Ôn Thủy Đun Harry

Hai ngày qua Harry có chút mơ màng, vì rèm cửa sổ phòng ngủ lúc nào cũng đóng, che đi ánh nắng mặt trời bên ngoài, làm lần nào cậu thức dậy cũng chẳng biết là ngày hay đêm, có thể xem như là đã thỏa mãn ảo tưởng muốn làm cậu đến mức nằm chết dí trên giường của Draco. Càng ngày cậu càng không hiểu, sao mỗi lần làm xong cậu mệt gần chết còn Draco đến thắt lưng cũng không thấy đau, thật không khoa học. Đôi lúc cậu nghi rằng đến tận lúc mình tinh tẫn nhân vong rồi thì hắn mới buông tha.

Harry được Draco ôm vào lòng, mơ mơ màng màng buồn ngủ, đột nhiên nghĩ đến một việc, “Có phải anh đến kì động dục rồi không?”

“Tháng mười một, còn một tháng nữa.” Draco chịu mệt nhọc xoa bóp thắt lưng cho Harry. Tuy nói mấy ngày nay hắn thừa dịp Harry còn áy náy mà làm có chút quá phận, nhưng ngoại trừ kì động dục hàng năm thì thi thoảng hắn cũng tùy hứng như lúc này mà, cơ hội nằm trước mắt sao lại không biết trân trọng cơ chứ.

“Mới…không…phải…” Draco cúi gần xuống, nghe được mấy từ đứt quãng mà Harry nói, buồn cười xoa xoa lông mày cậu. Mệt rồi, nên ngủ đi thôi.

Sáng hôm sau, khó lắm Harry mới rời giường sớm để dùng bữa sáng cùng mọi người. Ăn sáng xong lại cùng Draco đưa Scorpio đến trường. Lần này ba người đều không dùng trang sức che giấu, dù sao thì chuyện của họ lần trước ở châu Âu cũng bị cả thế giới phép thuật biết đến rồi, Esther và Leia ra đời trước mắt nhiều người như thế, vì vậy nghĩ cho Scorpio, họ quang minh chính đại thừa nhận bé với mọi người.

Lúc một nhà ba người xuất hiện ở cổng trường tiểu học phép thuật, khắp nơi đều ồn ào. Đây chính là lần đầu tiên Harry xuất hiện sau lần hôn mê ở rừng Yoh, bên cạnh là Bộ Trưởng, hơn nữa hai người còn dẫn theo một đứa bé tám tuổi! Đã đến trường tiểu học phép thuật được nửa năm cũng không có ai phát hiện, Harry và Draco đã sớm quen với mấy ánh mắt tò mò này, nhưng Scorpio thì vẫn là lần đầu tiên. Bé hơi hoảng, trốn sau lưng ba, không biết vì sao người lớn nào cũng nhìn mình, chẳng lẽ hôm nay bé lại làm sai gì rồi sao?

Harry dịu dàng sửa sang lại áo cho Scorpio, lại hôn trán bé một cái, “Cục cưng, chiều này bà nội sẽ đến đón con về nhà, ba và cha có chút việc nên sẽ về trễ, ngoan ngãn nghe giảng bài, biết không.”

“Dạ, tạm biệt ba!” Scorpio hôn lên má ba và cha rồi vẫy tay chào, chạy đến cùng Rose đi vào trường. Hai người kia nhìn con đi khuất rồi cùng nhau đến Bộ Phép Thuật. Ở Bộ còn một đống rắc rối đang chờ họ xử lí kìa, đứng đầu là một tháng báo cáo từ vùng biển phía Bắc. Harry rất nhanh đã xem xong, thấy không có chuyện gì lớn mới thở phào một hơn, phiên dịch xong rồi giao cho Draco, không có gì trục trặc thì giao lại cho Sở Tình Báo chỉnh lí. Bên cạnh đó họ còn phải an bài binh lính mới đang canh giữ ở vùng biển và nhân ngư vương gặp mặt. Hai người ngồi ở bàn giải quyết một đống văn kiện đọng lại.


Tới tận khuya mới xử lí xong phân nửa, ngày mai Draco còn phải đi dự ba cuộc họp quan trọng nữa, mà đêm đến còn có tiệc phải tổ chức. Nghĩ đến Slytherin và Gryffindor vẫn luôn không mấy hòa thuận, nên tiệc chia ra tổ chức một ở nhà Draco, một ở nhà Harry.

Bạn bè của Draco không nhiều lắm, bù lại có rất nhiều đồng bọn. Chiêu đãi họ phải như chiêu đãi tiệc rượu vậy, ngay vườn nhà Malfoy, tiệc tám giờ thì bắt đầu. Draco hẹn thợ trang điểm cùng trang phục, đúng bảy giờ lôi Harry đi tân trang lại, phải biết Slytherin chú trọng nhất là vẻ bề ngoài.

Khi hai người mặt lễ phục cùng đi xuống lầu, tất cả khách đến đều chăm chú nhìn. Lần này Draco mời đến đều là cao tầng ở Bộ Phép Thuật các nước châu Âu, các Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật, tộc trưởng các gia tộc thuần huyết, dù có giao tình hay không thì chỉ cần được điểm tên thì tất cả đều có mặt ở đây.

Thảm màu xanh đậm, đèn thủy tinh tỏa sáng nhàn nhạt, ai ai cũng cầm ly rượu chân dài mà mỉm cười chúc phúc hai người. Hưởng lợi hưởng cảnh, ăn uống linh đình, yêu thích mĩ sắc đều là thiên tinh của con người. Harry quả thực cũng bị những mỹ nữ chân dài ngực bự hấp dẫn ánh mắt, nhìn vóc người gợi cảm cùng gương mặt diễm lệ của họ, rồi lại nhìn người bên cạnh còn cao hơn cả mình, chỉ biết chú trọng bề ngoài, mỗi sáng rời giường sửa soạn đầu tóc thôi mất đến nửa giờ, chắc là hồi trước mắt mình mù rồi…

“Sao vậy Harry?” Draco thấy người bên cạnh có chút khó chịu, tuy độ cồn của vang đỏ không cao, nhưng bụng rỗng uống rượu sẽ rất dễ tổn thương dạ dày.

Harry cầm lấy một miếng bánh gatô đút cho hắn, Blaise bên cạnh thấy thế thì huýt sáo, “Ngọt ngào quá rồi nha.”

“Tự cậu đi tìm một người mà ngọt ngào cùng đi, nghe nói gần đây cậu… Dì dạo này cứ hỏi mình hoài đấy.”

“Draco, mình thấy bên kia khung cảnh cũng không tệ, đi trước nhá, hai người cứ từ từ mà ngọt ngào đi ha.” Blaise vừa nghe đến vấn đề này thì đầu lại đau, vội vãi cầm ly rượu chạy đi. Harry nhịn cười không lên tiếng. Hai người cùng nhau ăn xong một miếng bánh ngọt, Draco lại hỏi, “Vừa rồi em nhìn gì vậy?”


“Em? Em đang nhìn mỹ nữ.”

“…”

“Anh xem cô gái tóc đen bên kia kìa, ngày xưa Cho nhìn cũng giống vậy. Còn có cô tóc đỏ bên kia nữa, cũng giống Ginny, đều rất đẹp… Ưm…” Draco cũng chả quan tâm bên cạnh có ai nhìn hay không, một tay ôm lấy Harry hung hăng hôn xuống. Người kia tâm tiểu hồ ly cười cười, ngẩng đầu đáp lại. Xung quanh vang lên tiếng huýt gió, vỗ tay không ngừng. Lúc tách ra có chút thở hồng hộc.

Draco hung tợn cắn cổ của Harry một cái, lưu lại một dấu răng thật sâu. “Lần sau còn dám nói như vậy, anh sẽ cho em nếm sự khủng bố của tộc rồng trong kì động dục.”

“Em còn chưa nói hết thì anh đã giận vậy rồi.”

“…”

Harry cười to, vuốt ve mái tóc vàng óng của Draco. “Nhưng trong lòng em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tên biết mỗi lợi ích như anh, tự cao tự đại chẳng coi ai ra gì, không phải tóc đen cũng chẳng phải tóc đỏ, một đầu tóc ánh vàng lấp lánh. Mỗi ngày nhìn tóc anh được ánh trăng chiếu vào thôi cũng đã thay thế đèn ngủ được rồi.”


Được khen, đuôi công của Draco lại xòe ra, khoe từng sợi lông vũ xinh đẹp, nhìn Harry đang vui vẻ nói, “Đừng quên là em đã sinh ba đứa con cho anh rồi. Lần sau còn dám không nghe lời thì em giấu bọn chúng đi, để anh cả đời cũng không tìm được.”

Harry kéo mạnh carvat của Draco xuống, ghé vào tai hắn chậm rãi thở ra, mang theo mê hoặc nhàn nhạt. “Nhìn anh bây giờ khiến em đặc biệt muốn làm anh, ngài Malfoy.” Draco vừa nghe xong thì màu mắt xám vụt cái biến bạc, hắn bị Harry trêu đùa thành công, trong lòng hỏa diễm từng luồng từng luồng hừng hực. Nhưng người đốt lửa lại đẩy hắn ra, “Đừng quên tiệc chỉ vừa bắt đầu được một giờ thôi đấy, chủ nhân rời đi thì không hợp lễ nghi chút nào đâu.”

Draco trừng Harry, liếc mắt ý nói tối cậu rửa mông chờ xem, rồi cầm ly rượu bước vào đám người. Harry chọn một đĩa đầy thức ăn ngon, vào vườn hoa tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Vừa rồi trêu chọc Draco, bây giờ không ăn no thì tối sao có lực phản kháng được. Cậu không phục, vì sao lần nào cũng là Draco đè cậu mà không phải là cậu đè Draco!

Harry sờ sờ lọ thủy tinh trong túi áo, tà ác cười, có nó không sợ đêm nay Draco không bó tay chịu trói! Thật vất vả nghỉ ngơi ở vườn hoa xong định quay về đại sảnh thì đột nhiên thấy bên hồ nước có một cô gái đang ngồi, xuất phát từ lễ phép của chủ nhà, Harry mang dáng vẻ tươi cười bước đến.

“Xin hỏi vị tiểu thư này đang gặp chuyện gì buồn sao?”

Khi cô gái kia ngẩng đầu lên thì Harry nháy mắt hóa đá, cô gái này chính là người suýt nữa trở thành vị hôn thê của Draco – Astoria Greengrass. Hiển nhiên, Astoria thấy Harry cũng rất ngạc nhiên, mỉm cười, “Ngài Potter, chào buổi tối.”

“Chào buổi tối, tiểu thư Greengrass. Không biết vì sao ngài không quay về đại sảnh mà lại ngồi ở đây?”

“Không phải ngài Potter cũng vậy sao? Sao ngài không cùng Dr… ngài Malfoy, mà lại ở trong vườn hoa này?” Harry phải thừa nhận Astoria rất đẹp. Mái tóc dài màu vàng kim, một thân lễ phục trắng, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, thuần huyết, lễ nghi không chỗ nào thiếu sót. Trách không được lúc trước mẹ Narcissa coi trọng cô ấy, nếu như là cậu thì cũng sẽ chọn một cô gái như thế này làm con dâu, chứ không phải một thằng đàn ông như bản thân cậu.

Harry ngồi xuống cạnh Astoria, dù sao để phụ nữ người ta ngẩng đầu nói chuyện với mình cũng không quá lễ phép, “Trong đại sảnh ồn quá, ở đây thanh tĩnh hơn.”


“Tôi cũng vậy, chúc hai người hôn nhân hạnh phúc, ngài Potter.”

“Cám ơn lời chúc, thật ra ngài có thể gọi tôi là Harry, ngài Potter nghe cứng nhắc quá.” Harry nhìn theo hướng Astoria đang nhìn, chỉ thấy bầu trời cao lấp lánh ánh sao.

Hai người ngồi đó không nói gì, cứ vậy lung tung nhìn lên trời sao. “Astoria nghĩa là ánh sao soi sáng màn đêm, tuy rằng không biết vì sao, nhưng tôi chỉ muốn nói mong cậu gặp được người tốt hơn.”

“Cám ơn, thật ra tôi và Draco cũng chẳng gặp nhau mấy lần, giữa chúng tôi như anh em chứ không phải người yêu, nên anh không cần lo lắng.” Astoria cười cười, chỉ vào sao trên trời. “Trên đó có nhiều sao như vậy, cũng không phải chỉ có mình chòm Thiên Long, cũng như việc khi vừa gặp Draco, tôi cũng biết sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ từ hôn với gia tộc Greengrass.”

“Là tôi nhiều lời, xin lỗi.” Hai người nhìn qua đều khá thoải mái. Astoria đứng lên sửa lại làn váy một chút, lộ ra lễ nghi hoàn hảo. “Không biết tôi có vinh hạnh mời ngài khiêu vũ một bản hay không.”

Tuy rất kinh ngạc, nhưng Harry vẫn đứng dậy tiếp nhận lời mời. “Tôi rất nguyện ý, đây là vinh hạnh của tôi, tiểu thư Astoria.”

Khi Draco đến vườn hoa tìm người thì thấy một khung cảnh vốn nên rất lãng mạn. Nam thanh nữ tú, suối phun lấp lánh, ánh trăng rực rỡ cũng những khóm hồng nở rộ, hai người lướt trên nền cỏ cùng nhau khiêu vũ. Chỉ là một điệu nhảy xã giao thông thường, không hề có động tác nào thừa thãi, nhưng cũng khiến hắn vô cùng không vừa mắt.

Hai người chỉ đơn giản nhảy hai bước liền kết thúc vũ đạo có chút không giải thích được này. Khi kết thúc, Astoria nói bên tai Harry một câu, “Chúc cậu may mắn, ngài Potter. Tự đáy lòng, tôi chúc hai người hạnh phúc. Tạm biệt.”

Cậu vừa muốn hỏi tại sao lại may mắn thì nghe phía sau tiếng hắng giọng lạnh lẽo của Draco, ngực nhất thời lộp bộp một tiếng, có cảm giác mình bị nắm thóp. Chờ một chút, đây cũng đâu phải là lỗi của cậu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận