Ôn Nhu Mười Dặm

Editor: wioo

Thẩm Quyến và Tô Dạng Nhiên hợp lực an ủi, Thẩm Lan Du cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng bà lại cảm thấy vừa nãy mình khóc mất mặt quá, bà bối rối nhìn anh và cô, hai người nhìn nhau yên lặng cười.

Thẩm Lan Du thấy vẻ mặt của hai đứa con càng cảm thấy rối rắm hơn, bà đẩy Thẩm Quyến ra, nhạt nhẽo nói: "Mẹ muốn đi rửa mặt."

Thẩm Quyến nín cười, "Dạ, mẹ đi đi."

Thẩm Lan Du đứng dậy, vô cùng bồn chồn đi tới phòng tắm, vừa rồi đáng lẽ bà không nên khóc, thật sự là quá mất mặt, nhưng khi đó bà không kìm chế được, nước mắt từng giọt một rơi xuống, không cản nổi.

Thẩm Lan Du rửa mặt xong đi ra, khuôn mặt đã khá hơn nhiều nhưng vì khó xử quá nên bà không muốn ở lại ăn cơm trưa. Thẩm Quyến và Tô Dạng Nhiên cũng giữ bà lại nhưng bà không chịu, cuối cùng hai người đành thôi.

Lúc ra cửa Thẩm Lan Du cầm tay cô, "Nhiên Nhiên, con tiễn dì một đoạn đi."

Thẩm Lan Du sẽ không tự nhiên yêu cầu, Tô Dạng Nhiên không từ chối mà Thẩm Quyến cũng không cản, chỉ nói chờ cô về ăn cơm, vì vậy hai người cùng nhau ra ngoài. Vào thang máy rồi đến bãi đậu xe, lúc này Thẩm Lan Du mới lên tiếng, "Nhiên Nhiên, cảm ơn con."

Tô Dạng Nhiên, "Dì đừng nói thế, con đâu có giúp dì được gì đâu."

"Không, không phải, cám ơn con đã bảo vệ dì và A Quyến."

Tô Dạng Nhiên trố mắt, bảo vệ? Là chỉ việc cô và chú Khương phải không? Nhưng sao dì lại biết?

"Dì, sao dì..."

Thẩm Lan Du cười, "Có lẽ con không biết, ngày hôm qua Hi Hòa cũng ở trong quán cà phê đó."

Tô Dạng Nhiên trợn to hai mắt, "Cho nên chị ấy nói dì biết?"

Thẩm Lan Du gật đầu, "Đúng, dì đâu phải là thần tiên, sao dì có thể biết chứ?"


"Dì..."

"Nếu Hi Hòa không nói thì con và A Quyến định lừa dì cả đời sao?"

Tô Dạng Nhiên không lên tiếng, bởi vì quả thật anh không định để dì biết.

Thẩm Lan Du dịu dàng sờ đầu cô, "Con và A Quyến đều là đứa con hiếu thuận, nhưng chuyện này dì có quyền biết, dì không phải là người ngoài cuộc, dù gì thì dì cũng là mẹ A Quyến, không thể cứ để nó bảo vệ dì mãi. Nhiên Nhiên, con biết điều dì hối hận nhất là gì không?"

Tô Dạng Nhiên lắc đầu.

"Điều dì hối hận nhất chính là sự hèn yếu của bản thân mười bảy năm trước, cho nên dì mới bị ông ta khi dễ thảm đến vậy. Dì đã nghĩ rồi, hối hận không có ích lợi gì, nếu như cả đời này ông ta không đến tìm dì và A Quyến nữa vậy thì hai người chúng ta coi như đã giải quyết xong, nhưng hôm nay ông ta lại không có liêm sỉ, mặt dày yêu cầu như thế, dì không thể nhẫn nhịn nổi."

Tô Dạng Nhiên khẩn trương, "Dì, dì định làm gì vậy?"

Thẩm Lan Du thấy ánh mắt lo lắng của cô, cười, "Đứa nhỏ ngốc này, chắc chắn dì sẽ không làm chuyện gì trái pháp luật đâu, dì chỉ muốn hỏi xem ông ta còn có trái tim không. Chuyện mình làm dù mười bảy năm trước hay mười bảy năm sau vẫn không xấu hổ chút nào sao?"

Tô Dạng Nhiên thả lỏng người, "Vì lý do này ạ?"

Thẩm Lan Du gật đầu, "Đúng, dì biết con có cách liên lạc với ông ta, con cho dì được không?"

Tô Dạng Nhiên nhấp môi, do dự, cô suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Con có thể đưa dì nhưng dì phải đồng ý một yêu cầu mới được."

"Con nói đi."

"Con muốn đi với dì, ở ngoài cửa chờ cũng được ạ."

Thẩm Lan Du sững sốt, ngay sau đó bật cười, "Con đang lo lắng cho dì hả?"


"Dĩ nhiên là con lo rồi."

"Được, dì đồng ý, nhưng đây là bí mật giữa chúng ta, con không được nói cho A Quyến biết."

Tô Dạng Nhiên cắn môi, gật đầu đồng ý, "Được, con đồng ý nhưng dì cũng không được lừa con."

Thẩm Lan Du búng trán cô một cái, "Quỷ lanh lẹ, được, dì đã đồng ý rồi thì sẽ làm được."

Lúc này Tô Dạng Nhiên mới đem số điện thoại của Khương Linh cho bà, "Con không biết đây có phải là số riêng hay không nhưng lần trước ông ấy dùng số này gọi cho con."

Thẩm Lan Du gật đầu, "Được, tới lúc đó dì sẽ gọi cho con, được rồi không nói với con nữa, A Quyến đang chờ con về ăn cơm đó, con mau đi đi."

"Dì lên xe trước đi."

Tô Dạng Nhiên nhìn bà lên xe xong rồi mới xoay người lên lầu. Lúc trở lại, Thẩm Quyến đã đặt thức ăn lên bàn, thấy cô về anh dịu dàng cười, "Em về rồi à, mau tới ăn cơm."

Cô hơi lo lắng sợ Thẩm Quyến hỏi cô và mẹ đã nói gì nhưng Tô Dạng Nhiên lo lắng thừa rồi, cả nửa ngày trôi qua nhưng căn bản là anh không có ý muốn hỏi, vì vậy lúc này cô mới bình tĩnh lại. Mặc dù Tô Dạng Nhiên đã đồng ý với dì nhưng nói dối anh cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, vì vậy anh không hỏi là tốt nhất.

Buổi chiều Thẩm Lan Du xin nghỉ về nhà ngủ một giấc, sau khi thức dậy mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Lục Trường Vĩ về nhà bà đã làm xong cơm, ông hơi kinh ngạc, "Hôm nay em tan làm sớm vậy?"

"Hôm nay em xin nghỉ buổi chiều."

Động tác cởi quần áo của ông khựng lại, xoay người nhìn bà, ân cần hỏi: "Sao vậy, em thấy không khỏe sao?"

Thẩm Lan Du múc hai chén cơm, "Không có đâu, anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm."


Lục Trường Vĩ buồn bực, ông cảm thấy bà hơi lạ nhưng vẫn nghe lời đi rửa tay, ngồi vào bàn ăn rồi mới mở miệng, "Rốt cuộc là thế nào? Em nói cho anh nghe đi, đừng mãi giữ trong lòng."

Thẩm Lan Du từ từ đặt đũa xuống, bà ngẩng đầu nhìn Lục Trường Vĩ, dịu dàng nói: "Khương Linh trở về rồi."

Chân mày ông nhíu lại, "Anh ta làm phiền em?"

Thẩm Lan Du lắc đầu, "Anh đừng làm em thấy kinh tởm."

"Vậy anh ta làm cái gì?"

"Ông ta không có làm phiền em mà là đi làm phiền tiểu Quyến."

Lục Trường Vĩ nhướng mày, "Anh ta muốn làm gì vậy?"

Trước khi cưới Thẩm Lan Du ông đã biết toàn bộ chuyện quá khứ của bà, vì vậy ông đau lòng, đồng thời cũng coi thường người đàn ông kia, ông ta là người đàn ông tệ bạc, người như thế chỉ đáng bị coi thường.

"Ông ta hy vọng tiểu Quyến sẽ ra nước ngoài giúp ông ta quản lý công ty."

Lục Trường Vĩ buông đũa, "Anh ta đang nằm mơ à?"

"Hình như con trai ông ta xảy ra chuyện, vì vậy mới về tìm A Quyến, nhưng mà càng ghê tởm hơn là ông ta nói chuyện này chỉ là tạm thời, chờ con trai ông ta khỏe hơn thì A Quyến có thể về nước, ông ta coi con mình là gì?"

Lục Trường Vĩ là giáo sư đại học, nhiều năm tiếp xúc với sự tốt đẹp của giáo dục mà cũng khiến ông nhịn không được muốn chửi thề, "Thật là vô sỉ, quá ghê tởm! Nhưng anh tin tưởng A Quyến chắc chắn sẽ không đồng ý, con nó là một người có lòng tự trọng, anh ta làm vậy khác gì sỉ nhục con?"

Thẩm Lan Du khẽ mỉm cười, "Anh nói không sai, tất nhiên A Quyến không đồng ý, vì vậy ông ta tới tìm Nhiên Nhiên, muốn Nhiên Nhiên thuyết phục A Quyến."

Lục Trường Vĩ thật không tưởng tượng nổi, không nhịn được nói: "Anh ta ra nước ngoài hít không khí nhiều quá nên giờ trong não rỗng tuếch phải không?"

Thẩm Lan Du sững sốt, không khỏi bật cười, bà hiếm khi nào thấy ông nói chuyện gay gắt như bây giờ.

"Em cười gì vậy?"

"Em cảm thấy anh thật dễ thương."


Lục Trường Vĩ đỏ mặt, "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn dễ thương với không dễ thương?"

"Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn giống như lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên."

Nửa đời trước Thẩm Lan Du thích mẫu đàn ông như Khương Linh nhất, khi đó bà mới ra trường, vừa gặp đã yêu ông ta, nhờ cha mẹ sắp xếp bà đã thành công đi cùng ông ta vào con đường hôn nhân. Khi đó bà rất yêu Khương Linh, cho dù bọn họ gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù ông lúc lạnh lúc nóng, tất cả trái tim bà đều dành cho ông ta. Nhưng bà yêu ông bao nhiêu thì nhận lại bấy nhiêu nỗi tuyệt vọng.

Sau khi ly dị, Thẩm Lan Du từng cho là mình sẽ không yêu bất kỳ ai nữa, nhưng sau đó bà gặp Lục Trường Vĩ. Ông dịu dàng, nho nhã, rất bao dung với bà, coi A Quyến như con ruột, con gái duy nhất của ông coi bà như mẹ ruột, không khí một gia đình mà bà từng mơ ước đã khiến trái tim vốn khô héo từ từ nảy mầm. Sau khi bọn họ kết hôn bà mới biết cái gì gọi là hôn nhân, cái gì gọi là tình yêu và ngọt ngào, đây là thứ mà Khương Linh không thể mang lại.

Lục Trường Vĩ cảm giác được ánh mắt vợ nhìn mình càng dịu dàng, trong lòng ông ấm áp, đưa tay cầm tay bà, "Chúng ta cùng nhau đi qua năm tháng, cho nên dù là chuyện gì đều có anh chắn trước mặt em, em không cần sợ."

Mắt bà ươn ướt nhưng buổi trưa vừa mới khóc một trận, bây giờ không muốn khóc nữa, bà cố gắng nén nước mắt, "Ừ, em biết rồi, nhưng mà em có một việc muốn thương lượng với anh."

"Chuyện gì em nói đi."

"Em muốn gặp ông ta."

Lục Trường Vĩ nắm bàn tay hơi căng thẳng của bà, không phải ông không yên tâm khi vợ mình gặp người đàn ông kia, ông chỉ sợ vết sẹo trong lòng bà lại bị cứa ra, sẽ đau lắm.

Thẩm Lan Du biết chồng mình nghĩ gì, môi bà hơi cong lên, an ủi: "Em không có chuyện gì đâu mà, chuyện năm đó còn có thứ chưa giải quyết xong, em chỉ muốn đem ra tính toán cho hết thôi, Thẩm Lan Du này không phải là người cả đời yếu đuối."

Lục Trường Vĩ vẫn không yên lòng, bà suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Anh không cần lo lắng, Nhiên Nhiên sẽ đi cùng em."

"Nhiên Nhiên đi cùng em?" Lục Trường Vĩ kinh ngạc.

Nói đến cô, trong lòng bà cứ như có một dòng nước ấm chảy qua, "Ừ, đứa nhỏ này quật cường lắm, nói là không yên tâm nên đòi phải đi theo."

Khóe môi Lục Trường Vĩ cũng cong lên, "Quật cường? Bản tính này rất tốt, anh vô cùng hài lòng."

"Anh nói làm như em không quý Nhiên Nhiên vậy." Thẩm Lan Du nói.

"Chờ A Quyến và Nhiên Nhiên kết hôn, chúng ta có thể yên tâm hưởng phúc. Anh cũng rất quý Kỷ Diễn, nó tốt với Hi Hòa lắm, mà Nhiên Nhiên cũng tốt tính như thế, thương A Quyến không khác gì chúng ta. Anh có hai đứa con, đứa nào cũng làm anh thật tự hào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận