Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Ôn Tư Cảnh tuyệt đối không hề nghĩ tới, có một ngày sẽ bị một cô nhóc làm cho không nói nên lời.
Anh có cảm tình với cô? Còn rõ ràng thế ư?
Tuy rằng lúc trước anh đã từng hoài nghi, nhưng điều đó ngay lập lức bị anh phủ định.
Cô mới 21 tuổi,  là một nhân viên mới của bộ phận thiết kế, vừa mới bắt đầu công việc.
Mà anh đã 33 tuổi, tuy đàn ông trên 31 tuổi thì không xem là quá già, đây là độ tuổi hoàng kim của bất kỳ người đàn ông nào, nhưng nếu để nói xứng với cô, vẫn là có chút lớn tuổi.
Anh biết, có một số đàn ông thích tìm những cô gái trẻ tuổi để kiếm sự “Kích thích”, đặc biệt là những người giàu có đã có vợ con rồi vẫn bao dưỡng sinh viên, có người lại không kết hôn chỉ đến những tụ điểm ăn chơi đàng điếm tìm kiếm niềm vui.
Nhưng họ đều không phải là anh, có lẽ là chịu ảnh hưởng của cha mẹ Ôn, anh đối với chuyện yêu đương qua đường có cảm giác hơi sợ.
Trừ bỏ lưỡng tình tương duyệt, mặt khác đều chỉ có cảm giác khinh thường.Anh cảm thấy cô rất tốt,  độ tuổi của cô bây giờ nếu so sánh với nhiều cô gái cùng lứa thì không hề có tật xấu gì, thông minh lanh lợi, lại rất tế nhị, còn cảm thấy cô còn nhỏ, lấy bản thân đối với cô, có chút đáng tiếc cho cô.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ đến lúc cô gọi anh là chú, giống như không có gì không đúng.
“Em biết tôi hơn em bao nhiêu tuổi không?” Ôn Tư Cảnh buông muỗng, sờ sờ cằm,nhìn cô cười hỏi.
“Biết,” nhìn tay và miệng cô không nhàn rỗi, vừa ăn vừa nói chuyện với anh, “Bạn tôi có đề cập qua với tôi, anh năm nay 33 tuổi, cho nên, anh lớn hơn tôi 12 tuổi.”
Ôn Tư Cảnh giật mình một chút, hỏi lại, “Vậy em có cảm giác được tôi có ý với em không?”
“Why not?” Úc Nhĩ Mục cắn bánh bao nhỏ nhìn anh nhún vai, “ Chuyện này thì có liên quan gì đến tuổi tác?”
Ôn Tư Cảnh: “…………”
“Huống hồ,” vẻ mặt của cô  không cho là đúng, “Anh thoạt nhìn rất trẻ,với Úc Hàn Hề cũng không có kém a,đều không giống ông chú 30 tuổi.”
Ôn Tư Cảnh: “……………”
“Úc Hàn Hề?”
“Anh trai tôi,lớn hơn tôi 8 tuổi.”
“Anh họ?”
Úc Nhĩ Mục lắc đầu, “Không phải, anh ruột a.”
“Anh trai rất thương em?”Anh cảm thấy mình vừa hỏi một câu rất vô nghĩa, nhìn tính cách của cô, chắc hẳn mọi người trong nhà đều rất yêu thương cô nhóc.
“Ân hừ,” ăn xong một cái bánh bao nhỏ, cô tiếp tục chiến đấu đến chiến trường sủi cảo chiên, “So với suy nghĩ của anh… Anh trai rất là thương tôi.”
Ôn Tư Cảnh nhìn cô nhanh chóng càn quét xong một đĩa sủi cảo chiên, lại đem cháo uống phân nữa, tiếp tục chiến đến chiếc bánh bao nhỏ……
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, đem bánh bao nhỏ từ chiếc đũa của cô mang đi, ôn nhu nói, “Không thể ăn tiếp.”
Úc Nhĩ Mục hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, choáng váng một chút, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, vẻ mặt khó tin nhìn anh, “Vì sao?”
Mệt cho cô ở trong lòng xem anh ta như tri kỷ……
Kết quả anh ta còn đáng giận hơn bạn học của cô … Cư nhiên không cho cô ăn!
“Trong chốc lát phải về ngủ, em ăn nhiều như thế làm sao tiêu được, sẽ khó ngủ.”  “Sẽ không,” cô lập tức phủ định câu của anh, ý đồ đoạt lại bánh bao nhỏ đang trong tay anh, nề hà cánh tay quá ngắn, với không tới, “Tôi chỉ ăn nhiều chút thôi, hệ tiêu hóa vẫn luôn tốt, không ăn thì nửa đêm tôi đói lắm.”
Ôn Tư Cảnh bắt lấy tay cô, trấn an cô, ngữ khí lại rất kiên định, “Đóng gói lại, nửa đêm nếu đói bụng lại ăn.”
Nhìn anh không giống người dễ dàng thỏa hiệp, Úc Nhĩ Mục hậm hực một chút, bĩu môi ngồi trở lại đến sô pha ghế, trừng anh, “Hiện tại tôi đã biết được anh thật sự không có ý gì với mình.”
Ôn Tư Cảnh: “……”
Nhìn thái độ của cô nhóc, Ôn Tư Cảnh thiếu chút nữa đem cái bánh bao nhỏ  đưa đến cho cô nhóc, nhưng vẫn nhịn xuống, quay đầu gọi phục vụ, bỏ qua ánh mắt cô, phân phó đóng gói chiếc bánh bao nhỏ với mấy món đang ở trên bàn vào hộp.
Từ lúc thanh toán cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, mặt Úc Nhĩ Mục  vẫn còn nhăn, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui.
Nhưng Ôn Tư Cảnh vẫn cảm thấy cô đang còn nhỏ, ăn nhiều món vào buổi tối như thế, huống hồ nhìn đồng hồ đã sắp 11h, ăn nhiều như vậy, buổi tối đi ngủ dạ dày sẽ khó chịu?
Nhìn Ôn Tư Cảnh  đang giúp cô mở cửa ghế phụ, Úc Nhĩ Mục nội tâm rối rắm, đang suy nghĩ có nên gọi xe để về không, cô muốn giữ cốt khí của mình, giãy giụa nửa ngày, đối diện với hiện thực thì cô vẫn nên cong eo đi vào thôi.
Lúc này đã hơn nửa đêm rồi… nếu đợi xe để trở về thì không biết bao lâu cô mới đến nhà…
Quan trọng nhất chính là đồ ăn của cô… đang còn ở trên tay anh ta…Nếu cô không lên xe, với người lòng dạ hẹp hòi như anh thì chắc không trả đồ ăn cho cô đâu.
Suy nghĩ, mình là người co được duỗi được,vì đồ ăn của cô,cô cam tâm tình nguyện siết chặt eo thon nhỏ của mình.
……
Úc Nhĩ Mục bò lên xe, không thèm nhìn Ôn Tư Cảnh, thắt dây an toàn, mắt nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Tư Cảnh buồn cười nhìn cô, nghĩ thầm, vẫn là bé con.
Lắc lắc đầu, đóng cửa xe cho cô, vòng qua ghế điều khiển, lên xe.
Mãi cho đến khi xe chạy vào gara khu chung cư,dọc đường đi, Úc Nhĩ Mục đều hướng mắt ra ngoài cửa sổ không nói câu nào với Ôn Tư Cảnh, anh buộc phải tìm chuyện để nói với cô, cũng chỉ nghe thanh âm “Ân” “Nga” trả lời anh.
Cô nhóc rất cá tính, Ôn Tư Cảnh cảm thấy mình cũng nhìn rõ một phần tính cách của cô.
Mọi người thường nói lúc ăn chưa no, tính tình sẽ không tốt,đối với tình huống bây giờ của cô rất chính xác.
Nhưng đối với anh, việc ăn uống quá độ vào ban đêm như cô không phải là thói quen tốt.
Tắt máy xe, Ôn Tư Cảnh từ kính chiếu hậu nhìn Úc Nhĩ Mục, cô nhóc tháo dây an toàn, cũng không thèm để ý đến anh, xuống xe đi về phía thang máy.
Ôn Tư Cảnh nhẫn nhịn, tiếp tục nhịn, cười khẽ một tiếng.
Cô nàng này chắc hẳn không biết từ lúc cô xuống xe, hướng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hộp đồ ăn trên tay anh, anh đều thấy được.
Nhìn theo cử chỉ của cô, trong mắt Ôn Tư Cảnh cảm giác thật đáng yêu.
Xách theo hộp cơm đang đặt ở phía trước, Ôn Tư Cảnh xuống xe, thong thả ung dung đi đến thang máy, lúc đó Úc Nhĩ Mục đã vào thang máy, may mắn cô nàng còn biết nhấn nút chờ, đợi anh đi tới.
Ôn Tư Cảnh đi vào thang máy, thấy Úc Nhĩ Mục đã ấn chọn tầng.
Thang máy chậm rãi đi lên, dừng ở mỗi tầng, cảm giác rất chậm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không vài giây, cửa thang máy đã đến tầng 15.
“Ngủ ngon.”
Ôn Tư Cảnh nghiêng đầu nhìn Úc Nhĩ Mục.
“Ngủ ngon.”
Cô ngốc này không thèm nhìn anh, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ôn Tư Cảnh nén cười, nhấc chân bước ra thang máy, chuẩn bị bước về phía trước, nghe thấy trong thang máy “Ai” một tiếng.
Anh “Không rõ nguyên do” quay đầu lại, “Ân?”
Úc Nhĩ Mục chỉ muốn cắn anh một cái, biết rõ anh cố ý, vẫn giữ cửa thang máy, da mặt dày chỉ chỉ món đồ trong tay anh, “Cái kia, anh không trả cho tôi sao?”
Ôn Tư Cảnh “Bừng tỉnh”, đem túi đồ hộp cho cô, không quên nhắc nhở, “Buổi tối không nhất thiết phải ăn cái này, nếu quá đói,  em nên nấu ít mì nước, ăn sẽ dễ tiêu hơn.”
Nhìn  đối phương đang quan tâm đến cô, ngược lại làm cho Úc Nhĩ Mục có chút ngượng ngùng.
Chính là ——
Nhưng tất cả điều đó không thể thay đổi được việc anh không cho cô ăn.
Úc Nhĩ Mục ấn hạ thang máy, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, nhìn Ôn Tư Cảnh nói, “Trở về tôi sẽ gửi tiền lại cho anh.”
Ôn Tư Cảnh vừa mới nghe không có cảm giác, đợi đến khi thanh máy khép lại anh mới hiểu cô nói gì.
Ôn Tư Cảnh: “……”
……
Vừa mới mở cửa bước vào nhà, di động lập tức vang lên.
Ôn Tư Cảnh mở ra, là tin nhắn kết bạn của  Úc Nhĩ Mục được gửi tới.
Ghi chú: Úc Nhĩ Mục
Anh chỉ có một số WeChat, đây là số cá nhân của anh, cũng chính là số điện thoại anh đã gọi cho cô, WeChat trừ bỏ vài người bạn thì cũng chỉ có người thân trong gia đình, không có những người khác.
WeChat có thể thêm bạn qua số điện thoại, cô nhóc làm việc nhanh quá.
Nhìn chăm chú vào ảnh đại diện, rất dễ thương, hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đáng yêu, đang chăm chú nhìn về phía trước, nụ cười lộ ra lưỡi hồng phấn xinh xắn, khóe miệng Ôn Tư Cảnh nhếch lên, cảm thấy hình ảnh này chính là của cô.
Không do dự, nhấn xác nhận kết bạn.Sau khi xác nhận kết bạn thành công, Ôn Tư Cảnh mới chú ý nick name của cô: Quỳ xong thì nên lui ra.
Ôn Tư Cảnh: “……”
Này nick name cùng với ảnh đại diện của cô——
Quá khác biệt.
Ôn Tư Cảnh cong cong khóe miệng nhìn bức ảnh kia, click mở, sửa chữa ghi chú nick name ——
Mèo con.
Đã đổi tên thành công
Ôn Tư Cảnh vừa định gửi một icon mặt cười cho cô, liền thấy Úc Nhĩ Mục đã gửi tin nhắn chuyển khoản cho anh:
– Đây là tiền bữa tối cùn tiền xe, cảm ơn anh. [ mỉm cười ]
Ôn Tư Cảnh thông tin chuyển tiền kia, không vui vẻ chút nào, chỉ trả lời cô: – Không cần khách khí.
Anh tính dặn dò cô đừng ăn những món kia, nhưng lại sợ cô lại khách sáo với anh, đành phải thôi.
Nhanh chóng chuyển đề tài an toàn hơn, hỏi cô:
– Sáng mai có muốn đi nhờ xe không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui