Mặt trời có vẻ như đang lặn về phía tây một chút.
Trên bầu trời không biết từ lúc nào có một chiếc máy bay bay ngang qua rồi biến mất, chỉ để lại một vệt mây dài trên bầu trời.
Thương Vũ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của hai người trải dài dưới ánh mặt trời lặn,tiếng nổ ầm vang tâm trí cô bắt đầu lang thang.
Không biết vì sao, một số mảnh kí ức rời rạc không liên quan gì đến hiện tại bỗng nhiên xuất hiện: Sau khi vào đại học, mẹ cô rất quan tâm đến tình trạng của cô, luôn hỏi có chàng trai nào thích cô không , có ai tỏ tình với cô không.
Thương Vũ mỗi lần đều nói không có.
——Ít nhất theo ý kiến của cô, những cử chỉ lấy lòng,hỏi han ân cần trên WeChat không tính là tỏ tình.
Tất nhiên, những người theo đuổi đó cuối cùng đã từ bỏ, cũng không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào trong cuộc đời cô.
Không có ai, không có ai có thể giống như người đàn ông trước mặt này, có thể dễ dàng lay động trái tim cô hết lần này đến lần khác.
Cô cũng không ngờ rằng trong một buổi hoàng hôn gió xuân say mê, anh lại trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với cô như vậy...
Im lặng kéo dài thời gian.
Nó cũng cho phép người đàn ông bày tỏ tình yêu của mình nhận được tín hiệu từ chối.
Anh giơ tay chạm vào miếng băng dính che hình xăm bên cổ, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không thể ăn món thịt dê này rồi.”
"..."
Lông mi của Thương Vũ run rẩy, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta......!Mới quen biết không bao lâu."
Tông Duệ thấp giọng cười khẽ: "Đừng hiểu lầm a ――"
“ Tôi nói muốn theo đuổi em,cũng không nghĩ có thể ngay lập tức theo đuổi được”.
"......"
Thương Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới, không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông đút tay vào túi rồi bước một bước về phía cô.
Vốn dĩ khoảng cách đã không xa nay lại gần thêm, âm thanh của anh khi nói cũng rất nhẹ, tựa như….
Đang thân mật dùng tai xoa vào thái dương của cô….
"Hỏi em một vấn đề."
“ Quen biết nhau nhiều ngày như vậy, em cảm thấy…tôi thế nào?”
Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, một lúc lâu không nói gì.
Đây không phải là một câu hỏi có thể được trả lời là "tốt" hay "xấu".
Ngôn ngữ vụng về, thậm chí còn không cho phép cô có thể dùng vài câu để diễn đạt cho rõ ràng được.
Làm thế nào để miêu tả một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình?
――Không nghĩ đến sẽ quen biết, nhưng lại luôn có thể tình cờ gặp nhau ở bất kì nơi nào.
Không ngừng tự nhủ rằng anh nguy hiểm, không đáng tin cậy, nhưng vẫn không nhịn được tò mò tiến lại gần hơn.
Càng đến gần, cô càng nhận ra cảm xúc của mình cũng rất phong phú và mẫn cảm:
Có thể tức giận buồn bực, đồng thời cũng vừa e thẹn vừa nhút nhát…
Có thể là cảm giác mất mác, đồng thời cũng là chờ mong…
Có thể là bất an, đồng thời cũng là vui mừng......
Trong lúc bàng hoàng, người đàn ông trước mặt đột nhiên nhẹ nhàng thở dài.
"Đã hiểu."
Âm cuối của anh có chút khàn khàn, có chút thất vọng: “Em rất chán ghét tôi sao?”
"Không phải ――" Thương Vũ vội vàng nói.
Khi cô ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười trêu chọc của người đàn ông, cô nhận ra mình đã rơi vào bẫy - dáng vẻ nóng lòng phủ nhận của cô chính là câu trả lời mà anh mong muốn.
"..."
Người đàn ông này thật sự có chút chán ghét…
Thương Vũ nhìn anh một cái, nghiêng đầu không nói lời nào.
Tông Duệ trầm thấp cười một tiếng,đưa tay vặn một chút cành lá trên vai cô gái.
“ Tôi đến Ngô Tô, có thể xem là bị ông cụ ở nhà bắt ép tới, lúc đầu khá buồn bực nhàm chán”.
Bông hoa trắng bay trong gió chiều, tiếng nói của người đàn ông nặng nề rơi xuống:“Cho đến khi gặp được em”.
Thương Vũ ánh mắt hơi động, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Anh chăm chú nhìn cô: " Hai chúng ta là do trời xui đất khiến gặp nhau mấy lần, có nhiều lúc cảm thấy đây chính là duyên phận, có lúc lại cảm thấy――"
Tông Duệ nhẹ chép miệng, lắc đầu: "Thời cơ không tốt."
"Thời cơ không tốt?" Thương Vũ hỏi lại.
Tông Duệ khẽ “ừm” một tiếng cười nhẹ: “Người đàn ông nào lại nguyện ý thích việc lần đầu hẹn một cô gái, bên cạnh lại có một cô gái khác đây?”
Thương Vũ khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không muốn, họ cũng không vào được…”
“Đúng vậy, trách tôi.” Tông Duệ cười,nhìn chằm chằm cái mũi thanh tú của cô gái,anh lại hỏi: “Lúc đó, em chắc chắn nghĩ rằng tôi chính là một tên hỗn đản đúng không?"
Thương Vũ bẹp miệng, chỉ cười mà không nói.
Tông Duệ hiểu ý, tự giễu cười nói: “Xem ra, ấn tượng đầu tiên không tốt thì về sau cũng sẽ không tốt.”
Anh không trách cô lúc đầu có chút khắc nghiệt với anh.
"Tôi có chút xui xẻo, mọi sự liều lĩnh đều dùng ở trước mặt em." Dừng một chút, người đàn ông chặc lưỡi:“Thành thật mà nói,tôi thực sự cũng không phải người nóng tính."
Anh chăm chú nhìn cô gái thật sâu, nghiêng đầu cười:" Cũng không biết làm sao, gặp em liền có cái đức hạnh này".
Rốt cuộc luôn xem cô chính là đạo lý, đầu óc rối loạn, tay chân cuống cuồng.
Vội vã muốn làm quen với cô, vội vã muốn đối xử với cô thật tốt.
Vội vã đem tâm ý của mình bộc lộ cho cô nhìn thấy…
Vội vã, muốn trong mắt cô chỉ nhìn thấy mình…
Dưới ánh mắt trực tiếp của người đàn ông,Thương Vũ mím môi, khẽ cúi đầu.
Vành tai cũng lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng ửng đỏ.
Tông Duệ nhịn xuống nỗi xúc động muốn đưa tay xoa lấy vành tai đang phiếm hồng kia,thấp giọng cười khẽ: “ Nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ có một ý muốn-----”
Anh đứng thẳng người dựa vào tường, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Thương tiểu thư có thể cân nhắc, cùng tôi nhìn ngắm cảnh sắc nhân gian không?”.
"......"
Một cơn gió đêm chậm rãi thổi qua, làm tung bay vạt váy sườn xám xẻ tà của cô gái.
Ánh mắt Thương Vũ bị cổng trường thu hút.
Nữ sinh vừa tan lớp mỉm cười chạy ra cửa đợi bạn trai.
Chàng trai tự nhiên ôm chầm lấy vai cô gái, hai người nắm tay nhau bước ra ngoài.
Tại nơi này gió đêm dường như cũng trở nên lãng mạn hơn.
Tại nơi mùa xuân trăm hoa như đang nở rộ..
“Anh…” Thương Vũ ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhu tình ấm áp nhìn người đàn ông.
"Còn muốn ăn tàng thư thịt dê không?"
Tông Duệ chăm chú nhìn cô, ý cười bên môi ngày càng sâu hơn,ánh mắt cũng càng mãnh liệt hơn.
“ Muốn”.
Thương vũ cũng cười,giơ tay chỉ về phía cửa: “Tôi biết một cửa hàng cách trường học không xa, đi bộ tầm mười phút, có được không?”.
Người đàn ông gật đầu: “Chỗ nào cũng được,đều như nhau----“
“Đừng lại nói muốn mời tôi là được…”
Thương Vũ mím mím môi, từ chối cho ý kiến:" Chuyện đó không thể được, cũng không thể ‘vắt chày ra nước’ như vậy được…"
Tông Duệ lắc đầu cười khẽ: "Thương tiểu thư, em có thể có chút tự giác về việc được theo đuổi hay không?
Anh hất cằm về phía cô gái: “ Cho tôi cơ hội thể hiện một chút đi”.
Anh còn cần đến thể hiện sao?
Thương Vũ thầm nghĩ.
Bất cứ lúc nào,anh cũng đều trở thành tâm điểm của đám đông.
Một câu cũng không cần nói, xung quanh mọi người đều sẽ thảo luận về anh.
Cũng giống như hôm nay vậy…
Hai người sóng vai nhau đi đến cửa, di động của Thương Vũ chợt vang lên.
Vừa nhận điện thoại, giọng Đoạn Tiêu Ninh đang thở hổn hển ở đầu dây bên kia chợt vang lên:
“Thương Thương, tớ đang ở bệnh viện thú cưng trên đường Đông Phúc.”
"Đại Bạch bị xe máy đâm!"
Thương Vũ giật mình: "Cái gì?!"
Đoạn Tiêu Ninh kể lại ngắn gọn mọi việc cho bạn cùng phòng nghe.
Thương Vũ nghe xong lập tức nói: "Vậy tớ cũng qua đó."
"Tớ không biết...Bất quá nhiều người cũng dễ tìm ra cách giải quyết hơn."
Cúp điện thoại, người đàn ông bên cạnh khẽ chậc lưỡi một tiếng: " Xem ra món thịt dê này,nhất định là không ăn kịp."
Thương Vũ thật có lỗi cười một tiếng, giải thích cùng anh:" Vừa rồi bạn học tôi nói với tôi, Đại Bạch bị xe đụng".
Nói xong cô lại bổ sung: “ Đại Bạch chính là-----”
“Học tỷ của em”.
Người đàn ông tiếp lời.
Thương Vũ sửng sốt một chút : "Làm sao anh biết?"
Tông Duệ không có trả lời, tiếp tục hỏi trọng điểm: "Hiện tại thế nào?"
"Mấy bạn cùng lớp cùng nhau đưa nó đến bệnh viện thú cưng gần nhất.
Bác sĩ nói rất nghiêm trọng, tốt nhất là nên phẫu thuật." Thương Vũ thở dài, cau mày, "Đáng tiếc,chủ nhiệm giỏi nhất của bệnh viện đã đi Thượng Hải, những người khác không nắm chắc cuộc phẫu thuật này..."
“Bây giờ hoặc là để bác sĩ khác lập tức tiến hành phẫu thuật, nhưng có nguy hiểm, nếu không phẫu thuật thì tạm thời điều trị rồi quan sát trước, đợi tối mai chủ nhiệm quay lại…”
“Việc này…”Tông Duệ nghe rõ.
Đầu lưỡi ở trong miệng vẽ một vòng, trong lòng nảy ra ý nghĩ: "Ở trang trại ngựa của chúng tôi có một bác sĩ thú y chuyên nghiệp, năng lực cũng rất tốt."
“ Mèo, chó, khỉ, ngựa, rùa đen gì anh ấy cũng có thể điều trị được..”
Tông Duệ từ trong túi móc ra điện thoại di động: "Nếu như em tin tôi, tôi hiện tại liền mang học tỷ qua cho bác sĩ thú ý đó xem thử."
Thương Vũ do dự một chút, trong đầu lại nghĩ đến mấy chữ "trang trại ngựa".
Là người gốc Ngô Tô, cô chưa bao giờ nghe nói đến trang trại ngựa ở Ngô Tô.
Là của nhà anh ấy mở sao?
Bất quá mẹ cô trước đó có nói qua, người có tiền không giống như bọn họ chỉ có nhà ở Ngô Tô hoặc ở các nơi gần đó---- mà là họ có tài sản ở bất cứ đâu.
Tỉ như, nhà ai cho con ra nước ngoài học, sẽ trực tiếp mua nhà mua xe ở chỗ đó.
Huống chi là người giàu có đứng đầu thủ đô.
Ngay cả khi anh xây dựng một trường đua ngựa ở Ngô Tô, điều đó cũng không có gì lạ…
Chớp mắt thu hồi suy nghĩ, Thương Vũ quyết đoán nói: "Được."
Tính mạng chó con đang bị đe dọa, sự việc nghiêm trọng, cô cũng không do dự nữa:" Vậy phiền anh liên hệ với bị bác sĩ kia nhanh một chút có được không?"
“ Được".
Nhìn người đàn ông mở khóa điện thoại bắt đầu bấm số gọi người, Thương Vũ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Ngón tay dài bấm số của Tông Duệ khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô: “Nên là tôi cảm ơn em…"
Mi tâm Thương Vũ khẽ động: “ Tại sao?…”
“Cảm ơn Thương tiểu thư…” Người đàn ông đưa điện thoại lên tai, nhướng mày nhìn cô, “Lại cho người theo đuổi một cơ hội được thể hiện".
******
Tông Duệ làm việc rất gọn gàng.Khi họ đến bệnh viện thú cưng, người và chiếc xe mà anh tìm cũng đến cùng lúc.
――Điều làm Thương Vũ thở phào một hơi chính là,chiếc xe tới không phải là chiếc xe thể thao cô đi lần trước.
Mặc dù chiếc xe thương vụ trị giá mấy trăm vạn cũng không tính là bình thường, nhưng ít nhất nó vẫn ít thu hút sự chú ý hơn so với một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn kia.
Thế là, Đại Bạch được đưa lên chiếc xe sang trọng dưới ánh mắt của tất cả học sinh.
Trang trại ngựa cách khá xa, không biết buổi tối khi nào mới đến, Tông Duệ đề nghị cô về nhà trước, có tin tức sẽ lập tức báo cho cô biết.
Thương Vũ cùng bạn cùng phòng lo sợ bất an trở về phòng thuê nhỏ.
Sau khi ăn xong đồ ăn ngoài, Đoạn Tiêu Ninh bắt người tra hỏi đến gần mười giờ,Thương Vũ ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, một tin nhắn mới từ WeChat cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Ray: 【 Bác sĩ đã làm phẫu thuật cho học tỷ】
Thương Vũ nhanh chóng trả lời:
【 Tình hình thế nào rồi?】
Ray: 【 Ca phẫu thuật thành công nhưng tiên lượng khó nói vì xương chậu đã bị gãy 】
Người đàn ông sau đó gửi một bản chụp X-quang, Thương Vũ bấm vào, cau mày nhìn.
"Lông vũ" : 【 Vậy sau này Đại Bạch......có thể đứng dậy được không?】
Ray: 【 Không xác định được.
Bác sĩ nói sẽ mất một thời gian để hồi phục 】
【"Hình ảnh" 】
Bức ảnh là một con chó trắng to lớn sau cuộc phẫu thuật: do được gây mê nên lưỡi của nó thè dài ra.
Xung quanh có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Người gần nhất có một khuôn mặt Âu Mỹ với mái tóc màu xám, chiếc mũi cao, mắt sâu.
Đây hẳn là chuyên gia thú y mà người đàn ông đề cập đến.
Tông Duệ lại gửi thêm một đoạn video ngắn.
Bấm vào hình tam giác mở video, Thương Vũ nhìn thấy nửa sau của nó được đỡ bằng một khung sắt nhỏ, giống như một chiếc xe lăn nhỏ của con người,hai chân trước phối hợp ăn ý, khiến nó chạy rất nhanh.
.
Ray: 【 Nếu thật sự không đứng dậy được.
Tôi sẽ tặng nó cái này.Chờ khi trở về, vẫn là học tỷ xinh đẹp nhất trường học】
Thương Vũ khẽ cười.
Trong lòng khẽ rung động,trái tim co lại một chút,lại từ từ giãn ra.
Giống như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng an ủi, rồi ngâm mình trong cốc nước ấm…
Răng khẽ cắn khóe môi dưới,Thương Vũ xóa chữ "cảm ơn" trước con trỏ rồi gửi một biểu tượng cảm xúc nụ cười rạng rỡ do bạn cùng phòng tạo ra.
"Lông vũ" : 【 Tôi thấy ý tưởng này rất tốt~】
Dòng chữ "Đối phương đang nhập" hiện lên ở đầu màn hình.
Ray: 【 Ngày mai đến xem một chút không?】
Thương Vũ xoa đầu ngón tay lên khung điện thoại hai lần, chậm rãi gõ ra một chữ:
【Được.
】
Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi:
【 Trang trại ngựa của anh ở đâu? Đi đến đó mất bao lâu?】
Người đàn ông đã gửi tới một vị trí.
Thương Vũ bấm vào rồi bấm điều hướng trên bản đồ.
Nhìn lộ trình đã được sắp xếp, cô có chút ngạc nhiên.
"Lông vũ" : 【 Thật kỳ quái, đi tàu điện ngầm còn nhanh hơn đi taxi 】
Ray: 【 Con đường nhanh nhất 】
【 Chẳng lẽ không phải là để cho tôi đón em sao?】
"......"
Thương Vũ khịt mũi, khóe môi khẽ nhếch lên:
Cô ngầm đồng ý với lời đề nghị của người đàn ông:
【 Có thể đi vào buổi trưa không?】
Ray: 【Được】
【 Chuẩn bị xong thì nhắn cho tôi biết 】
"Lông vũ" : 【 Được】
Con trỏ nhấp nháy dường như đang nhắc nhở cô nên nói thêm cái gì đó.
Ngay lúc Thương Vũ đang do dự, một bong bóng khác lại xuất hiện từ phía bên kia.
Ray: 【chúc ng? ngon】(*)
Nghĩ đến tin nhắn WeChat đầu tiên mà một người đàn ông gửi cho cô, cô mỉm cười:
【 Sao vậy, anh lại tay trượt sao?】
Ray: 【 Lần này thật sự không có 】
"Lông vũ" : 【 Vậy......?】
Ray: 【 Chuyển phiên dịch nhìn thử xem 】
Thương Vũ hiếu kì làm theo.
Nhấn giữ chữ cái không xác định bằng ngón cái, cô bấm vào "Dịch" trong hộp chức năng——
Hai từ nhảy ra phía dưới:
Ngủ ngon.
_____________
(*)Nguyên văn bản Raw của tác giả là 《 Chúc ng? ngon》, Thương Vũ chuyển phiên dịch từ tiếng Việt sang tiếng trung sẽ nhảy ra từ 《晚安》, có nghĩa là ngủ ngon.