One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


"Đừng để bị gã bẻ lái tư duy.

Loại cặn bã này vẫn nên giết chết sớm đi thì hơn.

Theo mức độ nào đó mà nói, gã còn nguy hiểm hơn đám người tiếng xấu vang xa kia."
"À vâng." Thụy Manh Manh gật đầu: "Sếp ơi, thế sau đó chúng ta nên làm gì? Không tìm ra kẻ sai khiến sau màn, về sau vẫn sẽ có người mai phục chúng ta hả?"
"Đúng thế.

Tôi cũng sầu không biết nên làm gì đây..." Trương Đạt Dã bất đắc dĩ đáp: "Cũng đâu thể đốt quán chỉ để thử xem có thể dụ bọn họ ra không?"
"Sợ là có đốt quán cũng vô dụng thôi." Artoria nói: "Người nghĩ ra cách đốt quán rượu làm ám hiệu có lẽ sẽ có những cách khác để xác nhận đám người này thành công thật hay không."
"Vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ bọn họ ra tay lần nữa à?" Trương Đạt Dã buồn bực: "Nói không chừng lần sau vẫn không có manh mối như lần này."
Artoria nói: "Cũng có thể những người này chỉ là bọn họ dùng để thăm dò chúng ta.

Lần tiếp theo sẽ tự mình ra tay."
"Cũng có cách nào đâu, đành chờ vậy.


Thời gian này ra ngoài phải cẩn thận." Trương Đạt Dã cảm thấy phong cách làm việc này rất giống Bernice.

Chắc lần này hắn phái cấp dưới có mái tóc nổ tung đi làm việc?
"Thế...!Sếp ơi, nên làm gì với đám người này bây giờ?" Thụy Manh Manh chỉ vào đám buôn lậu nội tạng nằm la liệt.
Tom đang cầm một nhánh cây đâm đâm tên này, chọc chọc tên kia.

Thói quen xấu này chắc chắn là vừa học Keimi xong.
"Tên kia nói rằng từng phạm án vô số lần lại không bị người chấp pháp bắt được chứng cứ.

Vậy chúng ta thỏa mãn nguyện vọng của bọn chúng, để bọn chúng chết mà không có tiếng tăm gì đi.

Đằng nào tôi cũng chưa hỏi tên bọn chúng mà."
Đích đến của mười hai thi thể đám buôn lậu nội tạng là biển cả.

Đối xử với hạng cặn bã này, Trương Đạt Dã không muốn chừa cho chúng bất cứ cơ hội sống sót nào.
Trận chiến đấu này không lưu lại dấu vết gì quá mức, không cần xóa dấu vết gì nhiều.
Nhưng Tom cảm thấy hai khẩu súng bắn ra lưới thừng và tỏa liêm đều chơi rất vui nên tự cất đi.
Mọi người về tới quán rượu mới nhận ra bị đám người này làm trễ nải hơn nửa giờ.

Đương nhiên, chủ yếu là khâu thẩm vấn khá ngốn thời gian.
Artoria nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Đạt Dã.

Còn tiếp tục kế hoạch hôm nay không?"
"Có, thời gian đủ mà.

Với cả sau khi gặp đám buôn lậu nội tạng thì tôi càng muốn đi hơn.


Toàn đám không coi người ta là người, bớt được băng nhóm nào hay băng nhóm ấy." Trương Đạt Dã lôi mực tàng hình ra, bắt đầu thoa lên người mình.
Artoria và Tom đều làm theo, đặc biệt là Tom.

Lần này nó thông minh, nhảy lên vai Trương Đạt Dã từ trước, sợ bị dẫm vào chân như lần trước.
"Thật thần kỳ." Ở đây chỉ có Thụy Manh Manh là lần đầu tiên.

Cô ngạc nhiên nhìn những người khác dần biến mất, sau đó học mọi người thoa mực nước lên người mình.
Trương Đạt Dã ngồi xổm xuống bôi lên chân, vừa nhìn hai chân mình biến mất vừa nói: "Phải quý trọng nhé, thứ này dùng bao nhiêu ít bấy nhiêu.

Tôi định dùng cách này làm quen nghiệp vụ một phen, sau này đổi thành hành động ban đêm.

Đến lúc ấy tiết kiệm mực tàng hình để điều tra địa hình thôi."
"À vâng." Thụy Manh Manh luống cuống tay chân bôi chính mình thành trạng thái tàng hình.
"Chuẩn bị xong cả rồi thì xuất phát thôi, mục tiêu là hòn đảo số 3." Trương Đạt Dã nhớ kỹ đám buôn lậu nội tạng chính là nói mình hoạt động gần hòn đảo số 3, thế thì lần này đi hòn đảo số 3 là được.
Artoria một tay nắm Trương Đạt Dã, một tay kéo Thụy Manh Manh, dẫn hai người trèo tường ra ngoài.
Thật ra việc này cũng không cần phải đi cả nhà, chỉ cần đưa Artoria và Tom đi cùng như lần trước là đủ rồi.

Chẳng qua là Trương Đạt Dã cảm thấy nên để Thụy Manh Manh chứng kiến tận mắt những chuyện này thì tốt hơn.
Ít nhất phải để cô ấy biết việc bọn họ cần làm là gì, tại sao muốn làm chuyện này.

...
Tạm lùi lại một chút xíu thời gian, lúc mà nhóm Trương Đạt Dã rời khỏi bờ biển nọ.
Một con kền kền xoay một vòng trên bầu trời rồi xuyên thẳng qua toàn bộ quần đảo Sabaody, bay đến một bên khác mới chậm rãi hạ xuống.
Thú vị là trên lưng kền kền còn chở một con rái cá.
Rái cá mặc áo trắng chấm bi tím, đeo kính râm, tay cầm bút vẽ và sổ phác hoạ.
Ở chỗ bờ biển nơi chúng hạ xuống có một bộ bàn ghế màu trắng, hai nam một nữ ngồi ở bàn uống hồng trà.
Cô gái nọ mặc một bộ đồ màu vàng in hoa văn trái chanh, đội mũ màu vàng, tay cầm một chiếc ô.

Trông cô nàng cũng xinh xắn, dáng người cũng đẹp, chẳng qua là tư thế không dám khen tặng.
Một trong số hai người đàn ông chính là người có tóc nổ tung mà Trương Đạt Dã muốn tìm.

Hắn đeo kính râm, màu da hơi đen, mặc áo khoác dài màu nâu, trông rất anh chị.

Còn mái tóc nổ tung của hắn đúng là sẽ nổ thật đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận