Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Khi tới cửa nhà trẻ thì cũng vừa lúc bọn trẻ tan học.
Các phụ huynh học sinh đứng đầy ngoài cổng chờ, giáo viên dắt bọn nhóc ra, chỉnh tề mà xếp thành một hàng, trên đầu còn mang theo chiếc mũ nhỏ màu vàng, giống như một đám gà con, hết sức đáng yêu.
Thẩm Thanh Khê đứng ở tận bên ngoài, nhìn thấy giáo viên quen thuộc, liền chú ý mà nhìn về phía sau cô ấy, nhìn một lượt những gương mặt kia, lại không thấy Thẩm Dục.
Đứa nhỏ này đi đâu rồi không biết?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nhìn kỹ lần nữa, mới phát hiện có một đứa bé trai đang nằm bò trên lưng giáo viên, đám tóc trên đầu thằng bé lộn xộn, mũ cũng không đội, cái đầu cứ gà gật như con gà đang mổ thóc, rõ ràng là còn đang buồn ngủ.
“Cô Chương.” Cô liền chen chân đi tới, hô lên.
Giáo viên kia dừng lại, cười tủm tỉm mà giải thích: ‘Lúc ngủ trưa có đứa bé bên cạnh đía dầm, làm chỗ Dục Dục ngủ cũng bị ướt một chút, đệm cũng đã đổi nhưng đứa nhỏ này như nào cũng không chịu nằm xuống, tôi đành phải ôm thằng bé ra ngoài để kể chuyện, cũng không ngủ được tròn giấc nên bây giờ vẫn còn buồn ngủ.”
“Tôi quên mất chưa nói là thằng bé này có chút thích sạch sẽ.” Thẩm Thanh Khê có chút bất đắc dĩ, vội vàng giải thích một câu.
Đứng thấy Dục Dục còn nhỏ, nhưng tật xấu cũng rất nhiều, nơi không sạch sẽ, đứa trẻ này tuyệt đối không chịu ở đó, đoán chừng là hôm nay ngửi thấy cái mùi gì đó, hoặc là giường đệm nhà trẻ có chút không sạch sẽ.
Những lời này làm sao có thể nói với giáo viên được, cô tđịnh mai sẽ đưa cho thằng bé một cái nệm mới, trả lên trên đó, Dục Dục chắc là sẽ chịu thôi.
Cứ thế suy nghĩ, Thẩm Thanh Khê duỗi tay qua, trêu đùa khuôn mặt mềm mại của thằng bé một chút, nhỏ giọng gọi cậu bé: “ Dục Dục, tỉnh đi nào, chúng ta về nhà rồi ngủ được không?”
Đứa bé hơi động đậy, lại quay đi ngủ ngon lành, cũng không thèm phản ứng.
Cô không đánh lòng mà gọi cậu vé nên vươn tay, định ôm lấy thằng bé trong ta giáo viên.
“Để tôi.” Bên cạnh bỗng truyền tới âm thanh người đàn ông.
Thẩm Thanh Khê quay đầu, thấy Hi Kính không biết đã xuống xe đi đến cạnh cô từ bao giờ.
Thời điểm hiện tại đang là giờ tan trường nên bên ngoài cổng ồn ào nhốn nháo, người rất nhiều, còn có người vội vội vàng chen ra cứ như là đi đầu thai vậy.
Thân hình người đàn ông cao lớn, đứng trong đám người tựa như hạc đứng giữa bầy gà, khí chất trên người cũng thực lạnh, tay chỉ cắm túi quần nhìn quanh, nhưng những phụ huynh đứng quanh thấy thế lại  tự động lùi về phía sau, không ai dám chen về phái đó.
“Đây là….?” cô Chương chần chờ một chút, theo bản năng mà thấy hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Thẩm Thanh Khê.
Đứa trẻ trên lưng lúc này lại ngây ngốc mà mở mắt ra, mông lung nhìn về phía trước một lát, sau đó bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, hai tay nhỉ vươn vươn về phía trước: “Chú, chú!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Là chú ruột của thằng bé.” Thẩm Thanh Khê thuận miệng trả lời.
Bàn tay nhỏ vươn ra nửa ngày, Dục Dục mới được như ý nguyện mà rơi vào vòng ôm ấm áp của người đàn ông, rồi có chút không thể tin, cứ thế nhìn chằm chằm gương mặt đó, không nháy mắt chút nào.
“Con làm sao thế?” Hi Kính chỉ dùng một cánh tay ôm lấy đứa bé, nhướng mày mở miệng hỏi.
“Con nhất định là đang mơ.” đứa trẻ bĩu môi, chậm rì rì nói: “Con mơ thấy chú, nhưng nếu tỉnh thì chú sẽ biến mất.”
Lời nói ngây thơ truyền vào trong tai, Thẩm Thanh Khê trong chốc láy nhịn không được mà ê ẩm, Dục Dục đã năm tuổi, hầu như mọi chuyện thằng bé đều có thể hiểu, theo như lời mọi người nói thì chính là nghe hiểu.
Ngày đó trước khi Hi Kính đi,  thằng bé có hỏi ‘chú, bao giờ chú lại đến’, anh trả lời ‘không biết’ đứa trẻ cứ thế nhớ kỹ.
Thế giới của trẻ nhỏ luôn luôn là trắng đen rõ ràng, cậu bé không nhận được đáp án khẳng định liền cho rằng chú sửa xe ô tô cho cậu bé sẽ không đến nữa nên chắc chắn đã vụng trộm mà buồn bã.
“Dục Dục.” Thẩm Thanh Khê có chút đau lòng, vội vàng đi lên, nhẹ nhàng ờ khuôn mặt nhỏ , ôn nhu an ủi: “Dục Dục, con không phải đang mơ đâu, con đang tỉnh mà, chú là người thật, con xem, dì cũng đang ở đây nè.”
Sợ thằng bé không tin, lại nhéo bàn tay nhỏ của cậu, kéo tay cậu bé chạm vào gò má của người đàn ông: “Con xem, có phải rất ấm hay không? Nếu đang mơ thì làm sao có thể cảm nhận được nhiệt độ, đúng không nào?”
Cô chỉ để ý đứa trẻ, nhìn Dục Dục híp mắt cười rộ lên mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra, bấy giờ mới chú ý đến đôi mắt trên đỉnh đầu.
Gương mặt bị một bàn tay lớn một bàn tay nhỏ giao đặt lên. chọc ra một cái lỗ nhỏ, giống như là má lúm đồng tiền vậy, trên mặt người đàn ông cũng không có chút biểu tình, kết hợp với bộ dạng lạnh nhạt này lại có chút đáng yêu.
Thẩm Thanh Khê phản ứng lại, chậm rãi thu hồi tay.
Người đàn ông ôm đứa trẻ, trực tiếp xoay người thoát khỏi đám đông, rõ ràng là bộ dáng mặc tây trang, cánh tay lại ôm theo một đứa trẻ đeo cặp sách mickey.
Môi Thẩm Thanh Khê cũng khẽ cong lên, đi theo.
*
Tưởng rằng Hi Kính chỉ muốn đưa cô cùng đứa trẻ về nhà, Thẩm Thanh Khê không nghĩ tới anh còn muốn mang hai người đi ăn tối.
Trên xe không có ghế ngồi cho trẻ em nên cô ôm Dục Dục ngồi ở phía sau, tính cách Dục Dục cũng khá trầm tĩnh nên khi lên xe cũng không nghịch ngợm gì, chỉ là dọc đường đều tò mò mà nhìn người đang lái xe.
Cũng không biết vì sao mà thằng bé lại thích người đàn ông này như thế.
Thẩm Thanh Khê nghiêng đầu kéo tay nhỏ của cậu bé, để cậu bé ngoan ngoãn ngồi dựa người vào lưng ghế, lúc này mới khách sáo mà mở miệng: “Trong nhà cũng không thiếu đồ ăn, để tôi về nấu cơm cũng được.”
Từ khi gặp lại, thái độ của cô vẫn luôn khách sáo mà xa lạ, ngay cả ngữ điệu cũng tận lực làm cho lịch sự hết mức, đương nhiên chỉ trừ lúc tức giận.
Bàn tay to nắm chắc tay lái, Hi Kính thông qua kính chiếu hậu mà lướt nhìn qua, thấy gương mặt trắng nõn bị tóc che lại một nửa của cô gái, càng làm hình ảnh theo động lòng người, đôi môi đỏ mọng lại hơi nhấp lại, rõ ràng là bộ dạng trầm tĩnh, nhưng cực kỳ kiên định.

Ánh mắt trầm xuống, anh trực tiếp tấp xe vào lề đường, đối diện là một quán KFC với hình ảnh một ông lão ngoại quốc cười hiền từ.
“KFC! KFC!” Dục Dục từ cửa sổ mà nhìn thấy, nhảy nhót lên.
Loại đồ ăn nhanh này không có đứa trẻ con nào mà không thích cả, Thẩm Thanh Khê tuy rằng đã dẫn cậu bé tới nhưng cũng không quá thường xuyên, dù sao thì rất nhiều dầu mỡ, cũng chả có rau, đối với sự trưởng thành của trẻ thực sự không tốt chút nào.
Nhưng hiện tại thấy Dục Dục vui vẻ như thế, cô cũng không đành lòng mà dập tắt, cũng không nói nữa, coi như ngầm đồng ý.
Cửa xe vừa mở ra, Hi Kính đã khom lưng cúi người vào, ôm thằng bé ra.
  Tìm một chỗ ngồi có ghế tựa, thấy Hi Kính chuẩn bị đi tới quầy để gọi món, Thẩm Thanh Khê liền chỉ chỉ mã QR trên bàn, nhắc nhở anh: “Có thể tự đặt món.”
Anh liền ngồi xuống đối diện, chân dài có chút chật chội, lấy di động ra cau mày quét, nhìn là biết là chưa bao giờ tới đây. Mở ra nghiên cứu trong chốc lát, điểm vào vài món ăn trên màn hình, biểu tình mới hòa hoãn một chút.
Anh thuận tay ôm thằng bé lên đùi, chậm rãi dùng ngón tay lướt giao diện: “Con muốn cái nào?”
Đứa trẻ cúi đều nhìn, tay nhỏ chọc chọc chỉ: “Cái này với cái này!”
Chân mày người đàn ông xoắn lại: “Không được, không có rau canh, chỉ có thể chọn một trong hai cái, đổi thành khoai tây nghiền được không?” Không chút mềm mỏng.
Thẩm Thanh Khê còn đang lo lắng anh sẽ dung túng cho đứa trẻ, xem ra anh vẫn có chút am hiểu phương pháp giáo dục con cái.
Màn hình trơn bóng của người đàn ông bỗng nhiên đưa tới trước mặt cô. Thẩm Thanh Khê ngẩng đầu, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ kè lại, đều đang giương ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, đến lượt dì rồi nè!” Dục Dục nhịn không được cướp lời mở miệng.
Cúi đầu, Thẩm Thanh Khê tùy ý mà lướt nhìn thực đơn kia một chút, tùy ý chỉ một cái hamburger hấp dẫn: “Thế thì cái này đi.”
Bàn tay thon dài cầm di động lúc này mới thu lại, lại cúi đầu ấn ấn một chốc, cuối cùng là ấn xác nhận, hoàn thành trả tiền.
Tuy rằng lựa chọn vị trí che khuất nhưng mà một cặp đôi trai gái có khuôn mặt đẹp cộng thêm một đứa trẻ đáng yêu vẫn rất hút ánh nhìn từ người khác, chỉ ngắn ngủn mười mấy phút chờ đợi đã có vài cô gái trẻ lấy lý do đi vệ sinh để lại đây nhìn lén.
“Chúng ta lên lầu đi?” nghe thấy quầy phúc vụ gọi số bàn, Hi Kính liền đem Dục Dục đặt xuống ghế bên cạnh, đứng lên, nhíu mày hỏi.
Thẩm Thanh Khê lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tính tình cô lạnh nhạt, từ khi còn đi học đã như thế, cho nên cô thực sự không để ý mấy chuyện này, nhìn lén thì cứ nhìn đi, còn có thể làm gì nữa cơ chứ?
Từ trong túi lấy ra một chiếc khăn ướt, cô tỉ mỉ lau tay cho cậu bé, tóc dài rũ xuống, cô liền dùng một tay hất ra sau lưng lộ ra một bên tai.

Vành tai tinh xảo nhỏ nhắn, lỗ tai sạch sẽ mà xinh xắn , không hề đeo hoa tau, cũng không có lỗ bấm để lại, dưới ánh sáng có chút trong suốt, lại cực kỳ trắng trẻo.
Như là phần thịt đào mật vậy, mềm mềm mịn mịn, nếu cắn ở trong miệng, nhất định là cảm giác này.
Tầm mắt Hi Kính đặt trên tai cô một hồi, đôi mắt khẽ lóe lên, bỗng nhiên muốn đưa cho cô gái này quần áo để che đậy kín mít hết đi.
Nhân viên phục vụ vẫn lên tiếng gọi số bàn như cũ, anh lại không vội vàng mà đi tới, hơi cong lưng, ngón tay khẽ động trên bàn, phát ra âm thanh lộc cộc.
“Sao thế?” Thẩm Thanh Khê ngẩng đầu, nhìn anh kỳ lạ, theo động tác này, mái tóc dài liền trượt xuống, che đi đôi tay.
“Tôi đi lấy đồ ăn.” người đàn ông đánh giá cô một cái, biểu tình hòa hoãn hơn một chút.
“Được.” Thẩm Thanh Khê gật đầu, trong lòng càng nghi ngờ, anh không phải đã đứng lên lấy từ sớm rồi sao, còn đặc biệt mà báo cho cô một tiếng?
Lại thấy người này bất động thanh sắc mà liếc cô một lát, thấy cô không tiếp tục động tác mà ném khăn ướt xuống thùng rác mới không nhanh không chậm mà đi.
Đây lại là cái loại tật xấu gì? Thẩm Thanh Khê nhíu mi, không thể nghĩ ra mạch não của anh, nên đơn giản không thèm nghĩ nữa.
Lúc Hi Kính trở lại, khay trong tay ngập tràn đồ ăn, thoạt nhìn như nhân viên trong quán.
Dục Dục chính là đang ngẩng đầu ngóng trông, tức khắc cao hứng, nhưng cậu bé thường thành được Thẩm Thanh Khê giáo dục rất tốt, cho dù đang rất vui vẻ nhưng cung không có hô to mà chỉ dùng một động tác tay vô cùng đáng yêu đều biểu đạt, vô tay, hoặc là lắc lắc thân gì đó.
Sờ đầu nhỏ, Thẩm Thanh Khê cũng bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, không nhịn được mà lấy di động ra quay lại đoạn video ngắn, người đàn ông thì đã bắt đầu đặt độ ăn xuống.
Dục Dục đặc biệt chờ mong mà  đỡ khuôn mặt bánh bao của mình, sau đó trơ mắt nhìn thấy đồ ăn ở trước mặt dì nhỏ ngày càng nhiều, còn trước mặt mình vẫn chỉ lẻ tẻ mấy thứ.
“Chú ~” nhịn không được mà nhỏ giọng kháng nghị.
Người đàn ông xụ mặt, không chút lay chuyển mà giáo dục: “Vì bụng con nít nhỏ nên không thể chứa được nhiều như thế.”
“Thế dì nhỏ thì sao?” thằng bé chớp mắt hỏi.
“Con không nghe thấy người ta nói sao? Con gái đều có hai cái dạ dàng, một cái để chứa đồ ngọt, còn một cái dùng để ăn cơm.” người đàn ông không chút hoang mang mà nói dối, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Một câu nói rất quen thuộc, Thẩm Thanh Khê vốn đang cúi đầu đảo ly sinh tố lên cho Dục Dục, lúc này đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình có chút ngạc nhiên.
Mặt người đàn ông cũng nâng lên, láy sau, đem một ly blueberry lớn đẩy qua, thản nhiên nhìn cô: “Chẳng lẽ không phải sao?”
*
Một bữa ăn không chênh lệch mất khoảng một tiếng, đa số thời gian, Thẩm Thanh Khê đều cúi đều, một bên ăn một bên lau khóe miệng dính nước sốt của cậu bé, không nói chuyện nữa.
Dục Dục vì trưa không ngủ nên sau khi ăn song càng dễ buồn ngủ, ngồi tại chỗ mà mắt lim dim, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, thời điểm ra cửa đều đã ghé lên vai anh thiếp đi.
Thẩm Thanh Khê đi theo, cởi áo khoác đắp cho đứa nhỏ, gà sốt có chút cay, Dục Dục ra gió sợ cậu bị cảm mất.
Mắt thấy cậu bé thực sự quá buồn ngủ, không tự ngồi được, Thẩm Thanh Khê liền ông cậu bé ngồi vào ghế phụ lái, Hi Kính chậm rãi lái xe suốt cả dọc đường, vững vàng mà đỗ dưới khu chung cư.
Đã hơn 8h tối, bóng đen bên ngoài cũng đã bao phủ.

Không gian nhỏ hẹp trong xe cũng chỉ có tiếng hít thở của ba người, hô hấp khẽ khàng mà ổn định của đứa trẻ, dọc đường cũng không hề tỉnh lại, đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Sau khi xe dừng lại, Thẩm Thanh Khê nhìn về phía khu chung cư ngoài cửa, duỗi tay kéo cửa xe, vừa định đánh thức đứa bé, Hi Kính đã bước xuống xe, vòng qua bên này, khon lưng ôm lấy đứa trẻ.
Cứ thế một tay mà ôm lấy Dục Dục, anh hơi khom lăng mở cửa sau ra, đặt đứa trẻ nằm lên ghế ổn định, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, vòng trở về ngồi vào trong xe.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” có lẽ là do sợ đánh thức đứa trẻ, âm thanh của anh cố tình đè xuống thấp, vang lên bên tai có chút dễ nghe.
Thẩm Thanh Khê vốn dĩ cũng muốn nói chuyện với anh, nhưng cô cảm thấy thời cơ không đúng, cho nên chần chừ không mở miệng.
“Được, anh nói đi.” dựa vào ghế, cô thư dàn thân thể có chút mệt mỏi, chuyện phát sinh trong một ngày thực sự quá nhiều, lộn xộn trong óc, loạn thành một đoàn.
“Tôi đã đi xét nghiệm ADN, đứa trẻ có quan hệ huyết thống với tôi, cho nên chắc chắn là con trai của anh trai tôi.” ngẩng đầu ấn day dai hai chân mày, Hi Kính mở miệng nói.
“Ừm, tôi biết.” Giống với suy đoán của cô nên cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, người đàn ông này không lâu trước còn đi giật tóc thằng bé chắc chắn là vì chuyện này đi?
Đã từng có thời điểm, cô thực sự kháng cự vấn đề này, cô tình nguyện tun rằng, Dục Dục chỉ là cốt nhục của Thẩm gia, không có chút quan hệ nào với Hi gia.
Nhưng lại cố tình mà không như mong muốn.
Dục Dục không chỉ là đứa trẻ nhà họ Hi mà còn thực sự rất thích người chú ruột này có thể còn muốn đi theo người chú của thằng bé.
Đây là điểm là Thẩm Thanh Khê không nghĩ tới, cô không nghĩ mình sẽ ngăn cản, trong thời gian trưởng thành của đứa trẻ, không chỉ cần có cô cùng Thẩm gia mà càng nhiều người yêu cậu bé càng tốt.
Cho nên lúc này, ngữ khí của cô thực sự rất chân thành: ‘Dục Dục tuy rằng chỉ ở cùng nhà tôi một năm nhưng tình cảm tôi với đứa trẻ này lại không thể nào mà đo được, tôi thực sự rất yêu thằng bé, cũng đã thề với bản thân sẽ nuôi nấng thằng bé trưởng thành.’
Nếu không có  sự việc chung đụng hôm nay, có lẽ Thẩm Thanh Khê sẽ không đưa ra yêu cầu nhiều thế, là vì thấy được Hi Kính thực sự rất chăm sóc thằng bé nên cô mới sinh ra tín nhiệm với người đàn ông này.
“Hi Kính, Dục Dục thực sự rất thích anh, từ chuyện hôm nay, tôi cũng biết anh rất yêu thằng vé, cho nên tôi sẽ không can thiệp vào chuyện anh gặp Dục Dục, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể ở chung tốt đẹp, có thể cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ này, được không?”
Có lẽ là vì sự tối tăm của bốn phía, nhưng trăn trở suy nghĩ của cô không hề cos chuts trở ngại mà nói ra, Thẩm Thanh Khê nhẹ nhàng thwor dài một tiếng, trong lòng cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.
Đứa trẻ ở ghế sau hô hấp vẫn vững vàng như cũ, làm người ta có cảm giác thực sự an tâm.
Người đàn ông hơi giật mình, trong ánh sáng mờ tối, anh bỗng nhiên cười khẽ, phảng phát như không rõ, chậm rãi lặp lại: “Cùng nhau nuôi dưỡng? Được.”
Từ lúc gặp lại, đây là lần đầu Thẩm Thanh Khê nghe thấy tiếng cười của anh, tim cô chút chút rung động, dâng lên cảm giác khác thường.
Đã từng có lúc, cô cũng thấy qua anh cười, thiếu niên nghiêng người tựa vào lan can, con ngươi tối tăm không chớp mắt mà nhìn cô, cong khóe môi lên một độ cong thật đẹp.
“Con gái có hai cái dạ dày? Một cái để chứa đồ ngọt còn một cái để ăn cơm, rốt cuộc là cậu học được cái lời ngụy biện này ở đâu ra thế?” lặp lại một lần nữa câu nói của cô gái, ý cười của anh càng sâu.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận