Ôn Nhu Như Hạ


Hạ Thanh Khê đến nhà ông bà nội để thăm hỏi, người phụ nữ họ Trần vẫn thường xuyên qua lại vì chuyện làm ăn của Hạ Chính Tùng.

Ông bà nội muốn Hạ Thanh Khê ở lại cùng dùng bữa, cô cũng không nỡ từ chối.

Trên bàn ăn đều là mấy món Hạ Thanh Khê vẫn luôn thích ăn.
Hôm nay còn đặc biệt có em trai của Hạ Chính tùng đến, hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con trai, gia đình nhà nội Hạ Thanh Khê không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thậm chí cháu gái còn được yêu thương nhiều hơn, huống hồ em họ trạc tuổi Hạ Thanh Khê nhưng đại học cũng không thi vào nổi.
Hạ Chính Tùng so với em trai của mình cũng giỏi giang hơn rất nhiều, gia đình bọn họ đều là nhờ vào ông ấy giúp đỡ.

Bọn họ tuy không có gì xấu chỉ là có thói quen thích nịnh bợ Hạ Chính Tùng nên Ôn Noãn Noãn rất không thích gia đình họ.

Bọn họ cũng biết ông bà nội rất yêu thương Hạ Thanh Khê nên mỗi khi gặp cô cũng nịnh nọt đủ chuyện.
_ Thanh Khê vừa không gặp có nửa năm mà đã lớn đến như vậy? – Chú của Hạ Thanh Khê nói.
_ Phải đó, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều a.

Thanh Khê có bạn trai chưa? - Thiếm của cô cũng tiếp lời.
Nghe xong câu hỏi này Hạ Chính Tùng cũng nhìn Hạ Thanh Khê.

Cô nhíu mày nói.
_ Con không có bạn trai.
_ Thanh Khê đúng là rất ngoan nha, hiện tại vẫn là nên lo chuyện học hành.

– Chú của Hạ Thanh Khê cười cười nói đỡ.
_ Trước giờ cũng chưa nghe chị hẹn hò với ai, không lẽ chị không thích con trai sao? – Em họ của Hạ Thanh Khê, Hạ Đình Phong bất ngờ lến tiếng.
Tất cả mọi người đồng thời đều nhìn về phía cậu ta, mẹ của cậu ta lập tức gõ vào cái đầu gỗ của Hạ Đình Phong một cái rồi mắng.
_ Ăn nói linh tinh, mau im miệng lại.
Hạ Đình Phong từ nhỏ đã là kẻ tùy tiện muốn nói gì thì nói không cần suy nghĩ liền chu mỏ cãi lại.
_ Con chỉ tò mò thôi, bây giờ mẹ đi ra đường, mười cặp tình nhân thì có một nửa là người đồng tính, chuyện này cũng bình thường thôi.
Chú của Hạ Thanh Khê hắng giọng, Hạ Đình Phong hoảng sợ liền im lặng nhưng không ai ngờ được Hạ Thanh Khê lại lên tiếng.
_ Quả thật không thích con trai.
Một hòn đá nhỏ bị Hạ Thanh Khê ném vào mặt hồ tĩnh lặng lại tạo nên một trận sóng ngầm, tất cả mọi người trên bàn ăn đều trợn to mắt nhìn cô.

Đặc biệt là phải kể đến biểu cảm vừa không hài lòng vừa hoảng sợ của Hạ Chính Tùng.

Thiếm của Hạ Thanh Khê thấy tình hình căng thẳng liền hòa giải.
_ Thanh Khê nhà chúng ta xuất sắc như vậy đương nhiên không có nam sinh nào vừa mắt.

Đợi sau này con bé đi làm rồi chắc chắn sẽ suy nghĩ khác đi.
Bà ấy thấy sắc mặt mọi người đã bớt căng thẳng những tưởng mình đã lập được đại công không ngờ Hạ Thanh Khê lại phá vỡ tuyến phòng thủ này.
_ Nhất định phải là nam nhân sao, bây giờ phụ nữa cũng rất giỏi tại sao nhất định phải yêu đương với đàn ông?
Hạ Chính Tùng căng cứng cả biểu cảm, ông bà nội Hạ Thanh Khê không nói được gì, vợ chồng chú của Hạ Thanh Khê thì cảm thấy mồ hôi đang chảy nhễ nhại sau lưng.

Người phụ nữ họ Trần đột nhiên bật cười.
_ Thanh Khê nói rất đúng, thời hiện đại nam nữ bình đẳng, nữ nhân bây giờ rất giỏi giang, thậm chí có nhiều người phụ nữ còn giỏi hơn cả đàn ông, cho nên bây giờ cũng có không ít phụ nữ chọn bạn đời của mình là nữ nhân.

Tuy pháp luật chưa công nhận hôn nhân đồng giới nhưng xã hội đang bình thường hóa chuyện này.

Hơn nữa Thanh Khê cũng đâu có nói là sẽ yêu đương với nữ nhân, con bé cũng có thể đi theo chủ nghĩa độc thân.
Không biết người phụ nữ kia là đang nịnh nọt hay nói thật lòng nhưng Hạ Thanh Khê thật sự cảm thấy những lời bà ta nói rất có lý lẽ.

Hạ Chính Tùng nhíu chặt mày.
_ Chuyện này vẫn là không nên khuyến khích.
_ Em không khuyến khích, đã có nghiên cứu cho thấy tính hướng của một người không phải bệnh lý, nó cũng không phải là tùy ý, tình yêu là tình cảm thuần khiết không phải vì mấy lời của em mà lay động hay biến chuyển được Thanh Khê.

- Người phụ nữ họ Trần giải thích.
_ Cũng có thể chỉ là tò mò nhất thời, hiện tại xã hội chấp nhận người đồng tính nên cũng có thể một vài người chỉ vì cảm thấy tò mò mà yêu đương đồng giới...!- Hạ Chính Tùng vẫn không muốn nói về chuyện này.
_ Ba, nếu con có yêu đương, dù là nam hay nữ cũng sẽ minh bạch công khai.

- Hạ Thanh Khê lạnh nhạt cắt ngang lời ông ấy.
Hạ Chính Tùng nhìn cô rất nghiêm khắc, Hạ Thanh Khê không quan tâm, cả bữa ăn dần trở nên căng thẳng trong im lặng.
Hạ Chính Tùng đưa Hạ Thanh Khê và người phụ nữ họ Trần về nhà, ông ấy ghé nhà Hạ Thanh Khê trước, đợi Hạ Thanh Khê vào nhà Hạ Chính Tùng hỏi Ôn Noãn Noãn.
_ Dạo gần đây Thanh Khê có hẹn hò yêu đương không?
Ôn Noãn Noãn giật mình rồi nhíu chặt mày.
_ Sao lại hỏi vậy?
_ Hôm nay con bé nói mấy lời rất kỳ quái.

- Hạ Chính Tùng căng thẳng nói.
Ôn Noãn Noãn im lặng rồi cười nhạt.
_ Con bé cư xử như vậy chẳng phải do anh sao? – Ôn Noãn Noãn nói rồi hất mặt về phía chiếc xe của ông ấy, người phụ nữ họ Trần đang ngồi bên trong.
Hạ Chính Tùng có chút lúng túng không nói nên lời, Ôn Noãn Noãn nặng giọng cảnh cáo.
_ Thanh Khê gần đây rất bận rộn, con bé đang rất mệt mỏi anh đừng có tạo thêm áp lực cho Thanh Khê.

Nếu để tôi biết anh dám tự ý làm gì gây hỗn loạn cuộc sống con bé đừng có trách tôi.
Ôn Noãn Noãn nói xong liền quay lưng bỏ đi vào nhà, Hạ Chính Tùng ngơ ngác đứng ngoài cổng.

Ông ấy không phát hiện điều gì bất thường chỉ nghĩ rằng Ôn Noãn Noãn vẫn luôn thù hằn ông ấy như trước nên mới nóng nảy như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui