược đi những chi tiết không quan trọng.
“Em không sao chứ? Luật sư Hi thì sao?” âm thanh của Chu Tử Thanh bỗng lạnh xuống, nghe được sự kinh ngạc trong đó.
Thẩm Thanh Khê thấy phản ứng của cô biết liền biết Từ Ba hiện tại vẫn chưa có nháo mọi chuyện lên, liền dặn dò: “Chúng em đều ổn nhưng chị Thanh, nhà chị đang ở Từ Ba có biết địa chỉ không? Tốt nhất là chị đổi một chỗ khác đã, anh ta điên rồi.”
“Được, chị biết rồi, chị còn một căn nhà khác anh ta không biết.” Chu Tử Thanh đáp ứng một tiếng sau đó cực kỳ vội vàng mà lên tiếng xin lỗi: “Chuyện của chị đã liên lụy đến em rồi, xin lỗi em nhé Thanh Khê.”
Thẩm Thanh Khê gọi điện thoại cho cô ấy cũng chỉ để báo cho cô ấy biết chứ không phải muốn nghe lời xin lỗi nên cũng nói mấy câu liền cúp máy.
Trên người đang mặc áo sơ mi nên có chút khó chịu, cô đứng dậy định thay một chiếc áo khác.
Chiếc áo này trước kia cô mua vì thấy rất đẹp, bên trên có ba chiếc cúc cài còn bên dưới chiếc áo thiết kế chui cổ, lúc này lại trở thành phiến toái.
Chỉ cần nâng cánh tay lên sau đó cởi áo qua đầu là được nhưng vì cổ quá đau không thể quay được nên lúc kéo cổ áo có khó tránh khỏi khẽ chạm đến cổ.
Hai cánh tay cô giơ lên, cố gắng nửa ngày đổ cả mồ hôi vẫn không thể cởi ra dứt khoát mặt lại, lúc chui lại tay vào liền có chút đau.
Cái áo này quá nhỏ, không co dãn, bình thường mặc cũng khá khó khăn chứ đừng nói đến bây giờ.
hạ quyết tâm dùng sức kéo một chút, nhưng lại nghĩ đến việc bác sĩ vừa mới dặn tuy rằng bầm tím không nghiêm trọng nhưng không được làm vận động gì quá mạnh để tránh gây áp lực lên vết thương khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, còn có thể phải làm phẫu thuật……
Thẩm Thanh Khê nghĩ thế liền dừng lại, héo rũ mà ngồi trên giường không còn đường xoay xở.
Bây giờ rốt cuộc làm thế nào để cởi đây?
Bên ngoài phòng khách truyền tới âm thanh tiếng cười của đứa trẻ, từ xa còn có thể nghe rõ ràng, miệng còn đang lải nhải gì đó.
“Dì nhỏ, dì nhỏ~”
Dục Dục vừa vào cửa đã hô lên mà chạy vào phòng ngủ, chạy tới cửa mới dừng lại nhìn người bên trong kỳ lạ mà hỏi: “Dì ời, dì làm sao thế?”
“Dục Dục, con lại đây giúp dì một chút được không?”
Thẩm Thanh Khê thực sự bất lực rồi, áo sơ mi bị kẹt ở cổ cũng cảm thấy hơi nghẹn liền vẫy tay gọi cậu bé vào: “Con đóng cửa lại rồi giúp dì một chuyện được không?”
“Được.” Dục Dục gật đầu, cố sức đóng cửa sau đó nhảy nhót chạy tới.
“Con cởi giày lên giường đi.”
Thẩm Thanh Khê dịch sang bên cạnh một chút, chỉ huy cậu bé đứng ra sau lưng cô, sau đó mới chỉ về chiếc áo sơ mi trên người mình: “Cổ dì đau, không thể nào cởi áo sơ mi ra được, con túm cái tay áo này kéo lên trên cho dì được không, đến khi nào dì nói dừng lại liền dứng nhé.”
Cậu bé ngoan ngoãn mà làm theo, tay nhỏ chậm rãi mà kéo cái tay áo kia, nhát mắt thấy có thể cởi ra, cũng không biết có phải do dùng lực mà lớn không mà cổ Thẩm Thanh Khê tê rần, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
“Dì nhỏ, dì sao thế?” Dục Dục lại có chút bị dọa sợ, lập tức buông lỏng chân, áy náy mà khóc nức nở.
“Dục Dục, Dục Dục, dì nhỏ không sao, con đừng khóc.” Thẩm Thanh Khê lúc này khuôn mặt bị áo sơ mi che lại không nhìn thấy cái gì, không biết dỗ thằng bé ra sao, cổ lại đau nên loạn hết cả lên.
Trong lòng sốt ruột liền bất chấp, trực tiếp giơ tay lên định kéo áo.
Bàn tay mảnh khảnh bỗng nhiên bị nắm lấy, âm thanh người đàn ông có chút không kiên nhẫn, giọng điệu như đang giáo huấn trẻ con: “Đừng nhúc nhích, còn muốn đi bệnh viện lần nữa à?”
Hi Kính không biết đã vào đây từ bao giờ.
Thẩm Thanh Khê buông tay xuống liền bất động, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngực, trên đầu thì bị siết chặt, tóc thì toán loạn hết cả nên. Cái bộ dạng chật vật này cứ thế bị anh nhìn thấy.
Cô thực sự không biết làm sao, liền cứ thế mà giả chết
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận