Tiết Linh chỉ đường cho Hạ Thanh Khê lái xe, khi chiếc xe rẽ vào con đường dẫn đến nhà hàng mà Khương Hữu Thiện đặt chỗ Hạ Thanh Khê liền phát hiện kỳ lạ.
_ Sao lại đi đường này? Cậu có nhầm không? - Hạ Thanh Khê nhíu mày nói.
_ Không nhầm đâu, cậu cứ lái đi.
- Tiết Linh cười cười nói.
Chiếc xe ghé vào khuôn viên nhà hàng, Hạ Thanh Khê hỏi.
_ Rốt cuộc các cậu đang làm gì?
_ Cứ vào thì sẽ biết thôi.
– Tiết Linh nhanh chóng mở của xe bước ra.
Nhà hàng không đông lắm nên vừa lái xe vào Hạ Thanh Khê đã nhìn thấy chiếc xe của mình ở bãi đỗ xe.
Cô dường như hiểu ra bọn họ đang muốn làm gì, Hạ Thanh Khê tháo dây an toàn rồi xuống xe đi theo Tiết Linh.
Nhân viên dẫn hai người họ đi đến khuôn viên phía sau của nhà hàng, khi nhìn thấy cách bố trí Tiết Linh còn quay lại hỏi nhân viên.
_ Anh không đưa chúng tôi đến nhầm chỗ chứ? Đây là lễ đường kết hôn mà.
_ Chắc chắn đúng, đây chính là nơi mà Khương tiểu thư đã đặt.
– Nam nhân viên gật đầu rất chắc chắn.
Tiết Linh và Hạ Thanh Khê đồng thời nhìn nhau, họ ngầm hiểu chuyện này chỉ có thể là Khương Hữu Thiện sắp xếp.
_ Hai người ngồi ở đây chờ một chút, Khương tiểu thư sẽ đến ngay.
– Nam nhân viên nói xong rồi cúi chào mới rời đi.
Hạ Thanh Khê và Tiết Linh đi đến cái bàn được trải tấm khăn màu hồng còn bày rất nhiều hoa và nến ngồi xuống chờ đợi.
Ở bên trong một phòng khác của nhà hàng, bốn người kia đang chuẩn bị quà cho Hạ Thanh Khê.
_ Sao lại là tôi? - Cố Yên Chi nhíu mày hỏi.
_ Không phải cậu thì còn ai? – Khương Hữu Thiện vừa nói vừa thắt lại cái nơ sau chiếc đầm của nàng.
Cô ấy muốn tạo bất ngờ cho Hạ Thanh Khê nên bắt Cố Yên Chi thay ra cái đầm xòe màu trắng, còn trang điểm và làm tóc rất cầu kỳ.
Cố Yên Chi tưởng chỉ có vậy nên mới đáp ứng Khương Hữu Thiện, không ngờ khi nàng thay đồ xong cô ấy lại bắt nàng ôm lấy cái bánh kem rồi leo vào cái hộp quà thật to ngồi bên trong đó.
Cố Yên Chi phản đối.
Nhưng cả Giản Minh Nguyệt và Kiều Gia Ý không ai bênh vực nàng, bọn họ đều theo Khương Hữu Thiện muốn nàng ngồi vào trong cái hộp lớn kia.
Cố Yên Chi vừa bất lực vừa không cam lòng bị ép ngồi bên trong hộp quà còn ôm một cái bánh kem trên tay.
Gần 6 giờ tối, Khương Hữu Thiện, Giản Minh Nguyệt và Kiều Gia Ý mới chịu xuất hiện.
Tiết Linh liền chạy khỏi chỗ ngồi vì sợ Hạ Thanh Khê sẽ lại hỏi khó nàng ta nữa.
Khương Hữu Thiện nhe răng ra cười rồi đi đến vỗ vai Hạ Thanh Khê.
_ Cậu thông minh như vậy chắc biết bọn tôi là đang muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu đi?
_ Đừng có lấy lý do này để trốn việc.
- Hạ Thanh Khê lạnh nhạt nói rồi phủi tay Khương Hữu Thiện ra, cô nhìn xung quanh không thấy Cố Yên Chi đâu liền nhíu mày.
Khương Hữu Thiện lập tức xụ mặt xuống, ủ rũ nói.
_ Tôi đã mất công chuẩn bị rất lâu a, cậu khen một câu cũng không được sao?
_ Được rồi, hai người đừng có tranh cãi nữa, làm mất vui đi.
Chúng tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi, mau đến mở ra chắc chắn cậu sẽ không giận nữa.
- Tiết Linh nói.
Khương Hữu Thiện vẫy tay ra hiệu cho nhân viên nhà hàng đẩy cái hộp quà khổng lồ ra.
Khi hộp quà được đẩy đến giữa sân, Khương Hữu Thiện lại kéo Hạ Thanh Khê đến đưa cô ấy một đoạn dây ruy băng của cái nơ lớn bên trên hộp quà.
_ Mau giật dây mở quà đi.
– Khương Hữu Thiện hối thúc.
Hạ Thanh Khê rất ngờ vực nhưng vẫn làm theo, cô giật mạnh cái dây ruy băng, hộp quà lớn bung mở, những tấm bìa cứng xung quanh hộp quà đổ xuống, bong bóng màu trắng màu hồng bay lên, hoa giấy cũng bị thổi bay tung tóe.
Khi tầng tầng lớp lớp bóng bay và hoa giấy bay khỏi hộp quà Hạ Thanh Khê nhìn thấy Cố Yên Chi đang ôm một cái bánh kem ngồi bên trong.
Nàng đưa đôi mắt to tròn đen láy và khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía Hạ Thanh Khê rồi mỉm cười.
Khương Hữu Thiện cười khà khà rồi vỗ vai Hạ Thanh Khê nói.
_ Thế nào, bất ngờ đúng không, món quà này cậu có dám chê không? – Cô ấy vừa nói vừa nhướng mày.
Hạ Thanh Khê lại lạnh lùng gạt tay cô ấy xuống, cô đi đến bên cạnh Cố Yên Chi nhận lấy cái bánh kem trên tay của nàng rồi đưa nó cho Khương Hữu Thiện sau đó dìu Cố Yên Chi bước ra khỏi chiếc hộp.
Tiết Linh chạy đến lấy cùi chỏ chọc chọc vào tay Khương Hữu Thiện rồi cười cười.
_ Tôi biết sao cậu lại trang trí nơi này giống như lễ đường rồi.
Khương Hữu Thiện mờ mịt nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn Hạ Thanh Khê đang mặc bộ âu phục đen đi bên cạnh Cố Yên Chi.
Cô ấy dường như hiểu ra ý của Tiết Linh, mặc dù đây ban đầu không phải ý đồ của cô ấy nhưng hiện tại Khương Hữu Thiện rất vui vẻ nhận lấy công này.
_ Cậu quên tôi sắp trở thành tổng tài sao? – Cô ấy hất mặt lên rồi nói.
Kiều Gia Ý đứng một bên nhìn chỉ biết chậc lưỡi lắc đầu.
Nhân viên phục vụ mang lên rất nhiều món ăn kiểu Âu, mọi người ngồi vào bàn ăn uống, Khương Hữu Thiện chạy lên sân khấu liên tục hát hò.
Giản Minh Nguyệt và Tiết Linh rót rượu, Kiều Gia Ý từ chối.
_ Tôi còn phải đưa cái tên phiền phức kia về nhà.
– Nàng ta vừa nói vừa đưa ngón cái chỉ về phía Khương Hữu Thiện đang một mình ôm cái micro trên sân khấu.
_ Hai người ai uống đây? - Tiết Linh đẩy ly rượu vang về phía Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi.
_ Tôi phải lái xe.
- Hạ Thanh Khê từ chối.
_ Tôi không giỏi uống rượu đâu.
- Cố Yên Chi cũng lắc đầu.
_ Có Hạ Thanh Khê lo cho cậu rồi, còn sợ gì mau uống đi.
- Tiết Linh đẩy ly rượu vang cho Cố Yên Chi.
Vì Hạ Thanh Khê không thể uống nàng bất đắc dĩ phải cụng ly với Giản Minh Nguyệt và Tiết Linh.
Kiều Gia Ý ăn một con tôm rồi nhíu mày hỏi.
_ Hai người cùng uống vậy lát ai sẽ đưa ai về?
_ Chúng tôi đều bắt taxi a! - Tiết Linh quơ quơ tay nói.
Khương Hữu Thiện từ trên sân khấu chạy xuống nháo nhào lên.
_ Ây, Yên Chi cũng uống rượu sao, tôi tiếp cậu.
Khương Hữu Thiện nói xong liền rót một ly đầy cụng với Cố Yên Chi rồi uống cạn, cô ấy lại rót thêm một ly nữa, Kiều Gia Ý tức giận giật lấy cái ly.
_ Tửu lượng cậu chẳng bằng ai đừng có thích thể hiện, một lát cậu dám nôn mửa tôi liền bỏ cậu ở giữa đường.
_ Hôm nay là ngày vui cậu đừng có như vậy chứ? – Khương Hữu Thiện uất ức cãi lại.
_ Ngày mai cậu không có tiết học sao? - Kiều Gia Ý cau mày.
Khương Hữu Thiện không cãi được nữa đành ngậm ngùi nhấp một ít rượu trong ly.
Một lát sau khi mà cô ấy và Tiết Linh đều say, hai người bọn họ kéo nhau lên sân khấu vừa hát vừa nhảy nhót, những người ngồi bên dưới còn không nghe ra lời bài hát mà hai người họ đang hát.
Khoảng 10 giờ tối, Kiều Gia Ý mất kiên nhẫn nên đứng lên kéo tay Khương Hữu Thiện ra về.
Giản Minh Nguyệt tửu lượng rất tốt, cô ấy là người uống nhiều nhất nhưng vẫn tỉnh táo, Giản Minh Nguyệt đỡ lấy Tiết Linh say khướt không còn biết gì đi đón taxi.
Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi là hai người ra về cuối cùng, Cố Yên Chi không giỏi uống rượu nên chỉ uống một chút hai má nàng đã ửng đỏ lên.
Lúc xe của Hạ Thanh Khê đỗ vào bãi xe của khu căn hộ, Cố Yên Chi đã ngủ say ở trên ghế phó lái.
Hạ Thanh Khê mở cửa bước ra rồi đi vòng sang mở cửa phía bên Cố Yên Chi.
Cô nhẹ lay người nàng, Cố Yên Chi khẽ mở mắt ra, Hạ Thanh Khê dịu giọng nói với nàng.
_ Yên Chi, đến nhà rồi.
Cố Yên Chi gật đầu rồi loay hoay bước khỏi xe, Hạ Thanh Khê đỡ lấy nàng, cô vỗ nhẹ vào vai Cố Yên Chi.
_ Cậu đi không vững, để tôi cõng cậu được không?
_ Không được, nặng lắm! - Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Không nặng, để tôi cõng cậu, thang máy ở ngay đằng kia, rất gần, tôi không mệt.
- Hạ Thanh Khê nói xong, đóng cửa xe và khóa xe lại.
Sau đó cô cúi người xuống, Cố Yên Chi ngã người lên lưng Hạ Thanh Khê, cô vòng hai tay ra sau bắt lấy đầu gối của nàng, Cố Yên Chi vòng tay ôm cổ Hạ Thanh Khê, khi nàng đã chắc chắn nằm ở trên lưng Hạ Thanh Khê, cô cẩn thận nhấc nàng lên rồi đứng thẳng dậy bước về phía thang máy.
Cố Yên Chi vùi mặt vào trong tóc Hạ Thanh Khê, ở khoảng cách gần gũi này Hạ Thanh Khê có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.
Cố Yên Chi bỗng nhiên nói.
_ Thanh Khê, tôi còn chưa tặng quà cho cậu.
- giọng nàng có chút lười biếng lại có một chút nũng nịu vì say rượu.
_ Chẳng phải cậu đã là món quà của tôi rồi sao? - Hạ Thanh Khê bật cười.
_ Không phải...!- Cố Yên Chi say rượu giọng nói có chút day dưa.
_ Vậy cậu đã chuẩn bị quà gì cho tôi? – môi Hạ Thanh Khê càng cong hơn, ý cười ẩn sâu trong đôi mắt.
_ Bí mật! - Cố Yên Chi nói.
Hạ Thanh Khê lại bật cười, nàng thật sự là quá say rồi.
Nói rằng cõng Cố Yên Chi không mệt là nói dối, đàn ông cõng phụ nữ còn biết mệt, huống hồ Hạ Thanh Khê lại là nữ nhân, tuy sức lực cô rất mạnh, Cố Yên Chi cũng nhỏ con nhưng Hạ Thanh Khê rất ốm, đi được đến thang máy là cô đã bắt đầu thở dốc.
Nhưng Hạ Thanh Khê lại cảm thấy hạnh phúc, cô ước gì khoảnh khắc nàng đang trong men say này kéo dài lâu hơn một chút.
Khi lên đến cửa của căn hộ, Hạ Thanh Khê vì cõng Cố Yên Chi nên không thể sử dụng vân tay để mở cửa được, cô đành gọi Cố Yên Chi.
_ Yên Chi, chúng ta đến nhà rồi, hai tay tôi đều đang bận, cậu dùng vân tay của cậu mở cửa, có được không?
Cố Yên Chi mở mắt ra gật gật đầu rồi vươn tay, áp ngón tay cái của nàng vào nơi nhận diện dấu vân tay ở trên cửa.
Hạ Thanh Khê nghiêng người, dùng tay mở tay nắm cửa để vào nhà.
Cô đi thẳng vào trong đặt Cố Yên Chi ngồi tựa vào sofa rồi cúi người cởi giày của nàng sau đó mới đi ra đóng cửa và thay giày của mình.
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Hạ Thanh Khê 10 điểm, không có nhưng!
Khương Hữu Thiện: Nhưng cậu ta lạnh lùng và cộc tính với tôi a!
Tác giả: Tôi đã nói không có nhưng.
Khương Hữu Thiện: Nhưng tôi là sếp tổng tương lai của cậu ta, có ai lại không chừa mặt mũi cho sếp mình không?
Kiều Gia Ý: Tôi!.