Cố Yên Chi ở lại nhà Ôn Noãn Noãn, mặc dù bà ấy chăm sóc nàng rất tốt và không muốn cho nàng động tay động chân, nhưng Cố Yên Chi vẫn muốn làm mấy việc đơn giản như nấu ăn và dọn dẹp giúp bà ấy.
Buổi trưa Hạ Thiên San trở về nhà ăn cơm cùng nàng, Cố Yên Chi làm món mì ý mà cô bé thích ăn nhất.
_ Thiên San đã nghĩ sẽ học ngành gì chưa? - Cố Yên Chi ngồi đối diện Hạ Thiên San ở bàn ăn, nàng hỏi cô bé.
_ Thật ra, em muốn học đàn dương cầm nhưng mà sợ ba và chị sẽ không cho.
- Hạ Thiên San đối với Cố Yên Chi rất thoải mái nói chuyện.
_ Em đã nói với mẹ chưa?
_ Đã nói rồi, mẹ cũng không có phản đối.
- Hạ Thiên San gật đầu.
_ Em có thể nói với Thanh Khê để cậu ấy thuyết phục chú giúp em.
- Cố Yên Chi gợi ý.
_ Chị nghĩ chị của em sẽ ủng hộ không? - Hạ Thiên San lo ngại.
_ Chị cũng không biết nhưng cậu ấy cũng sẽ không phản đối đâu.
- Cố Yên Chi mỉm cười.
_ Chị có thể nói với chị ấy một tiếng không? Em sợ chị ấy sẽ phản đối.
- Hạ Thiên San đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng.
_ Ừm, chị sẽ nói với cậu ấy giúp em.
- Cố Yên Chi bật cười.
Cuối tuần, Hạ Thanh Khê quay lại thành phố T để đón Cố Yên Chi.
Hai nàng vừa mới trở về nhà, Kiều Gia Ý đã gọi đến mời Cố Yên Chi đi ăn.
Hạ Thanh Khê còn phải quay lại công ty làm việc, cô đưa nàng đến điềm hẹn với Kiều Gia Ý rồi mới lái xe đi làm.
Cố Yên Chi đi vào, Kiều Gia Ý đã ngồi sẵn ở đó đợi nàng.
_ Yên Chi, khỏe hẳn chưa?
_ Ừm, hiện tại rất tốt.
- Cố Yên Chi cởi áo khoác ngồi xuống ghế.
Kiều Gia Ý muốn hỏi tại sao lại bị thương đến nhập viện, tối đó Hạ Thanh Khê gọi đến cho nàng ta, Kiều Gia Ý và mọi người lo lắng muốn chạy đến thăm nàng nhưng Hạ Thanh Khê không biết vì lý do gì lại không cho phép, chỉ nói là chuyện gia đình.
Hạ Thanh Khê không phải người dễ nói chuyện như người khác nên bọn họ cũng không dám hỏi thêm.
Lúc này Kiều Gia Ý nhìn thấy băng gạc quấn quanh cổ tay trái Cố Yên Chi nàng ta lập tức nhíu mày nuốt lại những lời muốn nói.
_ Khỏe rồi thì tốt.
- Kiều Gia Ý cười cười gật đầu.
_ Cậu hẹn tôi gấp vậy có chuyện gì sao? - Cố Yên Chi ngồi xuống ghế.
_ Nửa tháng này đều không gặp cậu, muốn xem tình hình của cậu thôi.
– Kiều Gia Ý cầm ly cà phê lên nhấp môi.
_ Tình hình quay phim ổn không? Cậu đi theo đoàn phim chắc bận rộn lắm.
- Cố Yên Chi biết gần đây Kiều Gia Ý rất bận rộn, nghe nàng trở về thành phố N, nàng ta lập tức sắp xếp quay về thăm nàng.
_ Cũng không có gì.
Phải rồi, tuần sau Hạ Thanh Khê sẽ đến đoàn phim công tác, cậu cũng đi theo đi.
_ Tại sao? Cậu ấy đi công tác tôi đi theo làm gì? - Cố Yên Chi bật cười.
_ Phim cổ trang quay ở tỉnh C, thành phố cổ và cổ trấn ở đó rất đẹp, cậu đến đó tham quan xem như là nghỉ ngơi đi du lịch một thời gian, sau này cậu đi học và làm việc lại cũng không có rảnh để đi.
- Kiều Gia Ý cảm thán.
_ Nhưng cậu ấy đến đó là vì công việc, tôi đi theo sẽ làm phiền cậu ấy.
- Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Phiền cái gì? Hạ Thanh Khê nghe cậu đòi đi theo không chừng lại mừng rỡ mới đúng.
Cậu cũng là tác giả của “Thiên thu” đến đó một chuyến xem như thăm ban.
_ Ừm, để tôi suy nghĩ đã.
…
Hạ Thanh Khê có buổi tiệc rượu, buổi tiệc này là kỷ niệm thành lập của Tinh Quang, Hạ Thanh Khê không thể không đến dự, vì tính chất quan trọng của buổi tiệc lần này nên gần 12 giờ đêm Hạ Thanh Khê mới về đến nhà.
Cô mặc cái đầm nhung đen xẻ tà dài chấm đất cùng giày cao gót mũi nhọn, vì sợ đánh thức Cố Yên Chi nên vừa mở cửa Hạ Thanh Khê liền cởi bỏ giày rồi mới đi chân đất vào trong.
Những ngày Hạ Thanh Khê về trễ, Cố Yên Chi sẽ không đóng cửa phòng ngủ mà mở cửa để chờ cô.
Trong phòng khách đã tắt đèn, chỉ có cái ánh sáng vàng cam nhè nhẹ của chiếc đèn trang trí đặt ở tủ TV mà Cố Yên Chi bật lên để Hạ Thanh Khê về sẽ nhìn thấy đường để đi.
Trên người Hạ Thanh Khê rất nồng mùi rượu, hôm nay cô uống có hơi quá chén, tửu lượng của Hạ Thanh Khê rất tốt nên hiện tại vẫn còn tỉnh táo.
Cô nhẹ chân đi đến cửa phòng ngủ nhìn vào, Cố Yên Chi đang nằm trên giường đắp chăn, dường như đã ngủ rồi.
Hạ Thanh Khê đi vào phòng tắm thay ra bộ đồ nồng mùi rượu này, cô tắm sơ qua để rửa đi cái mùi khó chịu ở trên người.
Hạ Thanh Khê mặc áo choàng tắm đi vào trong phòng, cô nhẹ tay nhẹ chân mở tủ quần áo mà không phát ra tiếng động, rồi lấy một bộ đồ ngủ mặc vào.
Lúc Hạ Thanh Khê quay người lại đã thấy Cố Yên Chi đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đen xinh đẹp của nàng dường như càng rực rỡ hơn trong bóng tối mờ ảo.
Hạ Thanh Khê cười cười.
_ Bạn gái, cậu lén lút nhìn tôi thay đồ như vậy thật là lưu manh a!
Nói rồi Hạ Thanh Khê đi đến bên giường, cô mở chăn chui vào nằm trên gối lại kéo Cố Yên Chi vào trong lòng hôn nhẹ lên trán của nàng.
_ Đánh thức cậu sao?
Cố Yên Chi vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của Hạ Thanh Khê, nàng khẽ lắc đầu.
_ Cậu lái xe về sao?
Mặc dù trên người Hạ Thanh Khê lúc này chỉ còn mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm mà hai nàng dùng chung nhưng qua đáy mắt và lời nói của cô, Cố Yên Chi biết hôm nay Hạ Thanh Khê đã uống không ít.
_ Không có, tôi đi xe của công ty về, tôi là công dân gương mẫu, không có vi phạm luật giao thông đâu.
Cố Yên Chi bị lời nói của Hạ Thanh Khê chọc cho bật cười, nghe thấy Hạ Thanh Khê không tự lái xe nàng liền yên tâm vùi đầu vào trong cổ của cô.
Màn đêm yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ soi rọi cho căn phòng nhỏ ấm áp.
Cố Yên Chi nằm trong lòng Hạ Thanh Khê có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của trái tim cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hạ Thanh Khê, trái tim nàng cảm thấy rất bình yên lạ kỳ.
_ Thanh Khê!
_ Hửm, làm sao?
Hạ Thanh Khê nghe thấy nàng gọi mình, cánh tay vòng lấy ôm chặt nàng, lại đặt mũi lên trán Cố Yên Chi hôn lấy.
_ Khi nào có thời gian, cậu dạy tôi lái xe đi.
Hạ Thanh Khê cọ má vào tóc của nàng hỏi lại.
_ Sao lại muốn lái xe? Lúc trước tôi muốn dạy cậu, cậu nói nó nguy hiểm đối với cậu nên không muốn mà?
Hạ Thanh Khê nhớ lại khi hai nàng còn học đại học, thời gian rảnh rỗi của cả hai rất nhiều, Hạ Thanh Khê muốn dạy Cố Yên Chi lái xe nhưng chỉ được vào ngày nàng liền bỏ cuộc vì thấy quá khó và nguy hiểm.
_ Nếu tôi sớm biết lái xe thì có thể đến đón cậu rồi, cậu thường về trễ vì những bữa tiệc rượu như vậy, lái xe không được, đi nhờ không tiện, gọi taxi hay đi xe ngoài đều không an toàn.
Cố Yên Chi hiện tại rất hối hận vì trước đây nàng không chịu nghe lời Hạ Thanh Khê tập lái xe đàng hoàng.
Hạ Thanh Khê nghe thấy những lời này từ nàng liền rất mừng rỡ trong lòng, cô ôm chặt lấy nàng, trên môi vẽ lên một nụ cười, Hạ Thanh Khê cưng chiều nói với nàng.
_ Không cần phải như vậy, sau này tôi sẽ hạn chế những bữa tiệc như thế này, về nhà với cậu sớm một chút là được.
Cố Yên Chi khẽ lắc đầu, nàng vòng tay ôm cổ Hạ Thanh Khê.
_ Đây là công việc của cậu, nếu còn làm ở ngành này thì phải chịu không thể tránh né được.
Tôi biết, cậu rất biết tiết chế, sẽ không uống say, cũng biết tự bảo vệ mình nhưng tôi ở nhà rất lo lắng cho cậu.
Nếu tôi tự lái xe đến đón cậu, như vậy trong lòng sẽ không cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa.
Hạ Thanh Khê nghe thấy nàng vì mình mà lo lắng bất an như vậy liền cảm thấy có lỗi với Cố Yên Chi, hôn lên môi nàng rồi cọ đầu mũi với nàng.
_ Bạn gái, cậu thật là dịu dàng, tôi yêu cậu nhiều lắm.
…
Cố Yên Chi theo Hạ Thanh Khê đi công tác đến thành phố C, nàng định nghe theo Kiều Gia Ý đến đó du lịch cổ trấn và đến phim trường xem tạo hình diễn viên và bối cảnh.
Nhưng không ngờ Hạ Thanh Khê lại ngỏ ý trước, muốn nàng cùng đi với cô vì Cố Yên Chi vẫn chưa tiếp tục làm luận văn thạc sĩ được, nàng một mình ở nhà, Hạ Thanh Khê rất không yên tâm.
Chuyến công tác diễn ra 5 ngày, 3 ngày đầu đến đó Hạ Thanh Khê đều rất bận rộn, Cố Yên Chi sẽ đến phim trường xem mọi người quay phim.
Nàng cũng đi cùng những người ở đoàn làm phim đến những con phố mang nét truyền thống cổ xưa ở đây để tham quan.
Lúc rảnh rỗi, Kiều Gia Ý sẽ đưa nàng đi ăn ở mấy hành quán nổi tiếng tại đây.
2 ngày cuối, Hạ Thanh Khê rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi, Cố Yên Chi lại đưa cô đến cổ trấn mà nàng được nhân viên đoàn phim dẫn đi tham quan mấy ngày trước.
Hạ Thanh Khê đi đến địa điểm du lịch nổi tiếng này nhưng cả 3 ngày đều vùi đầu vào công việc một chút cũng không cảm nhận được vẻ đẹp ở nơi đây.
Bây giờ, cô đi cùng Cố Yên Chi ở trên một cổ trấn mang đậm nét phong kiến và hoài niệm, mặc dù khách du lịch ở mùa này không quá đông đúc nhưng khắp nơi đều là người, tuy nhiên dù cho có ồn ào náo nhiệt như thế nào, cái hơi thở yên bình như bị thời gian ngưng động của cổ trấn vẫn làm người ta cảm khái.
Hạ Thanh Khê đan năm ngón tay vào kẽ tay của Cố Yên Chi, hai nàng chậm rãi đi trên con phố dài.
Hạ Thanh Khê nghiêng đầu nhìn Cố Yên Chi, nét đẹp tĩnh lặng và dịu dàng của nàng rất hợp với những nơi như cổ trấn này.
Không giống như những người khác, đi đến một nơi lạ hoặc có cảnh đẹp liền sẽ đưa điện thoại lên chụp hình, Cố Yên Chi rất ít khi chụp hình, mỗi nơi nàng đi tới, Cố Yên Chi chỉ lưu lại vài tấm ảnh, không có sự xuất hiện của con người, chỉ là một bức ảnh chụp lại phong cảnh hữu tình nguyên thủy của nó.
Thời gian khác nàng sẽ đi dạo loanh quanh nhìn ngắm văn hóa của người dân bản xứ, tận hưởng không khí đặc trưng ở nơi đó, tất cả mọi cảnh đẹp đều được lưu giữ trong ký ức của nàng, hình ảnh đẹp nhất chính là qua lăng kính của đôi mắt nàng.
Đi dạo đến giữa trưa trời đã rất nắng nóng, thành phố C này khí hậu đặc biệt nóng, Cố Yên Chi kéo Hạ Thanh Khê vào một quán ăn trên phố cổ.
Quán ăn có phong cách và bày trí mang nét đặc trung của cổ trấn, trông chẳng khác gì những hàng quán mà các nàng xem trong phim cổ trang, nhân viên phục vụ cũng mặc những bộ đồ cổ trang chạy tới chạy lui trong quán như những “tiểu nhị” thời xưa.
Cố Yên Chi gọi mấy món chè thanh mát, quán ăn này là nàng được Kiều Gia Ý giới thiệu, tuy giá thành có hơi cao so với những hàng quán khác nhưng nàng ta nói đây là quán ăn lâu đời, hương vị vẫn giữ được nét đặc trưng từ thời phong kiến.
Buổi tối, hai nàng trở về lại khách sạn nằm trong cổ trấn, khách sạn có vẻ ngoài rất cổ kính nhưng nội thất bên trong lại pha lẫn nét hiện đại, đơn giản không làm cho khách hàng cảm thấy choáng ngợp.
Cố Yên Chi đứng ở ban công, tựa người vào lan can bằng gỗ ngắm nhìn cổ trấn về đêm, bên dưới đường mọi người vẫn đang vui vẻ tham quan cổ trấn, có vài cô gái thuê cổ phục bới tróc cài trâm đi lại trên đường, một khung cảnh xen lẫn giữa cổ đại và hiện đại làm người ta thấy thích thú.
Dưới hiên nhà, những chiếc đèn lồng màu đỏ được thắp sáng, dù trời tối nhưng người dân bản xứ vẫn giữ lại phong tục lâu đời, họ chỉ sử dụng đèn lồng để thắp sáng trước nhà, bên trong nhà sử dụng những chiếc đèn với ánh sáng nhẹ vừa đủ để sinh hoạt.
Cổ trấn về đêm càng mang đậm nét cổ kính và yên bình từ ánh sáng mờ ảo.
Hạ Thanh Khê tắm xong đi ra ban công vòng tay ôm lấy Cố Yên Chi từ phía sau.
Nàng ngã người ra sau tựa vào Hạ Thanh Khê, cô ấp úng một lúc mới nói với nàng.
_ Yên Chi, sau khi trở về, tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, có được không?
Cố Yên Chi thoáng ngạc nhiên, nàng nghĩ lại, từ khi nàng trở về thành phố N, đã gần nửa tháng, Hạ Thanh Khê nếu không bận việc thì sẽ lập tức trở về nhà với nàng, cô không yên tâm để nàng một mình nên cứ đi đi lại lại giữa căn hộ và công ty.
Cố Yên Chi ở nhà buồn chán muốn viết tiểu thuyết, Hạ Thanh Khê thuê một sinh viên đến để giúp nàng đánh chữ, thức ăn buổi sáng là cô nấu, buổi trưa thì đặt giao tận nhà, đến chiều Hạ Thanh Khê trở về hoặc là nấu ăn, hoặc là đưa nàng ra ngoài ăn.
Cố Yên Chi có thế nhận ra, Hạ Thanh Khê dường như đang cố gắng dành nhiều thời gian cho nàng hơn trước đây.
Nàng chỉ nghĩ có lẽ là cô không muốn nàng ở nhà hoạt động lung tung sẽ ảnh hưởng đến vết thương nhưng không ngờ là vì Hạ Thanh Khê nghĩ nàng bị trầm cảm sao? Cô không dám rời xa nàng quá lâu là vì sợ nàng sẽ lại làm chuyện dại dột?
Trái tim Cố Yên Chi bỗng thấy nhói đau, lòng nàng xót xa.
Nàng đưa tay lên sờ má Hạ Thanh Khê rồi cười cười.
_ Thanh Khê, đừng lo lắng, tôi thật sự không sao.
Hạ Thanh Khê cúi đầu, áp má mình lên má của nàng, dỗ dành nói.
_ Vẫn là nên đi xem sao, nếu cậu ngại người lạ, chúng ta có thể liên hệ với Hà Phương hoặc Đường Tuệ, bọn họ hiện đang công tác ở bệnh viện lớn, tay nghề rất ổn.
