Tom và Artoria đều ký khế ước, đến lượt Thụy Manh Manh lại là hợp đồng à? Trương Đạt Dã thầm than trong lòng, không biết là hợp đồng thực tập hay là hợp đồng với tổ chức bồi dưỡng tập huấn nữa.
Nào là học tri thức kỹ năng, trả lương thêm phụ cấp, sao không thêm bảo hiểm xã hội bảo hiểm thất nghiệp luôn đi...
Artoria nghe đến đây thì nói: “Đạt Dã, cậu chưa bao giờ phát lương luôn đấy.”
Tom nhảy từ ghế lên trên bàn, vươn tay chà chà, ra ý bảo Trương Đạt Dã phát tiền lương.
Trương Đạt Dã tức giận đánh móng vuốt của Tom: “Đừng quậy nữa, có thú cưng nào đòi phát lương hả?”
Đương nhiên, ai là thú cưng thì còn là vấn đề đáng suy ngẫm.
“Ơ? Mọi người cũng không có lương à?” Thụy Manh Manh lo lắng nhìn Tom và Artoria, cảm thấy chắc mình đã bị công ty đen nào lừa đảo rồi, thậm chí còn chẳng kịp bận tâm tới biểu hiện “không bình thường” của Tom.
Tom và Artoria phối hợp gật đầu, ý bảo họ thật sự không có lương.
Nhưng nói chung là góp vui vậy thôi, chứ bình thường cũng có tiêu đến tiền đâu.
Đúng là Trương Đạt Dã chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Đằng nào thì phần lớn tiền kiếm được từ quán rượu đều bồi vào tiền ăn cả.
Nếu nhắc đến tiền lương, nghiêm ngặt mà nói thì Tom và Artoria chắc là có cổ phần ăn hoa hồng mới đúng.
Nhưng ngày thường sinh hoạt với nhau cả, mua cái gì cũng do Trương Đạt Dã phụ trách chi tiền nên cậu không nghĩ đến việc cho bọn họ ít tiền tiêu vặt.
“Ờm thì.
Manh Manh này, tôi gọi thế có được không?” Thấy Thụy Manh Manh gật đầu, Trương Đạt Dã hỏi: “Cô muốn lương thế nào?”
Thụy Manh Manh cũng giống mấy đứa ma mới đi xin việc, khi phỏng vấn với ông chủ tài giỏi hoặc bên nhân sự đều khá ngại ngùng khi nói về chủ đề lương.
Cô nàng yếu ớt nói: “Hợp đồng có nói sẽ phát lương gấp mười lương ban đầu cho tôi.
Tôi tính thử… trừ thuế thì một tháng phải hơn sáu nghìn đồng.”
“...” Nói cách khác, tiền lương trước đây của cô ấy chỉ hơn sáu trăm à? Trương Đạt Dã cảm thấy Thụy Manh Manh hơi thảm.
Nhưng cô gái này đến từ thành phố Cự Hạp, đó là thành phố lớn số một, số hai cả nước ở cửa biển Trường Giang, tiền lương một tháng mới 600...
“Phát phát phát, đều phát lương.
Quán rượu của chúng ta khai trương vào ngày mồng 7, sau này sẽ phát lương vào ngày 7 hàng tháng.” Trương Đạt Dã nghĩ, coi như nhân cơ hội phát chút tiền tiêu vặt.
Lại nhớ rằng hình như Thụy Manh Manh không có hành lý nên cậu nói tiếp: “Quán rượu của chúng ta bao ăn bao ở, trước tiên cứ ứng trước cho cô một tháng tiền lương mua ít quần áo và đồ dùng cần thiết nhé.
Không đủ dùng thì nói lại với tôi.”
Đương nhiên phải quy lương thành Belly, tính tròn lên thì cậu phải trả cô chừng mười ba, mười bốn vạn Belly gì đó, còn chưa bằng lợi nhuận quán rượu một ngày.
“Sếp, cậu là người tốt!” Thụy Manh Manh lập tức cảm động, lần đầu tiên trong đời gặp được một ông chủ phát lương rộng lượng như thế: “Vậy công việc của tôi là gì?”
Trương Đạt Dã yên lặng nhận thẻ người tốt: “Gọi thẳng tên tôi là được, làm nhân viên phục vụ trước nhé.”
“Vâng, vâng.” Thụy Manh Manh nghiêm túc gật đầu.
Điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, học đến cấp ba đã nghỉ học tìm việc, từng làm quản lý mạng ở quán net, từng làm phục vụ ở nhà hàng, giờ đổi thành quán rượu cũng không khác gì nhiều lắm.
Đã thế lương ở đây còn cao hơn.
“Về phần học tập tri thức và kỹ năng, cô có thể học từ Tom.” Trương Đạt Dã dùng tay làm dấu mời, ý bảo thầy Tom biểu diễn.
Tom đứng lên trên bàn, quay đầu nhìn về phía Thụy Manh Manh, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao, đắc ý khủng khiếp.
Thụy Manh Manh chỉ bản thân rồi chỉ Tom, giờ cô mới chú ý tới hình như con mèo này thông minh quá mức quy định.
Cô kinh ngạc: “Học từ con mèo á? Không phải là học Artoria à?”
Chỉ vừa nói chuyện một hồi mà Thụy Manh Manh đã bị Artoria hấp dẫn.
Phong thái thanh tao, nhã nhặn, gương mặt xinh đẹp, lúc nói chuyện thì tự tin và bình tĩnh, tất cả đều là hình tượng mà cô ấy hướng tới.
Thật ra thì cô ấy chỉ không tự tin quá mức mà thôi.
Theo thiết lập chính thức, hình tượng của Thụy Manh Manh có đem so với nữ thần thật sự cũng không kém cạnh gì.
“Muốn học kỹ xảo chiến đấu thì học từ Artoria, những thứ khác thì phải hỏi Tom thôi.” Trương Đạt Dã không biết mới một thời gian ngắn như vậy mà Artoria đã có thêm một em simp chúa, cậu còn đang đẩy mạnh tiêu thụ thầy Tom: “Đừng thấy nó chỉ là một con mèo.
Mèo này thông minh đến không tưởng tượng nổi đâu.”
Artoria gật đầu tán thành, nếu không phải vì kỹ xảo chiến đấu của Tom không phải thứ người bình thường có thể sử dụng được thì nó dạy chiến đấu cũng được luôn.
Trương Đạt Dã đặt lên đầu Tom cái mũ tiến sĩ, lại nhét vào tay nó một cây thước dạy học rồi giới thiệu: “Thầy Tom tinh thông ngôn ngữ của nhiều quốc gia, rành đủ loại nhạc cụ, đủ loại thể thao, đủ loại nấu nướng...”