Ừ nhỉ? Mèo của mình đâu rồi?
Trương Đạt Dã ngẩng đầu lên, phát hiện Tom đang hoảng sợ nhìn mặt đất cách mình ngày càng xa, giãy dụa muốn thoát khỏi bong bóng.
“Tom, dùng móng vuốt cào một cái lỗ hơi to là chui ra ngoài được thôi!”
Tom như được đại xá, hai chi trước bật ra móng vuốt sắc nhọn rồi rạch xuống thật mạnh, bong bóng nổ đánh “bốp” một tiếng.
Tom lộ vẻ vui sướng, sau đó như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dùng chóp đuôi chọc chọc bên dưới thăm dò, phát hiện là mình ở giữa không trung thì mới rời vèo xuống.
Tom sợ đến tròng mắt bắn cả ra ngoài, tứ chi khua khoắng loạn xạ.
Trương Đạt Dã vội vàng đưa tay ra đỡ, tiếc là chậm một bước.
Tom rơi xuống đất cái ‘bẹp’, dẹp lép thành bánh rán mèo.
“Ặc...” Trương Đạt Dã khom lưng cạy bánh mèo ra khỏi mặt đất nắm trong tay, sau đó thấy Tom biến lại hình dáng ban đầu cái bụp.
“Tom này.
Tao thấy trên giới thiệu sơ nói rằng mày sở hữu cơ thể bất tử.
Hay chúng ta làm kiểm tra thử xem nhỉ?”
Trương Đạt Dã nhớ rõ, dù Tom bị cắt nhỏ, đập bẹp, đốt thành tro hay vân vân đều khôi phục như cũ được.
Vừa rồi đã thấy nó ngã bẹp lép, có nên thử cái khác xem thế nào không nhỉ?
Tom hoảng sợ nhìn Trương Đạt Dã, ánh mắt như đang nhìn một con ác ma.
Cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn không làm gì Tom cả, Cậu lại không phải tâm lý biến thái gì, không nỡ làm những chuyện không tốt với mèo nhỏ đáng yêu sống nương tựa với mình.
Cậu thong thả đi trở về, lại cống hiến thêm một ít năng lượng cho trận đồ ma pháp.
Hôm nay vừa có chỗ ở tạm, vừa có thủ đoạn tự vệ, tâm trạng Trương Đạt Dã cũng không tệ lắm.
Lúc Trương Đạt Dã về tới nhà của Goodman thì thấy một đứa bé đầu tròn vo, tóc úp tô, tỉ lệ giữa đầu và cơ thể rất kỳ quái.
Nếu một mực phải miêu tả thì chẳng khác gì con trai đầu to.
“Ôi ôi, em trai Đạt Dã về rồi đấy à.
Đây là Bayer, con trai của chị.
Bayer chào anh Đạt Dã đi con.” Phu nhân Molly giới thiệu.
“Em chào anh Đạt Dã.” Bayer bốn tuổi cất giọng giòn giã chào hỏi Trương Đạt Dã.
“Chào chào.” Trương Đạt Dã không biết nên đáp lại thế nào cho đúng, chắc cũng không chú trọng nhiều thế đâu nhỉ.
Hơn nữa, không phải nói đối phương là một đứa nít ranh kêu gào đòi làm vua hải tặc à? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy ngoan ngoãn dễ bảo?
“Em trai Đạt Dã ngồi chơi với Bayer một lát đã nhé.
Chị đi nấu cơm tối, chờ Goodman về là có thể ăn luôn.”
“Vâng.” Trương Đạt Dã nhìn phu nhân Molly đeo tạp dề đang bận rộn, lại nhìn Bayer đầu to, đây là mẹ tạp dề và con đầu to nhỉ? Mỗi tội ông chú Goodman đeo kính râm chứ không phải là kính cận.
Trương Đạt Dã và con trai đầu to Bayer ngồi đối diện với nhau, Bayer lúc lắc đôi chân ngắn nhỏ, tò mò tròn mắt nhìn Tom trên vai Trương Đạt Dã.
Tom ngáp một cái, không thèm để ý đến thằng bé, trẻ con phiền chết đi được.
Tom từng cùng Jerry chăm sóc một đứa trẻ, cuối cùng lại bị cảnh sát bắt vì bị hiểu lầm thành mèo xấu bắt cóc trẻ con.
Hại nó thảm thiết.
“Anh Đạt Dã từ hòn đảo khác đến đây à?” Bayer lớn lên ở Sabaody từ nhỏ, cậu bé tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài.
“Chỗ anh không thích hợp để gọi là đảo, bởi vì diện tích đất liền rộng vô cùng.”
“Rộng hơn cả đảo số 59 ạ? Rộng hơn quần đảo Sabaody luôn hả anh?”
Trương Đạt Dã yên lặng ước chừng diện tích của hòn đảo số 59.
Hôm nay cậu chạy chưa bao xa đã nhìn thấy ranh giới của hòn đảo rồi.
Có khi cũng chỉ to bằng một thị trấn nhỏ.
Tính gộp cả 79 hòn đảo của quần đảo Sabaody lại với nhau thì...
Trương Đạt Dã gật đầu: “Còn rộng hơn Sabaody mấy trăm lần ấy chứ.”
Thật ra cậu chưa thể tính ra chính xác là lớn hơn bao nhiêu nên thuận miệng nói ra một con số.
“Mấy...!mấy trăm lần á!” Bayer nhỏ vươn đầu ngón tay ra đếm thật lâu cũng không tính ra được là lớn đến mức nào.
Cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Thật lợi hại!”
“Thế… anh Đạt Dã đã gặp hải tặc bao giờ chưa? Anh có biết vua hải tặc không?” Nhắc đến hải tặc, hai mắt thằng nhóc sáng rỡ.
“Anh chưa thấy hải tặc thật bao giờ.” Trương Đạt Dã nghĩ thầm, mình mà gặp hải tặc thì xanh cỏ lâu rồi: “Vua hải tặc thì...!em đang nói đến Roger à?”
“Vâng vâng!” Bayer gật đầu lia lịa, sau đó hắng giọng nhại lại: “Các ngươi muốn kho báu của ta ư? Muốn thì ra biển mà tìm, ta để tất cả ở ngoài biển!”
“Giống không? Giống không?” Bayer vui sướng vỗ mặt bàn: “Sau này em cũng phải trở thành nhân vật như vậy! Ngầu bá cháy luôn!”
Nói xong, cậu bé lại ỉu xìu như quả bóng xì hơi, thở phì phò nói: “Tiếc là ba em không cho phép.
Còn đánh em nữa.”
Chỉ vì cảm thấy ngầu đét nên mới thích Roger à? Nói không chừng đứa nhỏ này vẫn cứu trị được.
Trương Đạt Dã nhẹ giọng hỏi: “Bayer rất thích Roger à? Em nghe những lời này từ đâu thế?”