Trương Tĩnh Nhàn đợi hơn 10 giờ Cố Yên Chi vẫn chưa về nhà, trời bên ngoài lại đang mưa, trong lòng bà thấp thỏm lo sợ, bà đứng ngồi không yên ở trong phòng nên đi xuống bếp lấy nước uống để tĩnh tâm lại.
Trương Tĩnh nhàn rót một ly nước nóng, không biết qua bao lâu ly nước đã trở nên lạnh tanh, bà lại rót một ly khác nước trong ly dần trở nên nguội lạnh.
Bà vô thức cắn móng tay, quả thật kể từ khi Cố Vĩ Văn mất, Trương Tĩnh Nhàn chưa từng bày tỏ tình yêu thương và lo lắng cho Cố Yên Chi ngoại trừ cái lần bà ấy vứt bỏ nàng ở công viên.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Trương Tĩnh Nhàn đối mặt với Cố Yên Chi thật sự rất khó xử.
Chỉ cần nhìn thấy nàng bà lại nhớ tới lời nói của bà lão kia, lại nhớ đến cái chết của Cố Vĩ Văn và bao nhiêu khổ cực mà mình phải gánh chịu.
Bà không thể thoải mái yêu thương nàng, cũng không thể bày tỏ sự quan tâm với nàng.
Cố Yên Chi càng lúc càng xa lánh bà, thâm tâm Trương Tĩnh Nhàn tự thấy xấu hổ, tự cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ càng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.
Trương Tĩnh Nhàn từng vứt bỏ nàng nhưng hành động đó chính là hối hận lớn nhất đời này của bà.
Nàng là con gái ruột của bà, là máu là thịt trong cơ thể bà, làm sao bà lại bỏ mặc nàng được.
Sâu thẳm bên trong Trương Tĩnh Nhàn vẫn luôn lo lắng cho nàng nhưng nỗi ám ảnh, sự ray rứt trong lòng khiến bà phớt lờ nàng.
Trương Tĩnh Nhàn tự trách mình cũng trách ông trời sao lại mang Cố Yên Chi đến với bà chứ?
Nàng xinh xắn, đáng yêu, nàng thông minh, hiểu chuyện, cái gì nàng cũng tốt Trương Tĩnh Nhàn chưa từng nhìn thấy khuyết điểm của đứa con gái này.
Nếu như ở một gia đình khác, hẳn là nàng sẽ được yêu thương chiều chuộng như bảo bối.
Đứa con gái giỏi giang, ngoan ngoãn như vậy người khác mong cầu còn không được.
Ông trời lại trao vào tay bà rồi để bà mang đau thương, đau thương ấy bà lại trút lên người Cố Yên Chi.
Trương Tĩnh Nhàn càng nghĩ càng hoảng loạn, bà bỏ rơi nàng, không quan tâm nàng là vì bà không biết cách đối diện với Cố Yên Chi.
Nhưng bà chưa từng mong muốn nàng xảy ra chuyện không hay.
Sắc mặt Trương Tĩnh Nhàn càng lúc càng tái đi, âm thanh phát ra từ cái kim giây đang chạy của chiếc đồng hồ treo tường như đang khủng bố tinh thần của bà.
Nếu Cố Yên Chi thật sự biến mất, bà phải làm sao đây, bà nên vui hay nên buồn, bà có tìm nàng không, bà sẽ đi đêu để tìm nàng? Ngàn vạn câu hỏi chạy trong đầu Trương Tĩnh Nhàn, đây là con gái của bà nhưng bà lại không biết làm cách nào để đối xử với nàng như một đứa con.
Hơn 10 giờ rưỡi, Trương Tĩnh Nhàn thật sự hoảng sợ, Cố Yên Chi chưa từng ở bên ngoài đến trễ như vậy.
Bà nên làm gì đây? Đến đồn cảnh sát để báo nàng mất tích sao? Hay nên đi tìm nàng? Nhưng sau bà không biết nàng hay đi đâu làm gì, bạn bè của nàng là ai? Trương Tĩnh Nhàn chỉ biết Cố Yên Chi có một người bạn là Hạ Thanh Khê nhưng Hạ Thanh Khê nhà ở đâu bà cũng không biết.
