Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê trước nay không thể tưởng tượng nổi bản thân mình sẽ trở thành một nhân vật như thế này.
Bốn người chia làm hai đội, mỗi người đều đang giương cung bạt kiếm, trong đó còn có người đang kêu to ầm ĩ, thực sự rất náo nhiệt.
Thẩm Thanh Khê thở dài, nhìn sang trái một cái, sau đó quay sang phải một cái, cân nhắc một chút, vẫn quyết định đi giải cứu Phó Trí Tri trước, dù sao nhìn anh ta đã tương đối thê thảm rồi.
Chu Tử Thanh bây giờ không còn cào mặt nữa mà đổi thành dùng sức mà nắm tóc, khiến cho mái tóc vuốt keo bóng lộn của Phó Trí Tri thành một cái ổ gà, còn chưa dừng lại ở đó, cô ấy còn hết sức chuyên chú mà nắm lấy tai mà kéo, giống như là đối với anh ta có thâm thù đại hận gì vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói thật, Thẩm Thanh Khê chưa từng thấy cái bộ dạng anyf của cô ấy, rõ ràng là một con người có tính tình hiền lành dịu dàng, sao lại bị đả kích đến mức thế này?
Sau khi đi quanh hai vòng, Thẩm Thanh Khê cũng chưa nghiên cứu ra cách để giải cứu người đàn ông đáng thương này thế nào. Cô đánh phải tiến lên nắm chặt lấy hai tay của Chu Tử Thanh, tận tình ma,f khuyên nhủ:
“Chị Thanh, chị đừng như thế, chị bình tĩnh lại một chút được không? Chị xem chị đã đánh người ta thành cái dạng gì rồi, nếu có vấn đề không phải càng phiền phức sao? Chị bình tĩnh lại đã, cẩn thận suy nghĩ một chút, đừng xúc động!”
Khuyên can mãi, Chu Tử Thanh rốt cuộc buông lỏng ta, cơ thể dường như cũng mềm ra, lập tức ngã ngồi xuống đất, gào khóc.
Phó Trí Tri sau khi khó khăn thoát ra khỏi đó, đáng che lỗ tai mình định quay lại nói vài câu. liền nhìn thấy bộ dạng đó của cô ấy, có chút không đành lòng (xin hãy gọi tôi là thành mẫu)
Đành phải ngồi xổm xuống, an ủi: “Chị gái à, cô cũng đừng quá đau lòng, mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà, cô nhất định phải mạnh mẽ lên!”
Nói xong, bản thân cũng tự thấy buồn bực, có chỗ nào đó không đúng?
Thấy Chu Tử Thanh bên này có người để mặt tới, Thẩm Thanh Khê cũng coi nhiên yên tâm ,sau đó cô quay người đi về hướng ngược lại.
Người đàn ông trẻ tuổi cao, lớn chỉ dùng một tay liền có thể giữ chặt người đàn ông kia trên xe ô tô, mặc kệ người kia có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Có thể đừng đánh nữa hay không?” Thẩm Thanh Khê đứng cạnh mở miệng khuyên một câu.
Âm thanh cô gái mềm mại, ôn nhi, dường như là vừa phải chạy tới nên có chút hổn hển, nghe vào tai lại có cảm giác như đang làm nũng vậy.

Hi Kính dừng lại động tác một chút, lực đạo hơi buông lỏng, thấy người đàn ông kia định giãy giụa đứng lên liền nắm lấy cổ áo anh tay, xoay mạnh một cái sau đó ấn xuống.
Thẩm Thanh Khê nhìn thấy người đàn ông kia cong người lại như cái bánh quai chèo, mặt mũi đều bị ép lên xe, nhịn không được cảm thấy đau thay, liền nhíu này lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó thấy Hi Kính không chút hoang mang mà dừng lại động tác, lùi về phía sau một bước, từ tây trang lấy ra một chiếc khăn tay được gấp thành hình tam giác, chậm rãi giũ ra, cúi đầu cần thận mà lau tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đánh người ta, còn ghét bỏ người ta bẩn?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Người chồng khốn nạn của Chu Tử Thanh tên gọi là Từ Ba
Cũng giống như những câu chuyện tình yêu khác, đã từng có lúc, cô ấy cảm thấy bản thân sẽ cùng với người đàn ông này trải qua cuộc đời vô ưu vô lo không có chút phiền não gì.
Cô ấy là một người thiếu tình thương, tuy rằng hoàn cảnh gia đình rất tốt nhưng vì diện mạo không xuất chúng, tính cahcs lại tương đối hướng nội nên vẫn không được mọi người quan tâm.
Cho đến khi Từ Ba xuất hiện.
Người đàn ông này không có bản lĩnh gì, thậm chí đến cả nghề nghiệp cũng chẳng có, nhưng anh ta lại như là ngọn lửa nhiệt tình vậy, cực kỳ tích cực làm theo đuổi cô ấy, cuồng nhiệt biểu đạt tình yêu, thậm chí sẽ thức trắng đêm để chờ cô ấy ở cửa, dù có mưa tầm tã cũng không rời đi.
Chu Tử Thanh cứ thế mà bị cảm động.
Rất nhiều lần, người thân và cả bạn bè khuyên ngăn, kiên quyết phản đối, cô ấy đều nghĩ rằng, không còn gì cũng được, chỉ cần anh ở bên cô ấy là được, dù đối mặt với điều gì cô ấy cũng không sợ.
Nhưng cô ấy lại không nghĩ tới, người đàn ông này, trước nya đều chưa từng yêu cô ấy,
Giống như những lời thề non hẹn biển đều trwor thành trò cười, gương mặt diện mạo sau khi lột trần lại có thể dơ bẩn mà xấu xí như thế.
Bởi vì mấy ngày nay Từ Ba đều tránh mặt không gặp nên Chu Tử Thanh thậm chí còn dâng lên một tia hy vọng, hy vọng thái độ của anh ta sẽ thay đổi.
Không thể tượng tượng được chính là nghênh đón cô ấy lại một đả kích như thế.

Từ Ba đã sớm có chuẩn bị, từ trước tới nay, anh ta kiêng dè mà thận trọng đóng vai một người đàn ông si tình, trong sáng ngoài tối thu thập chứng cứ, còn có cả ghi hình về những chuyện vặt vãnh.
Cho đến cuối cùng đắp nặn cho cô ấy một hình tượng người phụ nữ không quan tâm gia đình, tính tình nóng nảy, thậm chí có khuynh hướng bạo lực.
Điều này đối với việc kiện tụng ly hôn sau này không thể nghi ngờ là một điều bất lợi lớn đối với Chu Tử Thanh.
Sau khi cha qua đời, toàn bộ gia tài đều để lại cho đứa con gái duy nhất, cũng bởi thế, tài sản trên danh nghĩa của Chu Tử Thanh không ít, bây giờ Từ Ba yêu cầu chính là muốn lấy một nửa tài sản đó, còn muoons cả quyền nuôi nấng con cái.
Con gái cô ấy năm nay ba tuổi, tính từ khi sinh ra,  thời gian Từ Ba chăm sóc con bé không vượt quá một tháng, bây giờ  lại muốn quyền nuôi dưỡng con gái, mục đích chính là dùng điều này để uy hiếp buộc Chu Tử Thanh giao ra các tài sản và bất động sản khác mà thôi.
Sau khi biết tất cả mọi chuyện, Chu Tử Thanh đều đã nghĩ tới việc từ cửa sổ của phòng họp mà nhảy xuống nhưng nghĩ đến cô con gái của mình, cô ấy vẫn cố nén nỗi xúc động này xuống.
Cô ấy phải kiên cường, nhưng nói luôn luôn  dễ hơn làm.
Thẩm Thanh Khê ngồi ở bậc thang bên cạnh cô ấy, nghe người phụ nữ tuyệt vọng nức nở nói xong hết chuyện này đến chuyện khác mà cũng chỉ có thể im lặng.
“Chúng ta tìm luật sư đi, dù thế nào đi chăng nữa, uyền nuôi dưỡng con gái đều không thể từ bỏ được.” Nắm chặt lấy ta của Chu Tử Thanh, Thẩm Thanh Khê chỉ hy vọng bản thân có thể cho cô ấy một phương hướng.
Sau khi trả qua trận chiến đấu ác liệt kia, Chu Tử Thanh ủ rũ, vô lực mà gật đầu.
Xem ra tinh thần của cô ấy không tốt lắm, Thẩm Thanh Khê lấy di động ra đặt xe, chờ xe tới, sau đó sắp xếp để Chu Tử Thanh về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía không xa, cuộc tranh chấp vẫn chưa kết thúc.
Đối với việc này, Từ ba cực kỳ bất mãn, một lần nữa sửa sang lại tóc tai và quần áo, như một con thú đội lốt người mà gào thét với Phó Trí Tri:
“Các người làm ăn như thế à? Sao lại có thể sắp xếp cho tôi một luật sư không đáng tin cậy như thế? Có loại người nào mà lại đi đánh cả khách hàng của mình hay không, cậu ta không phải bị thần kinh chứ? Tôi muốn kiện các người lên Liên đoàn Luật sư!”
Phó Trí Tri đang bị thương vẫn còn đau hiện tại còn phải nghe lời hò hét của thằng tra nam này nên tính khí cũng trở nên mất kiên nhẫn, ngữ khí lạnh đi: “Anh Từ, chuyện là thế này, chúng ta còn chưa chính thức kỳ hợp đồng đầu, chi bằng anh đến tìm người khác nhận đi?”
Từ Ba ngay lập tức im lặng.
Trước khi tới đây, anh ta thật ra đã đến tư vấn qua rất nhiều luật sư, mọi người đều nhất trí rằng, nếu muốn thắng kiện thì nên tìm đến Luật sư Hi của văn phòng luật sư “Kính Tri hành”, nếu không thì cũng không thể nào chắc chắn được.

Mấy năm nhẫn nhịn chính là để thành công đoạt được đống tài sản kếch xù của con ả nhà giàu kia, Từ Ba đương nhiên không hi vọng xảy ra bất kỳ sơ xuất gì.
Lập tức cười khan, nịnh nọt: “Sao anh lại nói như thế? Tôi đây rất tín nhiệm các anh mới tới đây tìm các anh giúp đỡ, thế nào lại phải đi tới nơi khác?
Phó Trí Tri cũng không nói thêm câu nào, ứng phó qua loa rỗi tiễn khách!
Sờ sờ một chút lên gương mặt còn đang có chút đau đớn, cũng không biết nghĩ gì, anh ta có chút cảm giác cô đơn như người cha già vậy, chính là cái cảm giác bi thương khi phải thu thập hậu quả của thằng con trai thời kỳ phản nghịch.
Mà tiểu tổ tông gây ra chuyện này đang ở nơi đâu? Người ta đã phủi phủi tay một cái sớm rời đi mà không thấy bóng dáng rồi.
Thời điểm Thẩm Thanh Khê đi tới, đôi mắt anh ta sáng lên, không quá mà nói cô gái này có một gương mặt thực sự xinh đẹp, cộng thêm khí chất dịu dàng, đây chính là cô gái mà Hi Kính đi gặp hôm đó.
Lúc đó cửa sổ xe bị chắn mất một nửa, Phó Trí Tri cũng chỉ nhìn thấy cái dáng, bây giờ thế cả người, anh ta lại cảm thấy ngạc nhiên thêm vài phần, rõ ràng là một cô gái đẹp nha!
“Xin chào, xin chào, tôi là Phó Trí Tri, bạn bè kiêm đối tác của Hi Kính.”
Sau khi sửa sang lại bản thân, Phó Trí Tri nho nhã lễ độ mà đi tới, tươi cười khéo léo: ‘À đúng rồi, vừa nãy thực sự phải cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Vừa nhìn khuôn mặt đào hoa nà, Thẩm Thanh Khê liền nhớ tới hình ảnh Chu Tử Thanh vừa mới túm lấy mặt anh ta mà cào lấy cào để, cô lịch sự mỉm cười sau đó lại vội vàng xin lỗi: ‘Xin chào, tôi là Thẩm Thanh Khê, hôm nay tôi là đi cùng cô ấy tới đây, do cô ấy bị kích thích nên mới cào anh bị thương, thực sự rất xin lỗi anh.”
Càng nói càng ngượng ngùng, lại nhìn thấy người này bị thương khá nghiêm trọng, cô liền đề nghị: “Nếu không để tôi đưa anh tới bệnh viện nhé?”
“Không cần, không cần đâu.” Phó Trí Tri xua tay, anh ta thực ra cũng không có để ý mấy vết thương nhỏ này lắm, mắt thầy cô gái trước mặt đang ngại ngùng ỹ cười trên mặt càng đậm, cười đều nghị: “Hay là tôi mua thuốc cô giúp tôi bôi thuốc một chút được không?”
Đề nghị này thực sự phù hợp, Thẩm Thanh Khê gật đầu, lập tức đồng ý, vừa muốn xoay người đi mua thuốc, nghiêng về phía sau liền thầy một chiếc xe Cayenne màu đen chậm rãi dừng lại ở đó.
Cửa sổ xe hạ xuống, trên ghế lái, người đàn ông đeo cặp kính râm lớn, một cánh tay vắt lên tay lái, hất cằm: “lên xe.”
“Tôi, tôi sao?” Phó Trí Tri thăm dò chớp chớp mắt, thụ sủng nhược kinh.
“Lên xe.” Nhìn về phía cô gái đang đứng bất động ở đó, âm thanh Hi Kính cực kỳ bình bình, cũng không có ý định diễn tình anh em thương mến thương.
“Chuyện đó, cô Thẩm, chúng ta, gặp lại sau nhé?”Phó Trí Tri còn rất thức thời, lùi về phía sau một bước muốn rút lui.
Thẩm Thanh Khê có chút không yên tâm: “Vậy vết thương của anh tính sao đây?”