Cố Yên Chi khẽ lắc đầu, nàng thở dài.
_ Nếu cậu cảm thấy không yên tâm, tôi có thể đi làm kiểm tra thử.
Bản thân tôi hiểu rõ, tôi thật sự không có bệnh tâm lý, Thanh Khê, xin lỗi đã làm cậu lo lắng, nhưng đó chỉ là sự bốc đồng bộc phát.
Tôi đối diện với bọn họ sẽ nghĩ đến quá khứ trước đây, trong lòng lại sinh ra sợ hãi và thù hận.
Bây giờ không còn liên lạc với họ nữa, sau này tuyệt đối sẽ không hành động dại dột như vậy.
Cậu tin tôi!
Hạ Thanh Khê lo lắng cho nàng nhưng cũng không nỡ ép buộc nàng, cô hôn lên má Cố Yên Chi rồi dịu dàng nói.
_ Được, tôi không nghĩ đến chuyện này nữa nhưng sau này có việc gì, cậu cũng phải cùng tôi bàn bạc, không được tự mình gánh chịu, có biết không?
_ Ừm.
Cố Yên Chi nghe được lời này liền vui vẻ mỉm cười.
Hai nàng ngắm nhìn cổ trấn một lúc lâu, Cố Yên Chi lại nói.
_ Cậu có biết Thiên San muốn học gì không?
_ Nó nói với cậu rồi? - Hạ Thanh Khê không quá lạ về câu hỏi của Cố Yên Chi, Hạ Thiên San rất yêu quý nàng, chuyện gì cũng đem đi tâm sự với Cố Yên Chi.
_ Ừm, Thiên San nói muốn học dương cầm nhưng lại sợ chú không đồng ý.
_ Tôi cũng nghĩ vậy, tính cách của ba tôi có một chút kiểm soát, ông ấy sẽ không chấp nhận cho nó học những thứ không mấy thực tế như vậy.
– Hạ Thanh Khê trước đây cũng thường bị Hạ Chính Tùng tự ý sắp xếp chuyện học hành nên cô hiểu rõ lo lắng của Hạ Thiên San.
_ Cậu nói với chú một tiếng có thể sẽ giúp được con bé.
_ Để tôi nghĩ cách.
Hạ Thanh Khê gật đầu đồng ý, Cố Yên Chi rất hài lòng, nàng biết Hạ Thanh Khê tuy bề ngoài lạnh lùng, tính cách lãnh cảm nhưng lại là người rất tôn trọng người khác, đây là ước mơ của Hạ Thiên San, cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Hạ Thanh Khê cọ mặt mình vào má nàng rồi thỏ thẻ nói.
_ Yên Chi, sao chúng ta không đổi cách xưng hô đi?
_ Đổi thế nào? - Cố Yên Chi bị Hạ Thanh Khê làm cho nhột liền phì cười.
_ Chị em thì sao?
_ Ai là chị, ai là em?
_ Cậu gọi tôi là chị thì sao? – Hạ Thanh Khê cười cười.
_ Không được, nếu vậy cậu phải gọi tôi là chị chứ, dù sao tôi cũng sinh ra trước cậu.
- Cố Yên Chi nhíu mày không thỏa thuận.
_ Chúng ta không tính tuổi tác, chúng ta nói chuyện bằng năng lực.
- Hạ Thanh Khê cười gian xảo.
_ Không đồng ý, tôi không muốn.
- Cố Yên Chi đẩy Hạ Thanh Khê ra nhất định không thỏa hiệp với cô.
Hạ Thanh Khê bắt nàng lại, kéo đến gần mình rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Trên những mái ngói âm dương bằng gốm màu xanh lam đã hoen màu thời gian của cổ trấn, bầu trời cao vút trong veo có vài ngôi sao lấp lánh.
Ở đây không có tuyết, bầu trời cũng không có trăng, Cố Yên Chi là tuyệt sắc duy nhất ở trong lòng Hạ Thanh Khê.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới ánh trắng của tuyết
Ánh sáng bạc của trăng
Giữa ánh trăng và ánh tuyết
Nàng là tuyệt sắc thứ ba.
Mọi người đã đọc bộ “Nàng là đệ tam tuyệt sắc” chưa? Tác giả đề cử bộ này nha, rất là bi...!hài, độc giả thích mấy vấn đề y khoa có thể đọc thử, rất là thực tế và chuyên nghiệp luôn á!.