Úc Nhĩ Mục ngày đó gửi tin nhắn cùng số tiền kia cho Ôn Tư Cảnh, tự bản thân cùng anh đã định ra ranh giới rõ ràng, tuy rằng anh cũng không nhận số tiền mà cô chuyển.
Thật ra cô hiểu được lý do vì sao anh không nhận khoản tiền kia, giữa nam và nữ khi đi ăn cơm với nhau, theo suy nghĩ thông thường, người đàn ông sẽ thanh toán.
Nhưng Úc Nhĩ Mục không có thói quen nợ ân tình người khác, nếu các bạn học của cô, lần sau có thể mời lại người ta, nhưng thường xảy ra đối với những người có cảm tình với mình, nếu đối phương đã không có ý với cô , như vậy không thích hợp lắm.
Ít nhất, nên làm vẫn phải làm, cho nên tuy rằng đoán được đối phương sẽ không nhận, cô vẫn làm.
Sau đó ở trong lòng yên lặng hứa hẹn, trong khoảng thời gian ở Ôn thị thực tập, cô nhất định phải nỗ lực làm việc, đem số tiền của bữa cơm kia—— lấy lại chứ.
……0.0
Một khi đã như vậy, bảo trì khoảng cách không phải theo lẽ thường sao, trùng hợp ngày hôm sau Tô Tiểu Xán không biết sao bị ngã gãy chân, ở nhà không ai chiếu cố, cô phải hoàn thành chức trách “bạn thân”, cầm quần áo đến nhà cô ấy ở vài ngày.Tổ trưởng của bọn họ là người tương đối dễ, sau bài thuyết minh về bản vẽ của cô, chấp thuận cô đem công việc về nhà làm, cho nên trong tuần này, cô đều đúng giờ trở về. Đến nỗi Ôn Tư Cảnh phải gọi điện và nhắn tin cho cô ——
Ân.Nhưng tốt xấu gì cô cũng là người viết tiểu thuyết?
*
Ôn Tư Cảnh vừa nói xong, Đỗ Kỳ cùng Trương Hoành Vũ thật ra không cảm thấy có cái gì sai.
Nghiêng người về phía sau nói với Úc Nhĩ Mục, “Tiểu Mục, vậy cô lưu lại giới thiệu tiến độ của chúng ta cho Ôn tổng.”
Úc Nhĩ Mục không có ý kiến, không chấp nhận cũng không có biện pháp, cười đáp lại Trương Hoành Vũ, “Được, tổ trưởng.”
Một bên Đỗ Kỳ cũng nói một câu, nhìn những người còn lại, “Nếu Ôn tổng đã nói vậy, mọi người nếu không còn việc gì thì có thể tan tầm đúng giờ.”
Nhóm Boss đã nói vậy, mọi người lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời thế mới là nhân viên tốt.Trong chốc lát, nhân viên bộ phận thiết kế lục đục rời đi, trừ bỏ Ôn Tư Cảnh, Từ Khắc cùng người vừa mới bị điểm danh Úc Nhĩ Mục, Đỗ Kỳ cùng Trương Hoành vũ cũng không đi, còn có một người đang đứng bên Úc Nhĩ Mục.
“Mọi người cũng về đi.” Ôn Tư Cảnh nhìn Đỗ Kỳ cũng với Trương Hoành Vũ đang ở đối diện nói một tiếng.
Nhiều người như vậy sao anh có thể hỏi Úc Nhĩ Mục, đưa cô đến tiệm bánh kem ngon lần trước được, anh tính toán sẽ đưa cô đi ăn để bồi tội?
Đỗ Kỳ cùng Trương Hoành Vũ trố mắt, ngay sau đó gật đầu, trước khi trở về văn phòng, đi ngang qua bên cạnh Úc Nhĩ Mục , vỗ vỗ bả vai cô, người sau cũng mang theo tài liệu, lúc đi đi ngang qua bên người cô cũng thuận tay vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng an ủi nàng, “Đừng khẩn trương.”
Ông chủ ngày thường cũng hòa ái dễ gần, chỉ là Úc Nhĩ Mục vừa đến công ty thực tập, đại khái còn không biết.
Úc Nhĩ Mục lễ phép cười cười không nói chuyện.
Nói đến tiến độ hạng mục, thì có gì để khẩn trương… Ít nhất năm trước cô cũng đại diện cả nước tham gia cuộc thi về kỹ năng tái tạo máy móc ngành sản xuất của thế giới, cuộc thi cô còn hoàn thành xuất sắc huống hồ là vấn đề thuyết trình này.
Ôn Tư Cảnh nhìn đến Lý Thiên Văn ở bên không nhúc nhích, liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta là người hôm trước đi cùng cô, người muốn đưa cô về nhà, nhìn thẳng vào mắt anh ta“Tôi cùng Úc Nhĩ Mục sẽ cùng giới thiệu cho Tổng giám đốc, hạng mục này tôi cũng tham dự.”
Úc Nhĩ Mục liếc nhìn Lý Thiên Văn , không tỏ ý kiến, nhìn Ôn Tư Cảnh, “Lý Thiên Văn phụ trách hạng mục này còn nhiều hơn tôi.”
Cùng là thực tập sinh, trước mặt tổng giám đốc vẫn luôn muốn thể hiện bản lĩnh, điều này có thể giải thích được.
Lý Thiên Văn nghe Úc Nhĩ Mục nói, nghiêng đầu nhìn nhìn cô, trên mặt có chút lúng túng, mang theo mấy phần xấu hổ.
Ôn Tư Cảnh thấy, tầm mắt nhìn hai người, thần sắc khó lường gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Từ Khắc đang đứng bên cạnh.
Lý Thiên Văn tiếp nhận tài liệu trong tay của Từ Khắc, sau đó mời mọi người ngồi xuống, về phía bàn đặt máy tính, mở máy chiếu bản thiết kệ, bắt đầu trình bày về hạng mục với Ôn Tư Cảnh.
……
Có thể nhìn ra được Ôn Tư Cảnh đang thất thần, nhìn Úc Nhĩ Mục đang tập trung vào máy tính,tất cả biến hóa của ông chủ, Từ Khắc đều sớm nhìn thấy.
Lý Thiên Văn một lòng một dạ đặt vào bản thiết kế, căn bản không phát hiện tâm sự của ba người.
Từ Khắc tuy rằng không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, anh có nên nhắc nhở sếp của mình nên chú ý không nhỉ, ánh mắt kia không cần quá lộ liễu?
Nhưng vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, anh vẫn nên im lặng thì hơn.
Bất quá Từ Khắc không thể không bội phục, Ôn Tư Cảnh tuy rằng thất thần, nhưng mỗi khi Lý Thiên Văn nói đến trọng điểm, anh có thể thu hồi tâm tư, đặt câu hỏi, đúng là có bản lĩnh, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Cho nên nói… Một người thành công nhưng không tùy tiện.
……
Hơn mười phút sau…
Lý Thiên Văn trình bày xong phần của mình, ngừng một chút, sau đó đứng lên nhìn Ôn Tư Cảnh, người phía sau cười cười cổ vũ tinh thần cho anh ta, giơ tay trên vai anh ta vỗ vỗ, thần sắc Lý Thiên Văn lúc này mới thả lỏng, nhìn về phía Úc Nhĩ Mục, “Mục Mục.”
Ý bảo cô bắt đầu thuyết trình về phần mình đảm nhiệm.
Bởi vì sớm thu hồi tâm tình, Lý Thiên Văn cũng không phát hiên ra anh ta vô tình gọi tên thân mật với cô, Ôn Tư Cảnh theo bản năng nhìn về phía họ.
Úc Nhĩ Mục cũng nghe được, nhấp môi , miệng cười, ứng một tiếng, ngồi vào vị trí thuyết trình.
Không thể không nói so với bài giới thiệu của Lý Thiên Văn, ngữ điệu Úc Nhĩ Mục nhẹ nhàng, dùng từ chuyên ngành, hiển nhiên có thể giúp người nghe nắm bắt được vấn đề trọng yếu.
Mười phút sau, Úc Nhĩ Mục nói xong phần mình phụ trách, nhân tiện đem hai phần công việc của hai nhà thiết kế còn lại trình bày luôn,phần mà Lý Thiên Văn đã giới thiệu đơn giản lúc trước.
Cho đến khi kết thúc bài giới thiệu, Úc Nhĩ Mục đem ghế dựa phía sau đẩy lùi, đứng lên, lần đầu tiên đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Tư Cảnh: “Ôn tổng?”
Ôn Tư Cảnh nhìn nàng, trong mắt tiểu cô nương tĩnh lặng, hoàn toàn là dáng điệu giữa cấp trên với cấp dưới, chờ đợi ý kiến…Ánh mắt nghiêm túc.
Ôn Tư Cảnh ho nhẹ một tiếng, “Ân, rất tốt.” Tiếp theo nhìn hai người nói: “Tan tầm đi.”
Nói xong, lại “chăm chú” nhìn thoáng qua Úc Nhĩ Mục, mới xoay người rồi đi.
Úc Nhĩ Mục nhìn ánh mắt “Có thâm ý khác” của anh trước khi anh quay người, muốn cười thật to nhưng cô cố nén lại, băn khoăn Lý Thiên Văn còn ở đây, nhịn xuống.
Nhìn Ôn Tư Cảnh cùng Từ Khắc đã vào thang máy, Úc Nhĩ Mục mới nhìn Lý Thiên Văn, vẫy vẫy tay nói: “Ngày mai gặp~”
Sau đó chuẩn bị vòng qua người anh ta để thu thập đồ đạc.
Chỉ là chân mới vừa động, đã bị Lý Thiên Văn kéo lấy khuỷu tay, tầm mắt Úc Nhĩ Mục nhìn anh ta đang giữ chặt,ngẩng đầu, chớp chớp mắt, “Còn có việc sao?”
“Mục Mục, tôi ——” Lý Thiên Văn nhìn cô, trên mặt có chút do dự, như muốn nói gì,lại không thể mở miệng.
“Ân?”
Úc Nhĩ Mục xoay người nhìn anh ta, thuận tiện đem khuỷnh tay của cô từ tay anh rút ra, “Cậu nói đi.”
“Tôi vừa mới, tôi vừa mới không phải —— không phải đoạt cơ hội của cậu.” Một câu anh ta nói lắp bắp, kỳ thật anh ta nghĩ về phần nội dung anh ta đảm nhiệm không nên bắt buộc cô phải trình bày cho anh ta, cho nên mới tự tiến cử lưu lại cùng cô trình bày.
Mà sau khi cô nghe được câu nói đó, mới ý thức được có điểm không ổn, sợ cô hiểu lầm.
Úc Nhĩ Mục nghe xong mới biết được anh ta đang lo lắng điều gì, có chút buồn cười nhìn anh vẫy vẫy tay, “Không có gì đâu?Đây không phải vấn đề quan trọng gì?Phần của cậu phụ trách, tự mình trình bày thì có gì sai đâu”
“Cậu không giận chứ?” Lý Thiên Văn trên mặt mang theo vài phần vui mừng nhìn cô.
Úc Nhĩ Mục vẻ mặt không thể tin được của anh ta, “chuyện này có gì phải giận chứ——”
Lý Thiên Văn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tốt rồi.”
Úc Nhĩ Mục chỉ chỉ chính mình ,nhìn anh ta nói giỡn, “Tôi có thể đi dọn dẹp đồ được không?”
“Tôi ở lại một chút, ngày mai gặp.”
Lý Thiên Văn hướng về thấy cô đang cười, khuôn mặt trắng nõn, bởi vì cười, khóe miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Nhìn kỹ có phần đáng yêu.
Lý Thiên Văn bỗng nhiên hiểu vì sao có nhiều người khen cô đáng yêu, cũng có thể không chỉ vì khuôn mặt cô, mà có thể chính tính cách cùng những câu nói hành động của cô , chọc tới tâm đối phương.
Cô nhún nhún vai, đến vị trí của mình thu thập một số đồ, mang ba lô lên vai, vẫy tay với anh ta, xuống lầu.
Đến cổng công ty, đi đến ven đường, nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy chiếc xe màu đen của Ôn Tư Cảnh, ngừng lại bên cạnh đường, chỉ không đánh đèn, cũng không biết trên xe có người không, cô đi qua, ghé vào phía bên ghế phụ nhìn vào trong.
Sau đó ——
Cửa kính bên ghế phụ bị kéo xuống.
Úc Nhĩ Mục nhìn vào trong xe, cười như không cười nhìn Ôn Tư Cảnh, “Xin chào.”
Ôn Tư Cảnh nâng cằm “Lên xe đi.”
Úc Nhĩ Mục lắc đầu, “Tôi không về nhà.”
Ôn Tư Cảnh vốn định nói “Không tính về nhà,” nhưng trái lại có cảm giác không đúng, hỏi cô, “Em không về nhà thì đi đâu?”
Úc Nhĩ Mục tựa người vào cạnh xe “Bạn tôi bị bệnh,mấy hôm nay tôi đến chăm sóc cô ấy.”
“Bạn? Là nam hay nữ?”
Úc Nhĩ Mục nén cười “Ân” một tiếng, đáp, “Nữ.”
Ôn Tư Cảnh nghe vậy, gật gật đầu, rốt cuộc hiểu được lý do vì sao anh đợi ở chung cư một tuần này đều không gặp cô, nhìn cô nói: “Không trở về, tôi đưa em đến một nơi, tối sẽ đưa em về nhà bạn.”
“Đi chỗ nào?” cô hỏi.
“Tới rồi em liền biết,” hắn di chuyển thân người, mở cửa ghế lái phụ cho cô “Trước lên xe đã.”
Nếu như vậy ——cự tuyệt không tốt lắm.
Úc Nhĩ Mục kéo cửa xe ngồi lên, thắt dây an toàn, quay đầu hỏi anh: “Được, dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói với chú.”
Ôn Tư Cảnh hiển nhiên đối với khuôn miệng nhỏ xinh luôn vô thức gọi anh là chú đã tạm tiếp nhận, hiện tại nghe, cảm thấy không đến nỗi nào.
Anh khởi động xe, tò mò liếc nhìn cô một cái, “Nói cái gì?”
“Ân hừ,” Úc Nhĩ Mục thừa nước đục thả câu, đầu ngón tay ở chạm vào đai dây an toàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ, giơ giơ lên khóe miệng, học anh nói ——
“Đến lúc đó chú sẽ biết.”
Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta Mục Mục không hổ là tiểu thuyết gia ngôn tình~ sử dụng thành công lạt mềm buộc chặt . 666~
Bỗng nhiên thực thích Mục Mục bài bình bố trận lão già Ôn.~