Ôn Nhu Đích Ca Ca

“Ca ca đang nấu cái gì vậy, thơm quá đi!” Lâm Triệt tiến lên, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ôn, trong đầu một trận hưng phấn: Không hổ là ca ca của mình a, thắt lưng vừa nhỏ cừa mềm mại.

“Ha ha, trong nhà không có đồ ăn nên đành nấu chút mì gói, em cứ tạm ăn đỡ trước đi, ngày mai anh đi mua đồ ngon cho em ăn.” Lâm Ôn thuần thục vớt mì gói ra, bỏ vào trong tô rồi thêm chút đồ gia vị cùng nước canh.

“Vâng ạ.” Lâm Triệt dán môi lên lỗ tai anh rồi nhẹ nhàng thổi hơi, khiến đối phương vì nhạy cảm mà né tránh, mặt cũng bất giác đỏ lên. Thế là Lâm Triệt lại nổi thêm một trận hưng phấn: Không hổ danh là ca ca của mình a, đã mẫn cảm còn dễ đỏ mặt nữa.

“Được rồi, đừng nháo nữa! Tránh ra nào, cẩn thận nóng!” Lâm Ôn khẽ cười, tránh khỏi cái ôm của hắn, thật cẩn thận bưng hai tô mì đi lên trên bàn ăn mà để xuống.

“Ca ca, cái nĩa nhà anh để ở chỗ nào vậy?” Lâm Triệt từ trong phòng bếp lộ ra nửa cái đầu, hỏi.

“Em muốn cái nĩa để làm gì?” Lâm Ôn nghi hoặc, em ấy ăn mì gói thì cần nĩa làm cái gì, bỗng nhiên nhớ tới: “Em không thể ngay cả đũa cũng không biết dùng chứ?”

“Chính là vậy, bởi vì hơn mười năm không dùng rồi, nên giờ dùng không có quen!” Lâm Triệt cầm đũa, ngượng ngùng cười cười.

Lâm Ôn nhận lấy đôi đũa, sủng nịch cười nói: “Ha ha, vậy mai anh sẽ đi mua cho em bộ dao nĩa.”

“Em chỉ biết ca ca đối tốt với em nhất thôi!” Lâm Triệt vô cùng vui vẻ mà cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp mì lên ăn, nhưng hắn rõ ràng đã đánh giá quá cao bản lĩnh cầm đũa của mình, gắp nửa ngày cũng không ăn nổi một sợi mì nào.

“Ha ha, cách cầm đũa của em vẫn giống như hồi nhỏ, mà như thế thì sẽ không gắp mì được đâu.” Lâm Ôn nói xong liền tự mình tiến lên lấy tay làm mẫu: “Phải như vậy, hiểu chưa?”

“Là như thế này sao?” Lâm Triệt quay đầu hỏi, mà Lâm Ôn lúc này cũng đang cúi đầu bên tai hắn. Hắn xoay đầu như vậy, môi hai người liền ‘lơ đãng’ lướt nhẹ qua. Không hổ là ca ca của mình a, môi cũng đặc biệt thơm mềm.

Bất quá Lâm Ôn lại giống như không cảm thấy, chỉ bảo vài câu rồi thản nhiên quay về ngồi tiếp tục ăn mì, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chỗ nào. Ám thị rõ ràng như vậy cũng không được, Lâm Triệt bỗng nhiên cảm thấy được con đường phía trước dài dằng dẳng a…..

Sau bữa cơm chính là vấn đề đi ngủ như thế nào, Lâm Ôn cầm mền gối muốn ra ngủ trên sô pha, lại bị Lâm Triệt kéo về giường: “Ca ca, anh hoặc là ngủ chung một giường với em, hoặc là em đi ngủ trên ghế sô pha, dù sao em lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng ngủ trên ghế sô pha nha.” Lâm Ôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng cùng hắn chen chúc trên cái giường nhỏ kia, lại không phát hiện trên khóe miệng người nào đó mang theo nụ cười xảo quyệt có chút âm mưu.

“Ca ca, anh thật gầy a!” Lâm Triệt lấy cớ giường quá nhỏ, quang minh chính đại mà ôm lấy Lâm Ôn điên cuồng ăn đậu hủ.

Lâm Ôn chỉ tưởng rằng hắn là vì thói quen trước đây, cũng tuỳ ý để hắn ôm lấy mà giở trò: “Ha ha, vẫn tốt mà.”

“Như vậy mà tốt sao, anh nhìn xem, chỗ này thậm chí có thể chạm được vào xương sườn rồi này.” Lâm Triệt lấy tay tiến vào áo ngủ của anh, nhẹ nhàng sờ soạng trên người anh. Không hổ danh là ca ca của mình a, làn da thật trơn bóng.

“Ưm…” Lâm Ôn bất giác rên rỉ một tiếng, nắm lấy tay Lâm Triệt: “Đừng nháo nữa, ngứa lắm.” Không biết Lâm Triệt bởi vì một tiếng rên vừa rồi của anh mà lúc này đầu đã sắp nổ tung. Máu toàn thân lao thẳng về một chỗ, Lâm Triệt đang đấu tranh giữa lý trí và trầm luân, sau một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng nói: “Ca ca, em đi WC đây.”

“Ừm, được, có sao không? Cần bật đèn không?”

“Không, không cần!” Lâm Triệt bụm chỗ phía dưới, chật vật chạy vọt vào WC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui