Mọi người đang theo dõi bộ truyện nếu yêu thích truyện hãy ủng hộ mình tại trang wordpress của cá nhân mình nhé.
👄 gocnhohuongph.wordpress. com👄
"Úc Nhĩ Mục ấn nhận cuộc gọi, màn hình hiện lên hình ảnh Ôn Tư Cảnh, phía sau anh đặt một bàn dài, hình như đang trong phòng hội nghị, người ngồi xoay quanh bàn, có cả người Châu Á người nước ngoài, đang thảo luận cái gì đó có vẻ rất ồn ào.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy âm thanh khóa cửa, hình như anh đã đi vào một không gian khác, ngăn cách với âm thanh bên ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô nghe được tiếng hít thở của anh.
Tiếp theo, Ôn Tư Cảnh nhìn màn hình cười cười, "Có thể nhìn rõ không?"
Úc Nhĩ Mục: "...... Có thể."
"Không bật đèn?" Lông mày Ôn Tư Cảnh nhíu lại, anh chỉ nhìn thấy màn hình đen tuyền, cái gì cũng không thấy rõ lắm.
Úc Nhĩ Mục nghe vậy duỗi tay, bang bang bật đèn ngủ ở đầu giường lên, ánh đèn chiếu màu vàng ấm áp ôn nhu.
Ôn Tư Cảnh nhìn cô nhóc nhỏ xinh qua màn hình, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
"Xin lỗi,Chú."
Úc Nhĩ Mục nghĩ vừa anh đang ở phòng hội nghị, cô có thể hiểu tình hình công việc của anh, có chút áy náy với anh, liền nói lời xin lỗi.
Ôn Tư Cảnh không hiểu lý do cô phải áy náy: "Vì cái gì phải xin lỗi anh?"
"Lúc này anh đang còn mở cuộc họp, em không biết xấu hổ mà quấy rầy đến anh?" Cô nhìn thấy màn hình hiện gương mặt của mình, tự đánh giá xấu quá đi mất, Úc Nhĩ Mục giãy giụa bò dậy, dựa vào đầu giường, sửa sửa tóc, hỏi anh."