Bà thật sự không biết một chút gì về Cố Yên Chi.
Trương Tĩnh Nhàn không ngồi yên được nữa bà chống đỡ thân thể uể oải đứng dậy.
Tiếng mở cổng rào phát ra từ bên ngoài, chỉ một lúc sau lại có tiếng lạch cạch của cửa chính, Trương Tĩnh Nhàn nhanh chân bước ra hành lang, Cố Yên Chi cùng lúc cũng đẩy cửa đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau, Cố Yên Chi nhíu mày, tảng đá trong lòng Trương Tĩnh Nhàn rơi xuống.
Đầu ngón tay bà hơi run rẩy, Trương Tĩnh Nhàn nắm chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt quét nhanh từ đầu đến chân của Cố Yên Chi.
Miếng băng gạc trên đầu gối loáng thoáng có thể thấy màu đỏ đỏ, là máu, hơn nữa đầu gối và bắp chân cũng bị trầy xước, quần áo đồng phục đều bị dính bùn đất.
Trương Tĩnh Nhàn mím chặt môi đến mức trắng bệt.
Bà muốn hỏi Cố Yên Chi rốt cuộc đã đi đâu, tại sao lại bị thương nhưng lời nói lên tới miệng lại bị mắc kẹt ở cổ họng không phát ra được.
Bà nhìn vào gương mặt lạnh lùng vô cảm của Cố Yên Chi, đôi mắt đen láy không một chút dao động.
Sự lo lắng muộn màng của Trương Tĩnh Nhàn dành cho nàng chỉ là thừa thải, Cố Yên Chi vốn không cần ai thương hại.
Trái tim Trương Tĩnh Nhàn bỗng nhói lên, ruột gan như quặn thắt, Cố Yên Chi là người rất cẩn thận, nàng chưa từng để cơ thể mình chịu bất kỳ một vết thương nghiêm trọng nào.
Đây chính là vết thương nghiêm trọng nhất mà Trương Tĩnh Nhàn từng nhìn thấy ở trên cơ thể nàng.
Cố Yên Chi cúi người thay giày, mang đôi dép lê bước ngang qua mặt Trương Tĩnh Nhàn, bà ấy cắn chặt môi những lời nói cuối cùng cũng có thể thốt ra.
_ Tại sao lại bị thương?
Cố Yên Chi một chân đã đặt lên trên bậc thang, nàng dừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn, một cỗ im lặng dùng để trả lời cho câu hỏi của Trương Tĩnh Nhàn.
Bà quay người nhìn vào bóng lưng nhỏ bé, ốm yếu của nàng, Cố Yên Chi chỉ đứng đó một lúc lại tiếp tục bước đi lên những bậc thang.
Trương Tĩnh Nhàn có thể nhìn thấy mỗi một lần nàng co chân phải để bước đi liền sẽ khập khiễng vì đau.
Bà ấy nhìn theo nàng cho đến khi tiếng đóng cửa phòng vang lên.
Buổi sáng hôm sau, ngày thứ 7 cuối tuần Cố Yên Chi được nghỉ học, Trương Tĩnh Nhàn hứa cuối tuần sẽ đưa Trương Như và Cố Yên Hoa đi công viên giải trí.
Cố Yên Chi biết chuyện này, buổi sáng nàng nhìn thấy trời nắng rất đẹp, nhìn bầu trời quang đãng như vậy ai biết được đêm qua mưa dai dẳng như thế nào, căn nhà rất im ắng có lẽ bọn họ đều đã đi rồi.
Cố Yên Chi quyết định hôm nay ở nhà, vì hiện tại vết thương trên chân nàng đã sưng rất to, ngoài trầy xước những vết bầm tím bầm xanh đã hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Cố Yên Chi khó khăn tắm rửa, rồi thay đồ, trời vào thu đã se lạnh, nàng cũng không thể mặc quần dài vì sẽ mắc vào vết thương.
Cố Yên Chi mặc một cái đầm dài đến bắp chân, nàng khoác thêm áo len và mang vớ để giữ ấm.
Thay đồ xong nàng ngồi vào bàn học thay băng vết thương, rồi ôm laptop tiếp tục viết tiểu thuyết.
Vết thương trên chân đau nhức khiến Cố Yên Chi không muốn di chuyển cũng chẳng buồn đói bụng.
Hơn 9 giờ sáng, Cố Yên Chi nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng rõ rồi dừng trước cửa phòng của nàng.
Cố Yên Chi nhíu mày, bọn họ về sớm như vậy sao, nàng lấy balo thu dọn những thứ cần thiết định sẽ đi đến thư viện công cộng.
Chợt tiếng gõ cửa vang lên, Cố Yên Chi quay đầu nhìn, tay nắm cửa động đậy, Trương Tĩnh Nhàn bước vào phòng.
Bà ấy nhìn thấy Cố Yên Chi đang ngồi ở bàn học thu dọn tập sách trong lòng lại nặng nề.
Cố Yên Chi không quan tâm, nàng lại tiếp tục bỏ tập sách vào cặp, tắt laptop gập nó lại cũng bỏ vào balo.
Trương Tĩnh Nhàn đứng nhìn một lúc lâu mới vội vàng lên tiếng.
_ Mau xuống ăn sáng đi, mẹ nấu cháo cho con rồi, bị thương như vậy đừng ăn uống lung tung sẽ lâu lành và để lại sẹo.
Câu nói dài nhất mà rất lâu rồi Trương Tĩnh Nhàn mới nói với nàng nhiều như vậy, nếu là trước đây Cố Yên Chi sẽ rất vui mừng hoặc là sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà nhưng lúc này nàng lại im lặng.
Sau khi thu dọn xong tập sách, nàng đóng balo lại rồi mở tủ quần áo tìm đồ để thay, vừa tìm nàng vừa lạnh nhạt nói.
_ Không cần, con không đói.
Trương Tĩnh Nhàn khó xử, bà bối rối đến mức bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa vô thức siết chặt mà xoay xoay.
Trương Tĩnh Nhàn lấy hết tất cả mọi sự bình tĩnh để tiếp tục nói với nàng.
_ Đã thay băng vết thương chưa, đừng để bị dính nước.
Cố Yên Chi vẫn im lặng không trả lời, Trương Tĩnh Nhàn bước đến vài bước lại nói.
_ Hay để mẹ xem một chút, nhìn qua cũng rất nặng, sao lại để bị thương như vậy? Có đau không?
Cố Yên Chi dừng lại động tác, nàng khép nhẹ cánh tủ lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trương Tĩnh Nhàn, ánh mắt lãnh đạm và vô tình của Cố Yên Chi làm trái tim Trương Tĩnh Nhàn nặng trĩu.
Đau sao? Vết thương thể xác thì có thể lành, vết thương trong lòng thì lành lại được sao? Bà ấy muốn xem vết thương cho nàng, nhưng bà ấy có thực sự biết được vết thương của nàng nằm ở đâu hay không?
Ánh mắt của Cố Yên Chi nhìn vào mình làm Trương Tĩnh Nhàn cảm thấy khó thở.
Ngoại trừ những người họ hàng Cố Yên Chi chưa từng lạnh nhạt với người nào khác như vậy, Trương Tĩnh Nhàn chưa từng nhìn thấy nàng thô lỗ hay không chừa mặt mũi cho ai.
Hiện tại, Trương Tĩnh Nhàn đã hiểu, trong mắt Cố Yên Chi người mẹ này chẳng khác nào những người họ hàng vẫn luôn khinh miệt và chối bỏ nàng.
Bọn họ không cần nàng, Cố Yên Chi cũng chẳng cần họ, nàng không cần ai, kể cả sự hối hận của Trương Tĩnh Nhàn từng là ước mơ của nàng nhưng lúc này nó đã quá muộn.