“Chỉ là việc nhỏ thôi, tôi tự mình xử lý chút là được.” dưới ánh nhìn áp bức của Hi Kính, Phó Trí Tri nhanh như chớp mà không thấy bóng dáng.
Chớp mắt chỉ còn lại mình cô ở đó, Thẩm Thanh Khê lịch sự mà trả lời: “Không cần đâu, tôi tự mình về cũng được.”
Giơ tay mở cửa xe ra, Hi Kính cong eo chui ra, thân hình cao lớn của người đàn ông che mất một phần ánh nắng: “Thằng bé cũng sắp tan học rồi đúng không? Ý cô là muốn tôi tự mình đi đón thằng bé?”
“Anh…….” Thẩm Thanh Khê lúc này mới ngẩng đầu, tuy rằng sớm biết kết quả nhưng vẫn có chút khẩn trương.

Sau đó nghe người đàn ông lạnh nhạt mà đáp: “thằng bé là con trai của anh tôi, cũng là chú trai của tôi., tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc thằng bé, không phải sao?”
Anh đều đã nói rõ ra như thế, lại từ chối chúng là làm ra vẻ, Thẩm Thanh Khê nhíu mày, trực tiếp vòng ra cửa sau, muốn mở cửa xe đi vào.
“Ngồi phía trước.” Hi Kính giơ tay,  đem cửa ghế phụ lái kéo ra, hành động của Thẩm Thanh Khê dừng lại, quay đầu hỏi anh: “Có gây bất tiện không?”
Không phải do cô nhiều chuyện, chẳng qua tin tức hot nhất trong ngày luôn là những tin liên quan đến ghế phụ lái, còn có mấy cái phiếu bầu gì đó, nói ghế phụ lái của đàn ông chỉ có thể cho bạn gái ngồi, không thì chính là trà xanh có mưu đồ gây rối.
Cô căn bản không thèm để ý mấy thứ này, nhưng cũng không muốn mình vô duyên vô cớ mà bị hiểu lầm, lại mang vào một thân dèm pha.
“Bất tiện cái gì?” người này còn bước gần một bước tới, hỏi lại cô.
Thẩm Thanh Khê lắc đầu, không nói tiếp mà bước vào, chịu ảnh hưởng của truyện Chu Tử Thanh, cảm xúc của cô cũng không quá tốt, trong lòng cũng có chút bực bội.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hi Kính.
Như là vì sao anh lại muốn ấn đầu cái người đàn ông kia xuống mui xe, lại như chuyện của Dục Dục, anh rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào, có phải muốn trực tiếp cướp đứa bé đi không.
Những lời đến miệng, lại do dự không nói.
Có đôi khi, giả vờ hồ đồ một chút cũng khá tốt, nhưng mà mọi chuyện đều rõ ràng thì ít nhất trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Ngoài ra thì trong nội tâm cô còn tin tưởng rằng người đàn ông này không phải người xấu, về những chuyện khác, các ví dụ thực tế chứng minh, không được quá tín nhiệm người khác.
Cứ thế nội tâm mâu thuẫn tới lui, cô càng cảm thấy mệt mỏi, có chút thất thần.
Cho nên khi Hi Kính bỗng nhiên cúi người tới gần, cô giật mình khiếp đảm.
“Anh làm gì thế?” theo bản năng lùi về phía sau, cô trợn tròn mắt hỏi.
Tựa như nhận ra cảm xúc của cô, người đàn ông vẫn như cũ ,mà cúi người về phía cô, không hề có ý lùi lại, ngữ khí có chút không vui: “Cô có ý kiến gì với tôi? Bởi vì người bạn kia của cô?”
Anh không nói tới còn tốt, vừa nhắc, Thẩm Thanh Khê càng cảm thấy hỏa khí bốc lên, nghẹn nửa ngày, cô đơn giản không chút cố kỵ mà nói: “Chẳng lẽ không được sao? Dù sao cũng là khách hàng của anh, loại này còn khốn nạn hơn cả tra nam, thế mà anh còn làm luật sư cho loại hành vi này của hắn ta, chính là gián tiếp trợ Trụ vi ngược.” (Ý là tiếp tay làm việc xấu)
“Thế sao?” không tỏ ý kiến nhướng mày, cánh tay Hi Kính bỗng vươn về phía trước, duỗi lại đây, Tách một tiếng, đai an toàn của cô được cài vào.
Lùi thân mình về phía sau, lúc này anh mới khởi động xe: “Tôi là luật sư, tôi cho rằng đạo đức nghề nghiệp của mình chính là không đem bất kỳ cảm xúc cá nhân vào công việc.”
Ngữ điệu bình thường như đang tự thuật, lại như đang giải thích, cũng giống như đang giáo dục, đúng như lời anh nói, không có chút cảm xúc cá nhân nào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận