Ôn Nhu Như Hạ


Ngày lễ Valentine, buổi sáng Hạ Thanh Khê cùng Cố Yên Chi đi đến trường đã thấy rất nhiều cặp nam nữ tặng quà cho nhau, lúc cô cùng nàng đi vào khuôn viên trường đại học không ít nam sinh chạy đến ngại ngùng tặng quà cho nàng.

Hạ Thanh Khê cảm thấy thật may mắn khi hai người không ở ký túc xá nếu không, tủ giữ đồ của các nàng hẳn sẽ không đủ chỗ để bọn họ bỏ thư và quà vào.
Một học muội chạy đến trước mặt hai nàng, cô ấy xấu hổ đến ửng đỏ mặt, luống cuống đưa món quà cho Hạ Thanh Khê.

Cô nhíu mày nhìn không có phản ứng, Cố Yên Chi đứng bên cạnh lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào tay Hạ Thanh Khê, cô đành phải nhận quà.

Học muội xấu hổ bỏ chạy, Cố Yên Chi bật cười.
_ Thì ra không có nam sinh tặng quà cho cậu là vì sợ không cạnh tranh lại nữ sinh.
_ Tôi cũng không cần quà của nữ sinh.

- Hạ Thanh Khê lạnh nhạt nói.
_ Dù sao người ta cũng là con gái, cậu không thích cũng được nhưng chừa mặt mũi cho người ta chứ? - Cố Yên Chi cười cười nhìn Hạ Thanh Khê nói.
_ Tôi không muốn bị hiểu lầm.
Cố Yên Chi lấy tay che miệng cười, Hạ Thanh Khê ngoại hình không phải kiểu xuất sắc nhưng khí chất băng lãnh vẫn đặc biệt nổi bật, cô không thân thiện như nữ sinh khác nên có lẽ nam sinh thích cô mới không dám đến gần.

Nhưng chính sự lạnh lùng của Hạ Thanh Khê lại đặc biệt rất thu hút nữ sinh, Cố Yên Chi biết có không ít nam nữ sinh để ý Hạ Thanh Khê chẳng kém gì nàng.

Chỉ là cô quá lạnh nhạt với mọi người nên bọn họ không dám bày tỏ.
Hạ Thanh Khê đưa nàng đến dãy lớp học rồi mới quay về trường của mình, buổi chiều Cố Yên Chi vẫn còn tiết, Hạ Thanh Khê thì đến công ty làm việc.
5 giờ chiều, Hạ Thanh Khê rời công ty lái xe quay về trường để đón nàng.

Lúc Cố Yên Chi tan học bước ra khỏi sảnh của tòa nhà đại học văn hóa và nghệ thuật, một nam sinh quen mặt đang ôm theo một bó hồng đỏ tươi đi đến.

Rất nhiều nam nữ sinh viên xung quanh đều bị cậu ta gây chú ý, Lưu Kiến An ôm bó hoa đi đến trước mặt Cố Yên Chi.

Tất cả mọi người lập tức đứng lại xem chuyện bát quái, cậu ta cười tươi sáng rồi đưa bó hoa cho nàng.
_ Yên Chi, hoa này là đặc biệt tặng cho em, có thể làm bạn gái của anh được không?
Nghe Lưu Kiến An nói vậy, mọi người xung quanh đều ồ lên, không ít người còn lấy điện thoại ra chụp hình, quay phim.

Cố Yên Chi tuy là người cảm tính, nếu là ở một nơi nào yên tĩnh, có lẽ nàng sẽ còn suy nghĩ nhưng ngay lúc này nàng bị mọi người xung quanh tự ý quay chụp khiến Cố Yên Chi vô cùng khó chịu.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, thân ảnh quen thuộc của Hạ Thanh Khê ở trong đám đông liền đập vào mắt nàng.

Cô an tĩnh đứng giữa một đám người ồn ào nhìn về phía nàng, sự an tĩnh đến mức cô độc trong đám đông, ánh mắt mang đầy một vẻ bi thương mà chỉ có nàng mới nhìn thấu được, hình ảnh này làm trái tim Cố Yên Chi khẽ nhói đau.
_ Yên Chi! – Lưu Kiến An gọi nàng.
Cố Yên Chi nhìn cậu ta, rồi nhìn bó hoa đỏ rực trước mắt, nàng cười nhẹ rồi nói.
_ Xin lỗi đàn anh, em không thể chấp nhận được.
_ Không thể cho anh một cơ hội sao? – Lưu Kiến An bối rối nhìn xung quanh rất đông người đang chứng kiến.
_ Cảm ơn tình cảm của anh, nhưng thật xin lỗi, em không thể đáp ứng được.
Nàng lắc đầu dứt khoát từ chối rồi lướt qua cậu ta bước thẳng về phía Hạ Thanh Khê.

Mọi người chứng kiến sự việc không ngừng bàn tán xôn xao, Cố Yên Chi nắm lấy tay Hạ Thanh Khê kéo khỏi nơi ồn ào đó.

Lưu Kiến An quay đầu lại nhìn hai nàng rồi nhíu chặt mày.
Hai nàng đi đến khu phố ẩm thực gần trường đại học để ăn đồ nướng đến tối mới quay về nhà.

Hạ Thanh Khê vào phòng giải quyết công việc dang dở, lúc cô quay trở lại phòng khách, nhìn thấy Cố Yên Chi đang đứng bên ngoài ban công, hai tay nàng đặt ở trên lan can đang ngắm nhìn trường đại học ở phía đối diện, cơn gió đêm mạnh mẽ lùa vào gương mặt và mái tóc của nàng khiến những sợi tóc rối tung lên.
Bất giác, hình ảnh lúc chiều nay lại hiện lên trong đầu Hạ Thanh Khê, trái tim cô khẽ run rẩy, điều ước của cô chỉ mới bước vào những giai đoạn hiện thực hóa đầu tiên.

Hạ Thanh Khê không muốn đánh cược nhưng lý trí nói cho cô biết, nếu còn tiếp tục chần chừ giấc mơ của cô sẽ bị người khác cướp đi mất.

Hôm nay là Lưu Kiến An, ngày mai còn là Lưu gì nữa? Hôm nay Cố Yên Chi có thể từ chối nhưng liệu nàng sẽ mãi từ chối thêm nhiều lần nữa không?
Hạ Thanh Khê đi đến bên cửa kính ban công hỏi.
_ Yên Chi, không lạnh sao?
Cố Yên Chi quay sang nhìn cô, nàng cười cười rồi lắc đầu, lại quay mặt đi.

Hạ Thanh Khê siết chặt hai bàn tay thành quyền, cô cắn chặt môi đến đau đớn.

Cố Yên Chi thấy Hạ Thanh Khê im lặng một lúc rất lâu, nàng định quay mặt lại nhìn thì Hạ Thanh Khê bất ngờ tiến đến ôm chặt nàng từ phía sau lưng.
Cơ thể cô áp sát vào lưng nàng, tay cô vòng qua eo ôm chặt nàng, Hạ Thanh Khê gối cằm lên trên bả vai Cố Yên Chi ngửi lấy hương thơm trên mái tóc nàng.

Cố Yên Chi bất ngờ đến cứng đờ người, hai mắt mở to, gương mặt liền ửng đỏ lên.

Hạ Thanh Khê nhỏ giọng bối rối nói bên tai nàng.
_ Yên Chi...!tôi...!tôi yêu cậu!
Cố Yên Chi trợn tròn mắt, há miệng run rẩy nhưng không thể nói được gì.

Nàng không say, Hạ Thanh Khê lại càng tỉnh táo, nàng chắc chắn mình không nghe nhầm, Hạ Thanh Khê vừa nói yêu nàng.

Hai bàn tay Cố Yên Chi siết chặt lấy lan can, hàm nàng khẽ run rẩy, Hạ Thanh Khê đối xử rất đặc biệt với nàng, Cố Yên Chi không phải kẻ vô tri mà không nhận ra.

Nhưng nàng âm thầm chấp nhận mối quan hệ mập mờ này, nàng không có nhiều bạn bè, Hạ Thanh Khê là người bạn thân nhất của nàng, Cố Yên Chi trân trọng cô, nàng biết rõ Hạ Thanh Khê chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong lòng của nàng.
Nàng hoảng sợ, nếu nàng chấp nhận tình yêu này, đến một lúc nào đó, tình cảm của hai người mờ nhạt đi, có phải sẽ không bao giờ trở về được nữa? Nàng sẽ vĩnh viễn đánh mất Hạ Thanh Khê? Cả hai còn quá trẻ, làm sao dám khẳng định sẽ bên nhau cả đời, Cố Yên Chi lo sợ một ngày nào đó Hạ Thanh Khê sẽ bước ra khỏi cuộc đời của nàng.
Hốc mắt Cố Yên Chi ửng đỏ lên, giọng nói nàng run rẩy.
_ Thanh Khê, tôi...
Hạ Thanh Khê vùi mặt vào trong cổ của nàng, Cố Yên Chi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cô.
_ Yên Chi, đừng nói gì cả, hiện tại đừng quyết định gì cả.

Đừng từ chối tôi, cũng không cần gượng ép bản thân cậu phải chấp nhận tình cảm của tôi.

Tôi chờ cậu, bao lâu cũng sẽ chờ cậu, khi nào cậu chắc chắn hãy nói cho tôi biết, có được không?
Đêm xuân lạnh lẽo giữa tháng hai, bên dưới sân trường và khu ẩm thực rất nhiều cặp đôi đang yêu đương hẹn hò.

Ở ban công của căn hộ nhỏ có hai cô gái đang ôm lấy nhau, Hạ Thanh Khê có thể cảm nhận được một dòng chảy ấm áp bên trong trái tim mình, Cố Yên Chi cũng có thể cảm nhận được sự bảo bọc của ngươi bên cạnh đang sưởi ấm cho nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui